Trong lúc Ngạn Ly đang suy nghĩ, cô như vừa nghĩ ra gì đó, khuôn mặt như bừng tỉnh, định quay sang hỏi Tào Dịch, chưa kịp lên tiếng thì bị ông ta cắt mang.
"Ngạn Ly, bên ngoài có khách, ra cửa tiếp đón giúp tôi, họ có muốn hỏi gì thì cứ nói một tháng nữa tôi sẽ giao đồ cho bọn họ".
Ngạn Ly gác lại những lời định hỏi trong lòng, nhìn dáng vẻ bận bịu của Tào Dịch, chỉ "Ò!!" một tiếng rồi lại tung tăng đi ra khỏi phòng.
Trước cửa quả thật là có người đang đứng đợi, thấy cô ra chào hỏi, gã ta liền vội vàng lên tiếng, "Ngạn Ly tiểu thư! Tôi là Lục Thừa, là người của Uông lão đại, tôi đến là muốn tìm Tào giáo sư có chút thương lượng".
"À vậy à, Tào giáo sư bận rộn nên nói tôi ra đây tiếp chuyện với anh, tôi sẽ chuyển lời giúp anh,! A! Đường đột quá không có gì tiếp đãi, anh vào trong ngồi nhé!", Ngạn Ly vui vẻ cười nói.
Lục Thừa vội vàng xua tay, "Không cần, không cần phiền phức như vây, nhưng thật sự là không thể trực tiếp gặp Tào giáo sư sao?", Lục Thừa vừa nói vừa có chút do dự.
Ngạn Ly vừa nhìn đã biết anh ta không muốn cô chuyển lời, chắc chắn là không tín nhiệm cô, "Tôi ở cùng Tào Dịch đã gần hai mươi năm, ông ấy giao cho tôi là chắc chắn là tin tưởng tôi, nếu anh không muốn nói vậy thì chờ hôm khác rảnh rỗi hãy đến tìm!"Vừa nói, Ngạn Ly vừa quay vào trong, có ý định đóng cửa, Lục Thừa vội vàng ngăn lại, "Khoan đã Ngạn tiểu thư! !".
Anh ta biết Ngạn Ly chính là bảo bối của vị giáo sư Tào Dịch này, chuyện này trong giới ít ai biết đến, may mắn Uông lão đại có đôi lần qua lại với ông ta nên mới biết được, đương nhiên nói với Ngạn Ly không vấn đề gì, chỉ là Uông lão đại đã đích thân dặn dò phải gặp được Tào Dịch.
Nhưng Tào Dịch này vô cùng khó tính, muốn gặp ông ta đã khó như lên trời, muốn có cơ hội nhờ vã còn khó hơn, hôm nay may mắn tìm được một lý do có thể khiến ông ta chịu ra tay giúp đỡ, lần sau muốn đến chắc chắn là không được! Lục Thừa do dự một chút, "Hôm nay Uông lão đại cử tôi đến đây là muốn đưa cho Tào giáo sư một người, tiện hỏi không biết thứ mà Uông lão đại nhờ vã đã làm xong chưa?""A! ông ấy nhờ tôi nói với anh là một tháng nữa đồ sẽ tới tay""Còn một vấn đề nữa không biết có tiện nói không, lão đại muốn giáo sư nhượng lại cỗ nhân bản ADN vô tính, không biết! ", Lục Thừa nói đến đây ngụ ý có chút mong chờ.
Ngạn Ly ra vẻ suy tư nhìn anh ta rất tiếc nuối, giả vờ thở dài, "Anh đến trễ mất rồi, tháng trước chiếc máy đó gặp trục trặc đã bị nổ tung mất rồi, không biết bao lâu nữa mới có thể chế tạo lại cái mới!"Anh ta cả kinh, nổ rồi sao, đó là công trình nghiên cứu cả mấy chục năm của Tào Dịch, nói một tiếng nổ liền nổ sao, Uông lão đại nhiều lần thương nghị cỗ máy này với ông ta không thành, bây giờ lại thành mất trắng.
.
"Thật đáng tiếc, nếu đã vậy, Lục Thừa tôi cũng đã nói hết những gì được phân phó, hẹn có dịp được gặp lại", anh ta rất nghiêm túc nói với Ngạn Ly sau đó bảo thuộc hạ mở xe mang một bao da lớn ra, đây chắc là người mà Uông lão đại muốn đưa.
Ngạn Ly chỉ lên chiếc xe đẩy gần ngay cửa, nói họ cứ để trên đó, xong bọn họ rất cung kính cúi đầu với cô rồi đi.
Ngạn Ly ung dung vui vẻ kéo chiếc xe đẩy vào trong, đóng cửa rồi lại kéo về phòng thí nghiệm.
Tào Dịch đang ngồi trên sofa thưởng thức cafe, trên bàn vẫn còn một cốc cafe nóng khói bay nghi ngút, Ngạn Ly đẩy chiếc xe vào một xó rồi nhảy cẩng ngồi lên đùi của Tào Dịch, tay bưng cốc cafe trên bàn bắt đầu nhấm nháp.
"Sao? Bọn họ nói gì?", Tào Dịch một tay cầm cốc, một choàng qua eo của cô, nhỏ giọng hỏi.
Vừa nuốt xuống một ngụm đắng ngắt, Ngạn Ly quay sang trả lời, "Uông lão đại sai người mang đến cho ông một người, có hỏi đồ hắn nhờ ông làm bao giờ thì có, còn hỏi về máy nhân bản ADN vô tính.
""Hắn vẫn chưa từ bỏ ý định nhỉ? Cô nói thế nào, nói tôi đã đem cho người khác à?", Tào Dịch gật gù, bình thản nhìn cô.
Ngạn Ly vội thẳng người, nhăn nhó, "Tôi nào có ngu ngốc đến mức đó, tôi nói nó bị nổ rồi, không biết khi nào ông mới làm được cái mới", ông ta bật cười thành tiếng "Tốt ! Tốt ! Sao tôi lại không biết cô thông minh thế nhỉ ".
"Bình thường tôi cũng không ngốc!" "Ồ, còn không phải sao, ha ha", Ngạn Ly giận dỗi dùng móng tay cấu vào tay Tào Dịch một cái, rồi lại thu về mân mê cốc cafe, không thèm nhìn ông ta nữa!.
Đôi mắt nhắm chặt đã lâu, lờ mờ cảm nhận được chút ánh sáng, trên mặt lại bị ai đó vỗ vỗ, lại nghe tiếng nói của phụ nữ, "Giáo sư sao đã lâu như vậy rồi mà con bé còn chưa tỉnh, có cần tôi tạt nước không?" "Không cần, một lát nữa sẽ tự tỉnh thôi, cô đừng để ý nhiều".
Quả nhiên, một lát sau, khi ý thức làm chủ cơ thể, người này đã tỉnh lại, vừa mới nhìn được ánh sáng, đập vào mắt là là một người đàn ông chừng ba lăm tuổi, "Tề Thiển, tỉnh rồi sao?"Tề Thiển, không trả lời, vẫn nhìn ông ta.
Bỗng từ sau chiếc sofa một cái đầu ngóc lên, rất kích động, hai mắt sáng rực, "Oaa, rốt cuộc cũng đã tỉnh", cô gái này, bề ngoài tuổi không quá hai mươi.
Cả hai người này nhìn không có vẻ là người xấu nhưng điều đó cũng không thể chứng minh họ là người lương thiện.
.
Cô gái sau sofa nhìn không lớn lắm, năng động và tự tin, cô ta có mái tóc vàng, màu da quá trắng không được tự nhiên, giống với màu da của người bạch tạng, đôi mắt màu xám nhạt, to và sâu, mũi cao và đôi môi đỏ chót như máu, dáng người nhỏ bé nhưng rất quyến rủ.
Người đàn ông từ màu tóc, màu da, màu mắt và môi đều giống với cô gái đó, nhưng ông ta cao lớn và có dáng vẻ trầm tĩnh hơn rất nhiều.
.