Tình Yêu Gõ Cửa Lúc Nào Em Chẳng Hay

( những chap cuối sẽ được kể bằng lời của Trang )
Đến nơi thì trời cũng đã xế chiều. Tôi quay lại biển angle, biển đẹp thơ mộng với những bãi cát trắng mịn. Tôi thuê 1 khách sạn gần biển, tiền trong thẻ của tôi vẫn khá nhiều. Tôi đến đây với 1 chiếc túi nhỏ có vài 3 bộ váy. Từ phòng tôi có thể nhìn thấy hầu hết bãi biển. Giờ này rất đông người đi tắm, qua cửa sổ trong phòng tôi nhìn thấy biển chật kín người. Tôi không muốn làm tâm điểm chú ý nên tốt nhất là nghỉ trên phòng cái đã. Ở biển nên sóng khá kém. Tôi không muốn chị và mọi người lo nên đã gửi tin nhắn đến họ, ít nhất là để thông báo rằng tôi không bỏ đi hay gì gì đó mà chỉ là tìm 1 nơi yên tĩnh để suy nghĩ.
.....................
Không biết tôi đã ngủ thiết đi từ lúc nào, nghỉ dậy với lấy cái điện thoại cũng đã 8 giờ tối. Bụng tôi bắt đầu treo lên nhưng tôi chẳng muốn ăn. Từ 1 tháng trước, tức là khi tôi biết chuyện của mình. Tôi bỏ bữa thường xuyên, thậm chí có ngày tôi chả ăn gì mà vẫn đứng vững được. Gần đây có nhiều chuyện khiến tôi phải suy nghĩ, đầu tôi gần như muốn nổ ra. Có lẽ vì thế mà tôi quên đi cơn đói của mình. Tôi ngồi dậy, dò wi-fi của khách sạn. Lâu lắm rồi tôi không cập nhật tin tức. Kiểu này tôi sắp đi ngược lại với thời đại mất. Tin tức chả có gì nổi bật. Tôi chuyển qua facebook, tôi vẫn bật chế độ offline với mọi người. Lướt qua bức ảnh cuối cùng tôi đăng hôm đi mua đồ với Phan. Like với mem khá nhiều, cả nghìn like chứ không ít. Mở ibox toàn thấy " bạn ơi kết bạn với mình nhé " mà tôi thì không có thói quen kết bạn với người lạ nên bật chế độ theo dõi từ lâu rồi. Bỗng có 1 tin nhắn gửi đến, nó thắc mắc rõ ràng đang off mà sao vẫn biết mà chat. Nó định mặc kệ thì cái nick "đánh rơi nụ cười" lại làm nó khững lại. ( tên nick chỉ mang tính chất minh họa thôi nhá )
Bắt đầu cuộc trò chuyện:
- Đánh rơi nụ cười: tớ biết cậu đang onl, đừng chảnh quá không nỡ trả lời thế.
- Đánh rơi nụ cười: giờ này ra biển thích lắm đấy. Ở biển mà không biết hưởng thụ. Ngốc quá.
-Trang choảnh ( nick minh họa thui há ): Ai đấy???
- Đánh rơi nụ cười: người giám hộ
- Trang choảnh: Quen không??
- Đánh rơi nụ cười: Ai biết.
- Trang choảnh: Đồ điên
- Đánh rơi nụ cười: Chứng chỉ điên được bệnh viện xác nhận rồi. Bạn không cần bổ sung đâu.
- Trang choảnh : Boy hay girl thế. Giọng điệu thế này chắc là anti fan của tui rồi hà.
- Đánh rơi nụ cười: Nếu nói là lưỡng tính thì sao. hihi
- Trang choảnh : Thì chẳng liên quan chứ sao. Có quen đâu mà nói chuyện như biết nhau thế.
- Đánh rơi nụ cười: Ra mở cửa phòng đi.

Tôi chạy ra ngoài cửa. Nhìn quanh chẳng thấy ai. Ngay trước cửa có 1 hộp đồ ăn. Ngó nghiêng chẳng hiểu chuyện gì nhưng vẫn mang vào phòng, đóng cửa lại. Tôi phi thẳng lại chiếc điện thoại, có 1 tin nhắn mới từ người lạ vừa rồi.
- Đánh rơi nụ cười: Đồ ăn cho chảnh cá cảnh đó. An tâm đi, tui không cho thuốc gì đâu mà lo.
- Trang choảnh : Ai đấy ( tôi bắt đầu mất bình tĩnh, cảm giác bị theo dõi đang quanh quẩn trong đầu )
Đã offline, kết thúc cuộc trò chuyện. Hắn không trả lời câu hỏi của tôi.
Bụng tôi bắt đầu sôi lên ùng ục,mở chiếc hộp ra tôi không khỏi bất ngờ. Rrõ ràng toàn món tôi thích, chẳng kịp nghĩ nhiều,mỡ trước miệng mèo tội gì phải bỏ. Ăn chén no nê tôi quoảng hộp cơm giấy vào sọt rác. Trườn người nằm ngán ngẩm. Tôi đã quyết định trong 1 tuần này sẽkhông liênlạc với bât scứ người quen nào,kể cả nhỏ bạn thân nhất của tôi, Vi. Từ trong phòng, tôi hướng mắt nhìn ra bãi biển. Bây giờ đãgần 10 giờ tối nhưng trên đường vẫn rất ồn ã, đúng là khu du lịch. Nhưung biển bây giờ đã ít người hơn rất nhiều. Tôi nhảy ra khỏi giường, xỏ ngay đôi dép tông vào rồi nhanh chóng rời phòng. Tất nhiên tôi cũng cẩn trọng quan sát xung quanh để kiểm tra xemdự đoán của mình có chính xác không. Nhìn trước ngó sau 1 lúc tôi cảm thấy an toàn và nhanh chóng ra bãi biển.
Sải từng bước trên bãi cát mịn màng. Tôi ngồi thụp xuống dưới cho sóng võ làm ướt váy tôi. Biển đêm không yên tĩnh như tôi vẫn nghĩ. Trong màn đêm bao phủ cả 1 khoảng trời mênh mông, tiềng ào ào của những đợt sóng vỗ bờ vẫn thao thao bất tuyệt. Biển muốn yên mà gió chẳng ngừng. Nhìn biển đêm toi có cảm giác như mình là chính nó. 1 màu đen phủ kín trong lòng tôi. Cuộc đời thật thích trêu ngươi, chưa bao giờ tôi nghĩ những người nuôi dạy tôi từ bé không phỉa ba mẹ tôi và tôi cũng chưa bao giờ hết shock vì điều đó. Nhưng họ cũng như ba mẹ ruột của tôi, họ yêu thương tôi như chị An Na. Họ quan tâm chiều chuộng tôi dù có những lần tôi vô lễ.......rất nhiều rất nhiều điều khác khiến tôi không dám tin những gì đang diễn ra là sự thật. Tôi cứ ngồi như thế,trong đầu đầy ắp những suy nghĩ. Những đámmây tản dần để lộ mặt trăng sáng ngời soi xuống bãi biển. Bây giờ biển hoàn toàn vắng người. Tôi cắt giọng hát, bài hát mà tôi hồi bé rất thích mà khi lớn lên tưởng chừng như tôi đã quên đi nó:
Bèo dạt mây trôi, chốn xa xôi
Em ơi anh vẫn đợi bèo dạt.
Mây... trôi chim ca tang tính tình, cá lội
Ngẫm một tin trông, hai tin đợi, ba bốn tin chờ
Sao chẳng thấy đâu.
Một mình trăng treo suốt đêm thâu,
Em ơi trăng đã ngả ngang đầu.
Thương nhớ... ai sương rơi đêm sắp tàn, trăng tàn.
Cành tre đưa trước ngõ, làn gió la đà
Em vẫn mong chờ, sao chẳng thấy đâu.

Ngày ngày ra trông chốn xa xăm
Em ơi anh vẫn đợi mỏi mòn.
Ra... trông sao xa tang tính tình cá vờn,
Người đi xa có nhớ,
Là nhớ ai ngồi trông cánh chim trời, sao chẳng thấy đâu.
Mỏi mòn đêm thâu suốt năm canh
Em ơi anh vẫn đợi mỏi mòn.
Thương nhớ... ai chim ơi cho nhắn một đôi lời
Người đi xa có nhớ,
Là nhớ ai ngồi trông cánh chim trời, sao chẳng thấy đâu.
Người đi xa có nhớ,
Là nhớ ai ngồi trông cánh chim trời, sao chẳng thấy đâu.
.........
Cách đó không xa, sau những bụi cây um tùm, 1 người đang chăm chú nhìn cô bé đang hát trên biển. Ánh trăng vàng chiếu vàng gương mặt xinh xắn đó làm người nhìn phải siêu lòng. Giọng hát hấp dẫn đó làm hắn phải người. Vo ve vo ve...cháp..cháp..dù nghe hát thích thật nhưng nghe trong tình trạng này thì chẳng tập trung được. Lũ muỗi khát máu cứ liên túc tân scông hắn, hắn đập muỗi mà vơ tay loạn xạ làm Trang giật mình vì những tiếng..cháp ...cháp...chép ( Tiếng dùng tay đập muỗi ý )
.........

Những tiếng ồn không rõ phát ra làm tôi thoáng rùng mình. Giờ này biển đã hoàn toàn vắng không còn một bóng người cộng với tiếng vi vu của gió dưới ánh trăng vàng huyền ảo này làm tôi thấy sợ. Nhanh chóng trở về khách sạn. Giờ này hầu nhưmọi người đã đi ngủ, tôi cứ có cảm giác bị bám theo từ nãy tới giờ, nhưng ngoảnh đầu lại từ không có bóng người. Bất chợt tôi nhớ tới lời chị,ma thường đứng trước mặt chứ khônng ở sau lưng. Mình ngoảnh ra sau rất dễ bị hù.Nghĩ bụng tôi hoảng hốt chạy nhanh vào phòng khóa cửa lại rồi thở phù 1 cái rõ dài. Tôi rất ngại đi 1 mình, chỉ những lúc buồn lắm thôi. Nhưng bây giờ tôi còn can đảm đi xa 1 mình, tôi tự phục mình quá.
Đặt lưng lên chiếc giường êm màu trắng. Mí mắt tôi nặng trữu. Đang miên man đi vào giấc ngủ, tôi giật bắn mình. 12 giờ rồi chứ sớm gì nữa đâu,không biết cha nào rảnh nháy máy phá giấc ngủ của tôi. Máu nóng sôi sục nhưng không bằng giấc ngủ, tôi chuẩn bị tắt nguồn thì lại có 1 dòng tin nhắn được gửi đến từ số nháy máy tôi vừa rồi:
" Trò chuyện đêm khuya chút không choảnh ơi "
Tin nhắn này thật khiến tôi phỉa để ý. Choảnh??? Chẳng phải cái đứa trong facebook lúc nãi gọi tôi thế sao?? Người ta toàn gọi tôi Trang chảnh chứ choảnh thì chỉ có mỗi cái đứa lưỡng tính không rõ nguồn gốc này. Tôi ngẫm 1 chút rồi trả lời tin nhắn.
" Bộ khùng hả, có biết xem đồng hồ không thế. Không nhầm thì bạn có nick facebook là ĐÁNH RƠI NỤ CƯỜI phải không??? "
Chưa đến 20s sau khi gửi tin nhắn đi đã có hồi âm:
" Woa, siêu thế. Đúng rồi đó. "
" Sao có số tôi? ''
" Thì đã bảo là người giám hộ rồi thì có số điện thoại là bình thường thôi "
" Nghe rùng rơn nhỉ. Không thích ngủ thì đừng phá người khác. Đ Đ "
" Chỉ còn 3 ngày nữa thôi, quyết định như thế nào rồi??? Đi hay ở lại?? "
Đọc xong tin nhắn này tôi có sự shok nặng. Rõ rành người này không ba xạo, biết rất rõ tôi và cả hành tung của tôi. Chẳng lẽ là thám tử hay gì gì đó của anh Phong hoặc chị AnNa. Không đúng, chị An Na rất tôn ttrọng tự do của tôi. Mà với tính cách của anh Phong thì chẳng rảnh đi làm mấy trò này. Bố mẹ tôi thì càng không thể, từ bé tôi đã rất được nuông chiều thả lỏng vì họ rất tin tưởng và hiểu tôi. Ngoài những người này thì còn ai?? Ai rảnh mà bám đuôi tôi cơ chứ. Trong đầu tôi bỗng xuất hiện ý nghĩ BẮT CÓC TỐNG TIỀN. Eo ơi, chỉ có bắtcóc mớiđiề tra hành tung lai lịch của tôi thôi. Nhưng mà sao hắng biết 3 ngày nữa tôi sẽ về. Vô lý, giả thuyết này không đúng.....Lúc tôi đang miên man trong những dòn suy nghĩ thìđiện thoại lại reo. Tôi không có thói quen nghe máy từ số lạ,nhưng có nhiều vấn đề tôi cần hỏi rõ nên cuối cùng cũng bắt máy. Chưa kịp mở lời thì bên kia đã nhanh miệng trước:
- Nghe kể chuyện đêm khuya 1 chút chứ. : Giọng nói ồm ồm kiểu như bị mất giọng vang lên
- Sáng đến nơi rồi khuya cái nỗi gì. Mà ai đây, nói rõ lai lịch trước đi. : Tôi hằn học
- Ngày cuối cùng bạnở lại đây, tôi sẽ xuất hiện trước mặt bạn.
- Bộ bạn rảnh hết trò chơi hay sao mà thích chơi trò ma quỷ gì thế.: Tôi mất bình tĩnh vì cái giọng điệu nửa vời của cha này
- Con gái điêu thế này tôi thích lắm ý. Nghe giọng là biết bạn choảnh tỉnh ngủ rồi đấy nhỉ.
Im lặng
- Nếu không trả lời chứng tỏ không hiểu tiếng người,mà không hiểu tiếng người chứng tỏ..

- Chứng tỏ cái gì.
- À,định bảo chứng tỏ khôngphải người mà là @!$# nhưng mà choảnh trả lời rồi thì thôi không phải. : Giọng điệu trêu chọc vẫn vang vang
- Bạn còn 3s để nói. 1...2..: trong lúc đang đếm, bên kia vang lên giọng nói nghiêm nghị,không còn sự trêu đùa, cắt ngang lời tôi.
- Tôi không có quyền lựa chọn thay bạn ở lại hay ra đi. Nhưng tôi sẽ giúp bạn suy nghĩ kĩ về bấn đề này.
Tôi im lặng, trong đầu kín mít dấu chấm hỏi về người trên trời rơi xuống này.
- Im lặng tức là đồng ý để tôinói đúng không?? : Giọng khô khốc của người lạ hỏi tôi
- Nói đi, có cấm bạn nói đâu:
- Ừ. Chắc bây giờ bạn rất thắc mắc về tôi phải không. Nhưng bạn yên tâm đi, tôi không phải người xấu xa gì đâu. Còn mấy hôm nữa thôi là bạn biết tôi là ai rồi mà. Tôi đã nghe về chuyện của bạn, điều bây giờ tôi có thể cho bạn biết là thế. Bạn biết không, bạn rất may mắn và cả anh của bạn cũng vậy. Có lẽ lúc biết sự thật này bạn đã khóc nhiều lắm phải không. Có 1 điều bạn không biết, đó là bạnkhông mạnh mẽ như bạn tưởng đâu. Bạn rất yếu đuối nhưng bạn luôn che giấu điều đó. Bạn tạo cho bạn 1 vỏ bọc ngay từ nick name của mình " Trang chảnh". Thực ra bạn rất yếu đuối và luôn cần được che chở.....Hôm nay tôi nói nhường ấy thôi, trễ lắm rồi. Ngủ ngoan nhé.
- À...này. Thật ra bạn là ai??
- bạn sẽ sớm biết thôi. tút...tút...tút...
Rất nhanh, người đó kết thúc cuộc trò chuyện, để lại trong đầu tôi 1 mớ hỗn độn. Lăn lộn suy nghĩ suốt 1 đêm. Mới 5 giờ sáng, tiếng chuông điện thoại inh ỏi làm tôi thức giấc. Theo thói quen, tất nhiên tôi tắt điện thoại, nhưng chưa nổi 3s sau điện thoại lại inh ỏi. Tôi tắt ngủm luôn điện thoại để tiếp tục giấc mộng. Nhưng cha này chẳng đơn giản như thế mà cũng chả biết gã này ở đâu ra gõ cửa đập cửa phòng tôi ầm ầm cho đến khi máu nóng của tôi sôi đến hùng hục. Tôi vứt phắt chăn phóng xuống giường, vào nhà tắm tìm cây chổi lau nhà rồi hì hục ra mở cửa để tặng cho người phá hoại giấc ngủ của tôi vài gậy.
Cửa mở ra, bênngoài không có 1 bóng người, chỉ có 1 mẫu giấy. Tôi bây giờ lửa giận sùng sục, cóc thèm quan tâm tới tờ giấy trời đánh đó, phóng nhanh lên giường mong ru lại giấc ngủ. Nhưng sau 1 hồi phấn đấu mà vẫn không ngủ lại được. Tôi dậy làm vệ sinh cá nhân, ra ngoài ban công hướng biển. Đã 5h30 sáng mà biển vẫn còn chập choạng chưa sáng hẳn. Nếu ở đất liền giờ này mặt trời đã phân phát ánh nắng chói chang rồi. Mở của bước ra ngoài ban công hướng ra biển, tôi yên tĩnh ngắm biển. Giờ còn khá sớm nên người bơi không nhiều lắm, khá thưa thớt. Tôi hứng chí, người không nhiều nên cũng thèm được nghịch nước. Mang tiếng đi biển mà ăn rồi chỉ ngồi nhìn người ta bơi thì thật tiếc.
Trong lúc sắp xếp chuẩn bị đồ đi tắm, phòng bên cạnh có người đang cho phim vào máy ảnh. Bước ra khỏi phòng với 1 chiếc mũ lưỡi trai cụp xuống che hết mặt. Mắt đeo 1 cái kính râm khá lớn....
Chuẩn bị đồ đặc xong xuôi, tôi mở cửa phòng chuẩn bị chạy ra ngoài thì mảnh giấy vừa nãi vẫn còn nguyên chưa bị lao công thu dọn. Lúc này trí tò mò của tôi rỗi dậy, theo bản năng nhặt tờ giấy lên. Trong tờ giấy chỉ vỏn vẹn vài chữ " dạo biển buổi sáng trước 6h30 để ngắm mặt trời mọc, sẽ rất tuyệt đấy ^^ ". Tôi bất giác đưa tay lên xem đồng hồ, đã hơn 6h rồi. Nếu mặc đồ này vừa bơi vừa đợi mặt trời mọc thì không có cảm giác lắm. Tính tôi khácàu kì theo hoàn cảnh nên 1 lần nữa tôi lại đi thay đồ. Xỏ đôi dép tông màu trắng, tôi mặc chiếc váy trắng khá giản dị và tất nhiên không quên mang theo chiếc kính râm để đỡ chói mắt. Tôi nhanh chóng có mặt tại bãi biển tối qua. Các cửa hàng lưu niệm hầu hết đã mở cửa, 1 chiếc mũ rộng vành màu sữa khá bắt mắt khiến tôi không do dự mua ngay 1 cái.
Sải từng bước chân trên biển, lúc này mọi nỗi buồn trong tôi đều bị gạt sang 1 bên. 1 tay cầm kính râm, tôi cười thật tươi để đón nhận nhưungx ánh nắng ban mai ấm áp này. Xung quanh tôi bắt đầu xuất hiện rất nhiều lời tán thưởng khiến tôi thấy hơi ngượng ngùng dù đây là chuyện không có gì đặc biệt. Đưa mắt hướng về phía mặt trời đang nhô từ dưới biển lên cao dần cao đàn. Miệng tôi nhếch lên cười tươi rói, tôi mong tôi sẽ như mặt trời to lớn kia. Sẽ từ từ vực lên từ chính khắc tinh của nó. ( Suy nghĩ lúc này của tôi ý là lửa vực dậy từ nước. Mặt trời nhô lên từ dưới biển. ) Tôi nhìn chăm chú hưởng thụ cảnh bình minh hiếm hoi mới thấy được này cho đến khi mặt trời đã lên cao rất cao khiến tầm nhìn của tôi thu lại, dù đeo kính nhưng vẫn rất chói. Tôi tháo dép cầm ở tay, lết đôi chân trần trên cát mịn. Để tránh bị nhìn chằm chằm tôi cúi gầm mặt xuống nhìn đôi chân của mình. Xa xa tôi thấy có 1 chiếc xuồng bu kín người, nhanh chân chạy lại xem có chuyện gì thì tôi thấy ngư dân đang bán cá, mực..do tò mò nên tôi đứng nhìn những sinh vật biển hình thù kì lạ 1 lúc thì phát hiện mình bị chụp lén. Mấy gã khá cao to chạy theo tôi nãi giờ đang đứng cạnh tôi và chụp hình như thể tôi đồng ý chụp ảnh với họ dù tôi chả biết gì. Thấy khoc chịu nhưng tôi không nói gì rồi nhanh chóng rời khỏi bãi biển đi ra phía hoa viên của bãi biển. Cảnh vật ở đây rất đẹp, chuyến đi lần trước tôi đã phải thừa nhận điều đó. Lân la ở khu quà lưu niệm, tôi thấy mấy vị khách nước ngoài bám theo tôi 1 cách dai dẳng. Vâng, lại nữa, nhưng ít ra họ vẫn lịch sự hơn 1 số người chụp lén kia. Họ dùng tiếng anh mong tôi chụp ảnh cùng họ, miễn cưỡng chụp 1, 2 tấm rồi tôi tạm biệt đi về khách sạn trong sự khó chịu nhẹ.
- Chị ơi, có người nhờ em gửi cho chị ạ. Em chào chị.
Lúc tôi vào đến cửa khách sạn thì 1 bé gái chừng 8 tuổi gì đó chạy đến đưa tôi 1 hộp thức ăn. Không kịp hỏi gì thì bé đó đã chạy đi rất nhanh. Vào phòng mở hộp cơm ra thì tôi chắc chắn người này với người lần trước mang cơm cho tôi là 1. Có 1 chút hoang mang nhưng cũng chẳng suy nghĩ nhiều, đã quá giờ ăn sáng rồi nên bụng tôi cũng bắt đầu bài ca đói bụng. Hai ngày nữa, ngày tự gọi mình là người giám hộ đó sẽ xuất hiện.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận