Tống Vân thư tới tìm mang tâm thế hỏi tội vậy nhưng lúc này nhìn vẻ trẩm mặc của Minh Châu trong lòng lại cảm thấy áy náy.
"Có phải tỉ có nỗi khổ gì không? có phải ta trách nhầm tỉ rồi không?"
"Không có, muội đừng suy nghĩ nhiều.
Trời đã khuya, mau về nghỉ ngơi đi.
Bên ngoài dịch bệnh nhiều, sức khỏe của muội không tốt đừng tùy ý ra ngoài, dễ nhiễm bệnh."
Ngày hôm sau, Minh Châu vẫn tới y quán thường lệ, vẫn là nhẹ nhàng, khiêm nhường đối đãi với nạn dân.
"Bá mấu, uống thuốc đi."
Phụ nhân gầy yếu, tóc đã điểm hoa râm đưa tay ra nhận thuốc, ánh mắt hiền lành nhìn nàng.
"Cô nương thật tốt bụng, chúng ta sống được đến giờ này đều là nhờ ơn cô nương tận tâm chăm sóc, sau này cô nương nhất định sẽ gặp được đức lang quân mong muốn, cả đời được che chở bình an, phú quý."
Lão thái y đứng bên cạnh nghe vậy cũng bật cười thành tiếng: "Ngươi có biết vị cô nương này là ai không? Nàng ấy chính là Quận chúa Minh Châu sinh ra trong nuông chiều của Đế Hậu, không cần tới lang quân che chở thì cũng đã sống trong bình an, phú quý rồi."
Lời của lão thái y vừa dứt, xung quanh liền vang lên những tiếng thì thầm to nhỏ.
"Quận chúa Minh Châu vô pháp vô thiên là nàng ta sao?"
"Nghe nói nàng ta không chỉ ngang ngược mà còn là loại nữ nhân hoang dâm vô độ."
"Kinh thành này ai chẳng biết Quận chúa Minh Châu không muốn thành thân mà chỉ thích nuôi chim hoàng yến cho thỏả mãn thú vui dục vọng."
Lão thái y bối rối nhìn nàng lại nhìn nạn dân giận dữ: "Những ngày qua đều là nàng ấy chăm lo cho các người, sao có thể vì mấy lời đồn đại không căn cứ mà nói ra những lời khó nghe như vậy."
"Nàng ấy theo ta học y thuật từ nhỏ, tâm địa nàng ấy trong sáng hơn bất kì ai."
Một phụ nhân nghe vậy không biết lấy đầu ra sức lực lại lớn tiếng: "Nàng ta là đệ tử của ngài đương nhiên ngài dung túng, bao che cho tật xấu của nàng ta.
Chúng ta dù nghèo khổ nhưng cũng biết cái gọi là lễ tiết, đức hạnh không có thói quen sống trên sinh mạng của người khác."
Minh Châu cười khổ, thì ra danh tiếng của nàng trong lòng bách tính lại tệ hại tới vậy, còn là người sống trên sinh mạng của người khác.
Giữa lúc nạn dân vẫn còn đang ồn ào bàn tán, một giọng nói lãnh khốc như được nung nấu trong hầm băng vang lên:
"Các người còn dám nhận là biết lễ tiết, đức hạnh sao.
Khi các người không nơi ăn chốn ở, nàng ấy là người đầu tiên dang tay cứu trợ.
Khi các người bệnh tật đầy người, là nàng ấy không quản khó khăn mỗi ngày đều đi trong gió tuyết tới đây để chữa trị cho các người."
Ánh mắt mọi người không hẹn cùng hướng về phía nam nhân vừa xuất hiện, hắn một thân hắc y vừa cao ngạo lại lạnh lùng, giận dữ chỉ vào từng người tiếp tục nói.
"Hài tử của ngươi một thân lở loét, là nàng ấy không ngại lây lan tự tay bôi thuốc."
"Ngươi, một phụ nhân nhiễm bệnh tả, nôn tới run rẩy toàn thân, là nàng ấy tự tay bón từng thìa thuốc."
"Ngươi, bát cháo buổi trưa ngươi ăn là nàng ấy tự nhường lại phần của mình."
"Còn có ngươi, ngươi và cả ngươi đều là nàng ấy tự tay sắc từng chén thuốc, tự tay châm cứu, tự tay thay rửa vết thương."
"Vậy mà nghe được mấy lời đồn đại liền có thể chế nhạo coi thường nàng ấy.
Thử hỏi những người được xem là có đạo đức khi các ngươi gặp nạn đã giúp đỡ được những gì.
Thử hỏi những người được gọi là nhân phẩm tốt có nguyện lòng tới đây cùng các ngươi sống trong dịch bệnh.
"
"Ta chỉ e rằng nếu không có vị Quận chúa cao ngạo, tiếng xấu đầy mình này các ngươi đã sớm chôn thân cùng sâu bọ dưới lớp đất dày rồi cũng nên.
Không còn có cơ hội ở đây mà chỉ chích về nhân phẩm của nàng ấy đâu".
Nạn dần ở đầy có ai không nhận ra nam nhần này, vị đại nhần ôn hòa đã từng cõng trên lưng người già và trẻ nhỏ tới lều tạm trú, là người đã từng làm việc tới nửa đêm nhưng cũng chỉ uống cháo loãng như bọn họ.
Người gần gũi, ôn nhu đối với họ nay chỉ toàn là giận dữ.
Mỗi lời hắn nói đều châm biếm, khinh thường nhưng những gì hắn nói đều là sự thật.
Nếu không có người cao ngạo đang đứng đây sợ rặng bọn họ đã sớm bị cái đói cái rét đánh gục từ lâu rồi, còn nói gì tới chỉ chích nàng.
Trong nháy mắt những nạn dân đứng đây đều cảm thấy hổ thẹn.
Phụ nhân khi nãy lớn tiếng khinh nhục nàng bống nhiên quỳ xuống dập đầu áy náy nói: "Quận chúa, là thảo dân nông cạn, không biết suy nghĩ.
Xin người thứ tội."
Minh Châu vội đỡ phụ nhân kia đứng dậy, nhẹ giọng: "Đứng lên đi, bá mẫu làm gì vậy, ta không có trách người."
"Xin Quận chúa thứ tội." Tiếp sau phụ nhân những người khác cũng bắt đầu quỳ gối dập đầu không ngừng xin tha thứ.
Minh Châu bị một màn này làm cho chấn kinh, nàng đưa mắt nhìn sang Thẩm An như cầu cứu.
Hắn chưa từng thấy trong mắt nàng chứa đựng sự khẩn trương lại bất lực như lúc này, Nếu ở đây không có những người khác hắn nhất định sẽ dang tay ôm nàng vào lòng mà che chở.