Chúng tôi đi bộ sát cùng nhau khoảng 5 phút từ lối ra.Điểm đến là—-“Eh, chỗ này?”“Đúng vậy, chỗ này”Thứ đứng sừng sững bao quanh trước mắt tôi lúc này là khách sạn cao cấp rất nổi tiếng trong nội thành.…Ế? khách sạn sao?...chúng ta sẽ ở đây? Em chưa chuẩn bị cho việc qua đêm tại đây đâu, sáng mai chẳng phải anh vẫn đi làm bình thường sao?Trong lúc nội tâm tôi đang rất hoảng loạn Shokano bỏ lại tôi và tiến đến lối vào.Có lẽ nào….,Anh ấy đã đặt phòng, bên trong phòng trang trí lãng mạn như có rải hoa hồng lên mặt giường….? ở giữa có đặt hộp nhẫn cầu hôn, [--- nói trước là hôm nay chỉ ăn cơm thôi nhé.
Việc ngủ lại…để lần tới đi]Tiếng lòng hình như bị rò rỉ ra rồi sao? Sokano ngoảnh lại thốt ra lời nói chặn dòng suy nghĩ của tôi.Luồng không khí lạnh lẽo thổi qua trong tim.“A, un… mai vẫn đi làm, anh biết điều đó.
Vì vậy nay mình sẽ đến quán thị xiên nướng trong đây để ăn”“E-h, quán thịt xiên nướng à ! nghe tuyệt đấy!”Tôi khuếch mép nở nụ cười.
Những lúc như thế này, tôi nghĩ mình có thể che giấu tốt cảm xúc của bản thân cũng là nhờ công việc.Dù mình biết không nên kỳ vọng quá nhiều…Khi khoảng cách thực tế và tưởng tượng ngày càng lớn thì kết cục bị tổn thương vẫn là bản thân.
Tự tưởng tượng ra rồi tự suy sụp.
Lần nào cũng thế nên đã rút ra được kinh nghiệm cho bản thân rằng hi vọng càng nhiều thất vọng càng lớn.Hôm nay là ngày kỷ niệm 6 năm mình được dẫn đi ăn xiên thịt nướng.
Mình sẽ hướng suy nghĩ sang thịt nướng…Um, Mình thích, mình thấy vui.Chúng tôi lên tầng cao nhất đến quán thịt xiên nướng.Có hai quầy teppanyaki hình chữ U với khoảng 10 chỗ ngồi, trong phòng có nhiều cửa sổ lớn xung quay nên từ đây có thể nhìn toàn cảnh tháp tokyo.
Đã có một vài khách đang thưởng thức bữa ăn, mùi thơm trôi dạt kích thích sự thèm ăn.“Nâng ly”“Cạn chén chúng mừng 6 năm”Chúng tôi uống rượu vang đỏ, và ăn món rau salad được mang ra đầu tiên.
Ánh đèn lấp lánh trên tháp tokyo hiện vào mắt tôi làm hy vọng vốn mờ nhạt trong tôi trở lên tràn ngập dần trong đầu.Mấy ngày trước tôi đã quyết không suy nghĩ, không ý thức rồi vậy mà.
Tôi không thể vượt qua, trong đầu không thể loại bỏ hai từ [Cầu hôn] và[ kết hôn].
Dường như không thể suy nghĩ hoàn toàn về thịt xiên nướng trong đầu được rồi.Trước mắt là món măng và nấm shiitake nâu đang được nướng trên khay nướng.
Chúng tôi nhìn đồ ăn đang nướng và im lặng, lặng lẽ đưa từng chiếc lá vô miệng.“Nước chấm này ngon quá nhỉ?”“Nà.
miến cà rốt này, ngon lắm”Nước sốt cà rốt mà của quán ngon đến ấn tượng, cảm kích.
Tôi khá ngạc nhiên vì có vẻ như nó phù hợp với cái miệng sành ăn của Shokano, người thích phàn nàn.“...”“...”“Ah, tối mai anh không có ở nhà đâu”Vì tôi nghĩ không thể im lặng suốt được, hôm nay phải tìm gì đó cho cuộc trò chuyện.“..Hả, là sao”“Ế, Chẳng phải em bảo trước rồi sao? Em bảo em sẽ đi uống nước cùng Miiko đó”“...đâu thấy bảo gì đâu chứ”“Ê-h, Em tưởng em nói rồi cơ chứ.
Miiko đã thay đổi công việc thế và cuối cùng cũng ổn định chỗ làm rồi đó.“Em bảo rồi sao”“Thiệt tình! gần đây anh toàn thế không à”“Anh xin lỗi nha”.