Tình Yêu Hay Tình Cảm


Shokano là người ăn nói rất thẳng thừng, cộc lốc không được hòa hợp và anh là người ít nói.

Với giọng nói trầm và ánh mắt sắc nhọn trông khá hung tợn nên khiến nhiều người thấy sợ.

Thế nhưng, tôi nghĩ hiện giờ anh ấy có lẽ đã hoàn hảo hơn trước kia.Chúng tôi là bạn học thời cấp ba.

Từ khi nhập học “Miyuki Shokano” đã khá là nổi tiếng theo nhiều ý nghĩa.


Khi đó Shokano với đôi mắt sắc bén và tỏa ra ánh hào quang âm u làm mọi người tránh xa.

Anh chỉ có bạn thuở thời thơ ấu mà thôi, còn không bình thường chẳng giao lưu kết bạn với ai cả toàn thui thủi một mình đúng là mang phong cách lạnh lùng boy chính hiệu.

Hồi học trung học chúng tôi học cùng lớp nhau nhưng mà dường như chúng tôi chẳng có chút liên quan gì, đến cả nói chuyện chắc cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay.Mối quan hệ chỉ đơn thuần là bạn cùng lớp đã được thay đổi khá đáng kể từ hôm lễ trưởng thành của hội cựu học sinh.

Từ lần tái ngộ đó đã có khá nhiều khúc ngoặt xảy ra…Và kết quả đó là giờ chúng tôi đang ở cùng nhau.“....Nà, gối đầu”Đôi mắt Tam Bạch Đản của Shokano hường về đầu gối tôi một cách trìu mến nhẹ nhàng, nhưng đôi mắt đó không còn sắc bén như mọi khi, bên trong có vẻ hơi buồn như đang muốn khóc.Cảm giác đó thật dễ thương, tôi ngồi lui xuống dựa lưng vào ghế sa lông, hai tay rang rộng như muốn nói rằng vâng được rồi.

Anh ấy kéo người đến gần tôi, từ từ ngả vào đùi, quay mặt vào bụng và rang tay ra ôm chặt lấy eo tôi.Shokano bắt đầu buồn ngủ, mắt anh ấy lim dim rồi chuyển vào giấy ngủ một cách nhanh chóng.

Đặc biệt là ngày nghỉ thì càng dễ buồn ngủ, anh ấy nhắm mắt ngủ trưa trên chiếc gối đầu đặc biệt bằng đùi của tôi.

Chỉ có tôi mới có thể thấy được dáng vẻ thư giãn không một chút kiêu căng lạnh nhạt gì của “Miyuki ShoKano” này—-Tôi có chút hơn tự hào.“Anh ngủ chỉ 20 phút thôi”“Vâng, anh ngủ đi”Đây là thời gian thư giãn trong buổi trưa cuối tuần.


Tôi tắt tivi, giờ trong phòng chỉ còn tiếng khừ, khừ ngáy ngủ theo nhịp.

Tâm trí lúc lúc này đây cũng thấy thỏa mãi, trong lòng nhẹ nhõm.

Trong bầu không khí yên bình như này mí mắt tôi cũng dần dần, dần dần hạ xuống.—--—--------“----Đi—làm nhé”Trong cơn mơ màng nửa tỉnh nửa mơ, tôi nghe thấy tiếng nói nhẹ nhàng nhưng rất mờ nhạt từ có từ không ở phía trên và trên trán tôi có cảm giác mềm mại ấm áp.—-Anh đi cẩn thận.Tôi cố mở mắt và trả lời trong sự mơ hồ, không chắc liệu tôi có nói rõ thành câu không nữa.

Đôi mắt ti hí của tôi không thể cưỡng lại cơn buồn ngủ đã dần dần nhắm lại và rồi tôi lại chìm vào trong giấc mơ của mình…—--Bíp bíp, bíp bíp, bíp bíp.“Ự—H”Tôi đưa tay về hướng tiếng kêu với lấy cái điện thoại và xem đồng hồ rồi tắt báo thức, đồng hồ lúc này là 7 giờ 15 phút.

Phía bên cạnh chiếc ga trải giường cũng không còn ấm nữa.….Ah, hôm qua ngủ say quá, nay không dậy sớm được…Từ căn chung cư ở nội thành này khá là xa nơi làm việc của ShoKano nên anh phải dậy sớm hơn tôi để chuẩn bị đi làm.


Bình thường tôi thường tỉnh giấc cùng với tiếng ồn khi anh thay quần áo đi làm nhưng đôi khi tôi cũng ngủ nướng cho đến mãi lúc chuông báo thức kêu như hôm nay mới dậy.Và tôi đang ngủ nướng trong cơn mơ màng hình như là anh ấy hôn lên trán tôi rồi mới đi làm.

Tôi không biết anh ấy đang nói cái gì với tôi, nhưng tôi nhớ cảm giác chân thực trên trán khi đó.Những bạn bè trong lớp hồi cấp ba của tôi mà biết chắc họ ngạc nhiên lắm cho mà coi vì ShoKano là người khá lạnh lùng ít nói hiếm khi thể hiện quan tâm ra bên ngoài.Tôi ra khỏi giường cho nước vào ấm, bật lửa lên trong lúc đợi nước sôi tôi đi đánh răng, rửa mặt và thay quần áo cũng là lúc nước sôi, tôi tắt bếp và đi trang điểm.

Mọi thứ xong xuôi và như thường lệ vào mỗi buổi sáng sớm tôi bật tivi lên ngồi trên chiếc ghế sofa vừa xem tin tức buổi sáng vừa thong thả thưởng thức bữa ăn sáng.Thời gian vào buổi sáng của tôi khá điềm tĩnh và thong thả.Tôi là con người khá là bình thảm, hưởng thụ trong thời gian buổi sáng..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận