Omochii: toi căng thẳng, toi viết truyện, toi đọc cmt, toi chầm cảm =))))
..........
Tóm tắt: chocomint, ngọt của choco, the mát của bạc hà.
Warning: chữa lành, no sếchhhh, không hợp vui lòng out.
2
..........
Em nghĩ gì về tương lai sắp tới mình bắt buộc phải hòa nhập với một môi trường xa lạ mà trước đây mình không hề hay biết?.
Em háo hức, mong chờ rằng bản thân sẽ có thể tìm được một nhóm bạn tốt như trong mơ, cùng nhau học, cùng nhau chơi, và cùng nhau chia sẽ niềm vui và cả nổi buồn. Nhưng khi bước vào môi trường mới ấy, em buộc phải chấp nhận chuyện yêu xa.
Em đang đắm chìm trong mối quan hệ thân mật với một chàng trai người ngoại quốc, anh ấy là người mang quốc tịch Brazil, lại còn là một tên côn đồ thứ thiệt.
"Tuần sau em phải đi rồi, cho nên em muốn ôm anh nhiều hơn một chút."
Như con mèo nhỏ cuộn mình trong chiếc chăn bông ấm áp, em vùi mình vào lòng của South, cảm nhận hơi ấm của anh ấy, cảm nhận sự dịu dàng duy nhất của anh ấy dành cho em. South là một người thô lỗ, hiếu chiến và nóng tính, nhưng anh ấy không bao giờ to tiếng với em dù chỉ một lời, có lẽ South luôn biết cách dập lửa trước khi nó bùng phát, hay đơn giản hơn em và anh ta chưa từng có gì bất hòa với nhau cả.
"Em sợ à?." South.
South nhẹ nhàng âu yếm em, bàn tay to lớn của anh ấy kéo em nằm gọn vào lòng. Em thật sự chẳng khác nào một con chuột hamster đang nằm bên cạnh con gấu bắc cực to lớn cả. South biết em là một con người luôn overthinking, nên anh ấy luôn nhẹ nhàng với em, dỗ ngọt em bằng một ly chocomint mát lạnh.
"Hôn em được không?."
Em ngước đôi mắt ướt đẫm những giọt lệ sầu nhìn gã đàn ông kia, anh ấy cũng nhìn em sau đó nhẹ nhàng kéo em lên và trao cho một nụ hôn nồng nàn. Đôi khi em chỉ ước bản thân có thể mạnh mẽ hơn một chút để có thể không cần dựa dẫm vào anh quá nhiều, dù chút ít đi chăng nữa em cũng muốn bản thân sao không tự mạnh mẽ lên nhỉ?.
Đại học đối với em là một điều mới lạ, em háo hức nó, mong chờ nó, và cũng sợ hãi nó.
Em vui mừng khi em biết thêm những người bạn mới, em háo hức với những môn học mới, em...sợ hãi khi những người bạn ấy lần lượt quay lưng với mình.
Thế rồi điều em lo sợ nhất cũng sẽ đến, mọi người trong lớp học từ cái nhìn thân thiện ấy bây giờ đã chuyển sang một ánh mắt khác khi họ nhìn em, họ xì xào bàn tán mọi thứ về em, tung lên những tin đồn liên quan tới em...và họ thật sự đã đẩy em một mình.
Họ nói rằng em là một đứa lẳng lơ, đi hết với người này lại đi với người khác. Nhưng họ nào biết bản thân em đang cố đu lấy một sợi dây mục để cầu mong bản thân có thể không bị thổi bay trước cơn bão lớn đâu.
Họ nói em là một đứa giả tạo, sống chỉ riêng bản thân. Nhưng họ nào biết em vốn là một đứa ngây thơ đến mức cũng nghĩ rằng ai cũng là bạn? Em dại khờ đến độ tin rằng bọn chúng sẽ là người bạn tốt với mình, thế nhưng em nào biết được sau lưng em họ đã nói gì về em.
Họ nói em thế này, họ nói em thế kia. Mọi thứ đồn thổi cứ nhắm vào mỗi em.
Họ nói em như thế, vậy họ đã làm gì được cho em đâu mà lại bảo em như thế? Họ chẳng cho em một bữa cơm hằng ngày, cũng chẳng thể nào cho em một lời hỏi thăm mỗi khi em ốm đau, họ đã làm gì khi em rơi vào hoàn cảnh khó khăn nhất, họ làm gì khi em tuyệt vọng nhất. Thế...họ có quyền gì mà bảo em như thế?.
Người thật sự yêu em, thương em sẽ cho em những thứ tốt nhất, những lời khuyên tốt nhất, họ sẽ làm ngơ những lời dè bỉu đó đi vì họ thương em, họ hiểu tính em mà em ơi.
Ai cũng bảo họ muốn tốt cho em, người này nói người kia, người kia nói người nọ. Ai cũng thế, em một mình đứng giữa một đám người xa lạ, không biết nên tin hay hay không tin ai cả.
Đêm nào em cũng suy nghĩ về điều đó, em thật sự rất tuyệt vọng với cái môi trường mới lạ này.
"South này..."
"Hửm?." South.
"Đàn cho em một bản được không?."
"Em thích bản nào?." South.
"Merry go round of life nhé."
"Bản như cũ được chứ?." South.
"Ừm..."
Em nằm dài trên chiếc dương cầm yêu thích của South, chiếc đàn lớn mà anh ấy đã góp tiền mua được. South là một người yêu âm nhạc, và âm nhạc là thứ có thể chữa lành. Chiếc tâm hồn hao mòn cằn cõi của em thật sự rất cần điều đó, em cần thứ gì có có thể chiếu rọi chiếc tâm hồn cũ đã mục nát từ lâu. Thật sự rất đau đớn, em nằm dài trên chiếc đàn ấy, lặng lẽ đắm mình trong bản nhạc yêu thích với giai điệu du dương, quả thật em thích những lúc như thế này, thích thả mình theo những bản nhạc như thế.
Những ngón tay của South chạy nhảy trên các phím đàn, cơn gió lộng từ cửa sổ bay vào thổi lùa vào mái tóc mềm của em. Có vẻ như bên cạnh người này em cảm thấy bản thân có vẻ buông bỏ những thứ mệt mỏi đã đu bám lấy tâm trạng của mình.
"Em thấy sao?." South.
"Rất tuyệt."
"Em yêu nó."
"Yêu nó hơn cả anh à?." South.
South vậy mà còn ghen với chính bản nhạc do mình đàn nữa chứ mới hay. Anh ấy vén tóc em qua tai sau đó còn thơm nhẹ lên gò má mịn màng. Em khúc khích cười ngọt ngào làm sao, cứ như vị ngọt nhẹ của chocolate, còn South thì lại thanh mát, là mát dịu đi cái tâm hồn của em như bạc hà.
"Không...yêu anh hơn."
"Nói lại." South.
"Yêu anh."
"Không chịu." South.
"Em yêu anh."
"Thêm lần nữa." South.
"Em yêu anh!."
"Thêm nữa." South.
"Em rất là yêu anh."
"Nữa." South.
Thôi nào, sao anh người yêu của em lại trẻ con đến thế, South thích nhìn cái vẻ mặt cáu giận mỗi khi bị chọc của em, chẳng khác nào con hamster đang cáu ghét cả. Đáng yêu nhường nào.
"Ghét anh..."
"Hửm?..." South.
South nhíu mày tỏ vẻ như rằng em đã chắc chắn với câu nói của mình chưa. Bất ngờ anh ấy ôm chầm lấy em, bế em lên tay chẳng khác nào một phân cảnh nhỏ trong bộ phim hoạt hình dành cho thiếu nhi 'Lion King' cả.
"Ghét anh thì đừng trách sao ngày mai em không thể xuống giường nhé?." South.
"Tệ..."
"Tệ mới yêu em." South.
Ngoài ban công thật lộng gió, mát mẻ nhường nào. Tiếng lá cây xào xạc như bản tình ca nồng cháy, nó giống như bản tình ca đang nói đến tình yêu ngọt lịm của hai ta.
Tiếng da thịt tiếp xúc nhau, những cái ôm ấp, âu yếm không rời, em đắm chìm trong bể tình đầy mê hoặc, chết chìm trong bể bơi của tình yêu. Cái cách mà South âu yếm em, nó rất là gì đó khó tả.
"H-Hôn em."
Môi kề môi, đầu ấp tay gối. Cái hôn sâu đầy ngây dại, những cái hôn ngắn nối tiếp cho những cái hôn sâu kéo dài, em ưỡn người vùi mình vào chiếc nệm êm ái, những cảm xúc đầy tê dại thật đê mê. South ghì lấy em, cậu ta hì hục đưa hết mọi thứ, kéo em thăng hoa hết lần này đến lần khác.
"A-a...S-South..."
"C-Chậm lại."
"E-Em không t-theo kịp."
Nhịp độ nhanh quá, làm cho các tế bào của em run rẩy không kịp. Các tế bào tê dại nhảy múa cùng nhau, em cố gồng người lên để cho dễ dàng theo kịp một chút nhưng khó mà thành, South thật sự quá sung sức trong chuyện này, làm cho em muốn chết đi sống lại.
"Ngoan, sắp xong rồi." South.
Gã trai cứ bảo thế...mà thôi kệ đi.
Ít ra trước đó những gì mệt mỏi nhất của em cũng đã được gã chữa lành rồi mà nhỉ.