Omochii: phần cuối nhé.
..........
Tóm tắt: end của CMBYN.
Warning: no seggg, không hợp vui lòng out.
..........
Đối với Ran, những việc gã làm đều là tình yêu. Đều là tình yêu mà gã dành cho em vô cùng lớn, dẫu cho những việc gã làm khiến cho em như muốn chết đi sống lại, nhưng trong mắt gã đó là tình yêu mà thôi. Cũng chỉ vì gã đã quá yêu em, muốn em một lòng là của mình mãi mãi.
Hỡi Thượng Đế, tại sao ngài lại khiến cho cuộc tình của em và gã đi vào con đường như thế này. Gã chẳng thể nào sưởi ấm em bằng tình yêu của mình, chẳng thể nào khiến em vui vẻ với những món quà đắt tiền.
Tại sao nhỉ? Ran không phải là một kẻ mê tín dị đoan, gã không tin vào Chúa, không tin vào ma quỷ, cũng chẳng tin vào luật nhân quả hay bất cứ điều gì. Thứ gã tin chính là hiện tại, cái hiện tại trớ trêu này. Gã đúng là điên thật rồi, tuần nào gã cũng đến nhà thờ cầu nguyện, gã thành tâm cầu xin Chúa hãy khiến cho em yêu gã, cầu xin ngài bằng cả tấm lòng để mong em và gã có một cái kết tốt đẹp hơn.
Ran thật ngu muội.
Hắn ngu muội đến mức tin rằng Thượng Đế sẽ lắng nghe được lời cầu nguyện của mình.
Như mọi ngày, hắn sẽ vẫn trở về trong trạng thái đầy tươi tỉnh và vui vẻ. Bởi...em đang mang trong mình giọt máu của gã mà.
Đó là điều mà gã mong ước từ lâu kể từ khi lần đầu gã nhìn thấy em, kể từ lần đầu tiên nhìn thấy em đắm chìm trong giấc ngủ say một cách bình yên đó, gã đã mơ về một tương lai tươi đẹp của em và gã khi cả hai là của nhau. Mơ về câu chuyện tình chàng ý thiếp, ôm ôm ấp ấp, trao nhau những lời đường mật.
Thứ gã muốn đã có được, nhưng chỉ duy nhất riêng em. Cớ gì em vẫn chưa chấp nhận gã.
"..." Xin ngài, hãy khiến cho cô ấy yêu con. Dù có thế chấp bằng mạng sống đi chăng nữa con cũng bằng lòng, hãy khiến cho cô ấy yêu con say đắm.
Những ngón tay đan chặt vào nhau, gã chẳng biết bản thân đã cầu nguyện bao lâu rồi.
Mặc cho thời gian trôi đi và dòng người lần lượt kéo nhau rời khỏi đó. Hắn vẫn một thân hướng về ngài cùng với lời ước nguyện.
Ran yêu em, yêu em một cách điên dại.
"Anh về rồi. Ngày hôm nay em vui chứ?." Hắn chăm chỉ về đúng giờ chỉ để dành thời gian chăm sóc cho em, gã tin rằng bằng tình yêu của mình gã sẽ khiến em biết yêu là gì.
Một cái hôn yêu thương ở trán, một cái hôn khác ở má. Và một cái hôn khác ở môi.
Gã dịu dàng vén tóc của em ra phía sau, ôn nhu quỳ gối và áp tai vào chiếc bụng nhỏ đang ủ ấm đứa con của mình. Em đẹp như thế chắc đứa bé sau này sẽ xinh đẹp giống em, gã chẳng cần biết đó là con trai hay con gái, gã chỉ cần biết đó là em, và đó là đứa con của em và gã.
"Tại sao anh vẫn chưa chết đi hả Ran?." Em nói.
Giọng em vẫn nhẹ nhàng bình thản khi nào, chỉ tiếc những lời em nói ra chẳng phải là vàng là ngọc mà đó là dao găm, những lời nguyền rủa.
"Cho đến khi em yêu anh, anh sẽ dâng hiến mạng sống này lên vì em." Ran tận hưởng, gã đang đắm chìm trong sự hạnh phúc khi áp tai lắng nghe đứa con chưa chào đời của mình.
Đứa bé đã được 4 tháng kể từ ngày em có biểu hiện thai nghén, chiếc bụng nhỏ khi nào đã phình lên làm chỗ chứa cho đứa con của gã và em. Mau chóng thôi, gã sẽ được gặp đứa bé, đến lúc đó gã sẽ chuẩn bị chu toàn cho em mọi thứ.
"Đã lâu vậy rồi, em chẳng thể nào nói yêu anh sao?." Ran hỏi "Anh luôn làm mọi thứ vì em, học tập để trở thành người chồng tốt, người cha tốt."
"Tại sao chúng ta lại phải như thế này chứ?." Ran nắm lấy đôi tay của em áp lên gò má của mình, gã chẳng thể nào kìm được nước mắt khi nghĩ đến tương lai sắp tới.
Kẻ đó nói sẽ cho người giết em nếu như gã cứ yêu em điên dại như thế này. Ran sợ hãi cái ngày gã ôm em trong tay với thân thể chẳng lành lặng nỗi, giấc mơ đó đã ám lấy gã mãi không buông, cả cái ngày gã sắp xa em cũng đã đến gần.
"Sau khi em sinh con, anh sẽ giải thoát cho em." Ran dù nói vậy nhưng gã chẳng thể nào buông em ra được.
"Anh đã chuẩn bị xong mọi thứ, hứa với anh."
"Sau khi anh chết hãy chăm sóc cho đứa bé được không?." Tay gã run, cùng những giọt nước mắt đã cố kìm nén.
Làm ơn, gã xin em.
Gã chẳng còn gì ngoài em cả.
2
Em là điều duy nhất có thể níu kéo mạng sống của gã đến tận bây giờ.
Hãy ôm gã, hãy nói yêu gã đi. Gã chẳng thể nào ngừng run rẩy khi nghĩ về tương lai tối tâm sắp tới.
Gã có một đức tin về em, một đức tin chẳng thể nào phai được.
Nếu Thượng Đế có nghe, làm ơn xin hãy cho em một cuộc sống an yên, cho em có những tháng ngày bình lặng của những giây phút cuối đời.
Và có lẽ điều nguyện ước đó của gã đã được Thượng Đế lắng nghe.
Vào một chiều mưa bão, ngày mà đứa con của em và gã chào đời. Gã run run ôm đứa bé đang khóc òa trong lòng mà chẳng thể nào kìm được những giọt nước mắt hạnh phúc, đứa bé thật sự rất giống em, một đứa bé gái với đôi mắt của gã cùng với hình hài của em.
Ôi, gã yêu em chết đi mất. Gã hạnh phúc đến mức vỡ òa, nhưng điều gã sợ cũng đã đến.
Khi đứa bé chào đời thì cũng là lúc lá bài tử dành cho người mẹ của nó đã hạ xuống.
Ran sợ hãi phóng xe, gã vội vã đưa em đến sân bay nhanh nhất có thể. Chỉ để muốn cho em một cuộc sống tốt hơn sau này, mọi thứ gã có đều dành cho em, tài sản, tiền bạc, tất cả mọi thứ đều để cho em kế thừa.
Nếu không mau mau đưa em thoát khỏi đây, đám người kia sẽ truy sát em mất.
"Dù có chết anh cũng sẽ đưa em thoát khỏi nơi này."
Trong cơn mê, em nghe thấy giọng nói của gã. Đó là những gì em nghe được cuối cùng sau khi được đưa lên chuyến bay cất cánh đến Singapore.
Với sự giúp đỡ của một người lạ mặt, Ran đã thành công đưa em thoát khỏi cửa tử và đổi lại gã đã thế chỗ cho em.
"Mày còn gì muốn nói không?." Người đó nói.
Ran hiện tại chẳng còn gì muốn nói nữa, gã đã quá mãn nguyện với những gì mình đã làm và chẳng hề hối tiếc, gã thấy cuối cùng sau ngần ấy năm chấp niệm của gã cuối cùng cũng đã được hoàn thành.
"Không...tao đã hoàn thành mọi thứ xong rồi." Ran cười, gã ngước mắt lên nhìn nòng súng lạnh đã chỉ về phía mình. Đôi mắt tím trong trẻo ấy ánh lên một tia hy vọng, gã hy vọng rằng kiếp sau có thể tìm em một lần nữa và lúc đó gã sẽ đường đường chính chính nói yêu em.
Dù bản thân đã khiến cho em đau đớn không ngừng, nhưng có lẽ nếu như được làm lại từ đầu. Gã sẽ đến bên em và nói yêu em thêm một lần nữa.
Những giây phút cuối đời gã lại nghĩ đến em, nghĩ về tình yêu của đời mình. Gã rất muốn biết em đặt tên cho đứa bé là gì, có lấy họ của gã hay không, em và đứa bé sẽ như thế nào nhỉ? Gã rất muốn nhìn thấy em cười, nhìn thấy em nói lời yêu với gã.
Có lẽ Thượng Đế chỉ lắng nghe lời cầu xin của gã hãy cứu em, chứ chẳng thể nào nghe được lời van xin khiến cho em yêu gã.
Một đóa hoa tàn úa, tình yêu của gã vẫn còn mãi trong trái tim bồi hồi, gã yêu em, thương em đến đau lòng. Nhưng những gì gã đã làm lại thật sự quá ngu muội.
Trời đã buông những hạt mưa, máu chảy hòa vào những giọt nước lạnh tanh. Gã thấy trái tim của mình chẳng còn đập nữa, ánh mắt xinh đẹp ngày nào ngước lên nhìn trời cao. Có lẽ những gì gã gây ra đã quá đủ rồi, gã mong nếu có kiếp sau gã sẽ đến bên em và bù đắp lại cho em mọi thứ thêm một lần nữa.
"..." Anh sẽ tìm em thêm một lần nữa.
Thật sự, từ tận đấy lòng. Gã đã yêu em từ cái nhìn đầu tiên.
Trời nổi sét, âm thanh lớn khiến cho em giật mình tỉnh giấc. Em chẳng biết mình đã ngủ quên từ bao giờ nữa, nhưng có vẻ như giấc mơ lúc nãy nó rất thật.
Nhìn bầu trời đang đổ cơn mưa ngoài kia, em thẫn thờ đưa tay xoa trán của mình.
"Thật ngại quá, vì hiện tại quán khá đông. Không biết bạn có thể cho vị khách khác ghép bàn được không ạ?." Cô nhân viên ấy hỏi em như thế.
Em không đáp nhưng gật đầu đồng ý. Vì đã ngủ sai tư thế khá lâu cho nên cổ em khá là đau nhức.
Ngước mặt lên nhìn vị khách mới ghép bàn cùng. Đó là một người đàn ông khá điển trai, đặc biệt là đôi mắt màu phong lan tím. Một nam nhân thanh tú như vậy chẳng biết lí do gì lại khiến anh ta nhìn em chầm chầm như thế.
Anh ta khẽ cười giơ tay về phía em nói.
"Chào em, anh là Haitani Ran."
"Rất vui được gặp em."
Có lẽ dù có chết gã vẫn sẽ tìm đến em ở kiếp sau.
Kiếp trước gã đã khiến em đau khổ và cả đời chẳng thể nào tha thứ cho gã. Hãy để cho gã kiếp này được yêu em thêm một lần nữa, gã sẽ dùng cả đời để bù đắp cho em mọi thứ lại từ đầu.
Hãy gọi anh là Ran.
Em nhé.