Omochii: the idol hay xỉu tr ơiiii.
..........
Tóm tắt: Anh không cần tình yêu, anh chỉ muốn là chàng trai duy nhất của em trong tối nay.
Warning: không hợp vui lòng out.
..........
Hãy đưa em lên đến thiên đường khi chúng ta hòa thể xác làm một, cho em cảm nhận được từng hương vị trên da thịt anh khi đôi ta là của nhau.
Dìm chết em trong bể sâu tình ái, đưa em vào cơn mê mang của dục vọng.
Khiến em tê dại nhớ về anh hàng đêm, bóp chết em khi chúng ta trần trụi.
Takeomi không phải là người đàn ông duy nhất của em.
Anh ta không.
Chỉ là một trong số đó.
Căn phòng đầy những mảnh quần áo vứt lung tung, da thịt trần trụi vùi vào nhau tìm hơi ấm. Lúc bấy giờ Takeomi vẫn đang đứng ở ngoài cửa, anh ta đang lưỡng lự không biết có nên đẩy cửa bước vào trong hay không.
Bên trong căn phòng này là cô người tình mà anh ta yêu đến mê dại, anh ta không đòi hỏi tình yêu của em mà chỉ mong cầu rằng có thể là người đàn ông duy nhất của em trong đêm nay.
Đẩy cửa và bước vào.
Căn phòng lộn xộn nồng nặc mùi mê tình, Takeomi nhíu mày, gã đưa chiếc khăn tay lên che mũi rồi đá những thứ cản đường sang một bên và bước vào sâu bên trong.
Càng vào sâu, mùi mê tình càng nồng đậm. Gã thấy em đang quằn quại trên giường với một người đàn ông khác.
Em nũng nịu cất lên những âm thanh ngọt ngào dụ dỗ gã đàn ông kia, mồ hôi ướt nhẹp cơ thể. Em mơ hồ nhìn dáng người đang đứng ở gần đó không xa.
Môi cong lên cười sủng nịnh.
Takeomi như bị nụ cười đó làm cho khích lên, gã liền đi nhanh đến giường túm lấy tóc của tên đàn ông kia rồi quăng xuống giường. Tiếp đó chẳng đợi hắn ta ngồi dậy, gã liền lên đạn, bắn chết tên đàn ông đó chỉ trong một nốt nhạc.
Máu tanh phun ra ngoài, văng lên cả gương mặt của hắn, những tia máu điểm họa trên bộ đồ vốn dĩ đã rất sạch sẽ trước đó.
Gương mặt của hắn vẫn lạnh lùng, gã nhìn cái xác đang bất động trong biển máu đó. Cài chốt an toàn rồi cất khẩu súng vào trong, gã quay sang nhìn người phụ nữ đang quằn quại trong cơn mê tình, lòng gã thấy lân lân lạ thường.
"Ah~." Chân cọ vào nhau, tay bấu lấy tấm ra giường màu lông chuột.
Gã đi lại gần em, gã nhẹ nhàng trèo lên giường, chống tay hai bên rồi nhìn em.
Em nở một nụ cười khiêu khích gã rồi choàng cánh tay mảnh mai lên ôm lấy cổ.
"Hôn em." Một lời thỉnh cầu, hay là một yêu cầu từ em.
Takeomi không thể nào từ chối em được, gã khép mắt rồi lại cúi xuống phủ lên đôi môi mềm căng của em.
Như một con rắn đói, em đẩy lưỡi sang quấn quýt với tên đàn ông đó.
Tiếng nước bọt, tiếng lưỡi cọ vào nhau cùng với âm vang mĩ miều. Hắn bị em kéo vào bể tình, gã vội càng cởi áo ngoài rồi ghì lấy em.
Môi hôn sâu, cắn lên da thịt nõn nà. Tay gã lả lướt trên da thịt trần trụi, chạm vào bầu ngực hồng rồi di chuyển đến nơi cấm địa.
"Shin~."
Tiếng gọi làm cho gã bừng tỉnh, Takeomi nổi cáu, gã liền túm lấy tóc em kéo lên dí sát vào mặt mình.
Gã gặng hỏi: "Mở mắt chó của em ra mà nhìn xem tôi là ai hả?."
Takeomi thô bạo quá, hắn ta chẳng cần biết liệu em có đau hay không, cơn ghen tuông như che mờ lí trí của gã đàn ông đó.
Em không đáp mà cười.
Hắn đúng là bị em chọc điên lên mà.
Takeomi sẽ chẳng bao giờ nhẹ nhàng với em trong việc làm tình cả.
"A~Không...nó sâu quá." Em nức nở rên rỉ.
Gã đàn ông đó ghì lấy em dưới thân, tay giữ vai, tay ôm lấy eo liên tục đâm rút mạnh bạo. Chuyển động của gã làm cho em không thể suy nghĩ được bất cứ điều ghì, não bộ em trống rỗng, Takeomi cọ môi vào vai em, gã liếm mút rồi lại cắn một cái thật mạnh vào da thịt.
Cơn đau bùng nổ, em nghiến răng, tay bấu lấy tấm ra giường lên rỉ. Bên trong em đang bóp chặt lấy cây hàng của hắn, em dùng lực siết chặt nó khi cơn đau chưa chịu nguôi ngoai.
"Sướng không?."
"Em thấy thế nào hả?."
"Sướng hơn thằng kia chứ?." Takeomi thì thầm vào tai.
Đôi bàn tay khi nãy còn âu yếm em, giờ đây đã yên vị tại cổ. Gã mân mê cánh môi ở vai em, gã dùng lực siết cổ.
"A!." Em không thể nào thở được.
Bàn tay của Takeomi càng lúc càng nặng nề hơn, gã đan những ngón tay vào nhau rồi siết lấy cổ em. Đằng khác phía sau lại hì hục tra tấn đưa em lên đỉnh.
Mắt em trợn ngược, em không thể nào thở nổi, nhịp thở của em bị chặn lại hoàn toàn, em run rẩy, choáng váng.
Gã cắn môi, thả lỏng tay. Thở một nhịp ngắn, gã siết tay vào mông đào của em cảm nhận sự bao bọc ấm áp từ bên trong.
Ấm áp, nóng bỏng và ẩm ướt, mọi cảm giác đó liên tục bao quanh gã. Takeomi thầm nghĩ em là một đứa trẻ vô cùng tham lam khi em không chỉ 'ăn' hết thằng em của gã mà còn ăn sạch sẽ mọi thứ mà gã ban phát.
Dáng em run rẩy khi gã rót mật ngọt vào trong em, từng chút từng chút một, chiếc eo con vẫn cố tình lắc lư gọi mời cho dù vừa mới được gã bón cho no say. Ổ bụng nhỏ bé của em đang cháy bỏng khi những đứa con của gã liên tục chui sâu vào trong em.
Một đêm nồng cháy giữa hai kẻ chẳng có bất kì mối quan hệ gì với nhau. Em nằm trong vòng tay của gã chìm vào giấc nồng say. Cổ tay hằn vết siết, chiếc eo con và hai bên đùi in hằn dấu tay của gã.
Tiếng chuông báo thức kêu vang inh ỏi, em chíu mày xoay người rồi lại vùi mình vào lồng ngực của gã.
Đêm qua chơi thuốc đã thế còn làm tình đến gần sáng cho nên em chẳng muốn dậy sớm tí nào.
Quan hệ của em và Takeomi đơn giản chỉ là bạn tình. Cả hai chỉ tìm đến nhau khi ham muốn nổi sục sôi, em không biết tại sao lâu dần mối quan hệ này dần bị bóp méo. Takeomi muốn nhiều hơn, hắn chủ động tìm đến em, chủ động đòi quyền kiểm soát các mối quan hệ của em.
Từ những việc đó cho em thấy đầu óc của Takeomi chẳng bình thường tí nào, dù em luôn khẳng định rằng cả hai chỉ là bạn tình của nhau. Nhưng hắn lại buộc em tội ngoại tình trong khi đang ở trong mối quan hệ yêu đương với anh ta.
Ngồi trên ban công lộng gió, tiếng bật lửa cùng với mùi thuốc lá hòa tan vào cơn gió lộng. Em khoác tạm chiếc áo choàng tắm sau đó thì ra ngoài ban công ngồi làm một điếu thuốc cho tỉnh táo.
Em không nhớ rõ tối qua đã xảy ra chuyện gì, em không hiểu tại sao sáng nay Takeomi lại có mặt ở đây trong khi tối qua em đã tắt nguồn điện thoại để đi đu đưa cùng với người khác.
Thằng khốn đó đêm quá dám chơi trần, đã thế còn ra ở bên trong, báo hại em phải uống thuốc để ngừa nếu không có thai thì lại khổ.
"Thằng chó đó..."
Vùi đầu thuốc lá vào gạc tàn, em rời ban công đi vào phòng tắm tẩy sạch cái mùi hôi hám của gã đàn ông kia đã bám vào người em tối qua. Mùi mồ hôi và mùi tanh của tinh dịch chẳng dễ chịu tí nào.
Vết cắn tối qua của thằng chó điên đó chảy máu thật. Không biết thằng ngu đó đã nghỉ gì mà dám cắn em đến như thế, đã vậy còn dính dấu răng với nước bọt nữa chứ?.
Thắt eo bị nắm đến đau, em run rẩy chạm vào những vết bầm trên da thịt.
Chuẩn bị một ít đồ ăn sáng với một ly cà phê sữa cho tỉnh người. Mùi của bơ và mật ong, cùng với mùi của cà phê thơm lừng. Takeomi từ trên cầu thang bước xuống, gã vò mái tóc rối của mình rồi đi lại chỗ em.
Dường như em chẳng chú tâm đến gã đàn ông đó, ánh mắt em dán vào màn hình điện thoại rồi chăm chỉ ăn cho xong bữa sáng.
Đi lại gần em, gã từ phía sau vòng tay ôm lấy eo êm rồi gục đầu vào vai cọ sát.
Vẫn như cái thói quen không thể nào bỏ được, bàn tay hư hỏng của gã đàn ông liền đưa vào trong lớp vải mỏng xoa bóp lấy bầu ngực mềm mại.
"Em dậy sớm thế?."
"Đừng dụi nữa, đau!."
Giọng em cọc hẳn ra khi gã cứ cố tình dụi đầu vào chỗ đau của em. Gã liền ngưng, gã liếc mắt ngắm gương mặt thanh tao với đôi chân mày đang nhíu lại thì không khỏi buồn cười. Gã đẩy môi hôn lên má em, gương mặt tỏ ra như say xỉn liên tục hôn hít.
Kéo chiếc ghế xoay 180 độ, Takeomi nhốt em trong vòng tay thêm một lần nữa, gã liền ôm lấy một bên đùi của em bế lên rồi hôn môi.
Từ trong gương có thể nhìn thấy vách đùi trong của em có đầy dấu hôn cũng như dấu răng in đầy trên đó.
Phủ đầu môi, dịu dàng đẩy lưỡi vào bên trong. Vị ngọt của quả mọng cùng vị đắng của cà phê, Takeomi cố tình chen vào giữa hai chân của em, hắn ta ranh mãnh kéo nút thắt lụa của chiếc áo choàng xuống.
"Tối qua không đủ à?." Em hỏi.
"Với em, bao nhiêu cũng không đủ." Takeomi nói.
Với em, quả thật bao nhiêu cũng không đủ. Nhưng đối với em, nhiêu đây đã quá sức chịu đựng rồi.
Em chán nản với mối quan hệ điên rồ cùng với Takeomi, hắn ta chẳng phải là một người bình thường, một tên tội phạm nguy hiểm, điên khùng và luôn làm mọi thứ rối mù lên.
Trước sự đòi hỏi dồn dập từ người đàn ông đó, em nhíu mày sau đó dùng lực đẩy anh ta ra khỏi người mình.
"Tôi chán rồi Takeomi, chúng ta nên dừng lại thì hơn." Em nói, tay chỉnh lại trang phục cũng như chỉnh lại tóc tai.
"Em giận à? Vì tôi giết người thay thế của em?." Takeomi hỏi.
"Ở bên anh rất ngột ngạt, chúng ta cũng chỉ là bạn tình cho nên tốt nhất đừng có bất kì quan hệ gì với nhau."
"Em muốn rời bỏ tôi...vì một cái xác chết?." Takeomi lại hỏi.
Hắn ta chậm bước đi lại gần em, siết lấy cổ tay của em giữ lại.
"Takeomi. Đau!."
Gã ghét ánh mắt này, cái ánh mắt luôn chống đối gã. Con mẹ nó có điên không chứ.
Chát!
Hắn ta sửng sờ, tay hắn run run chạm lên gò má đang bỏng rát của mình. Takeomi liền nhíu mày khó hiểu quay sang em.
"Em..."
"Ngay từ đầu không phải tôi đã nói rồi sao? Chúng ta...chỉ là bạn tình!." Em nói tiếp: "Anh muốn tôi phải nói đi nói lại bao nhiêu lần hả Takeomi?."
"Vì tôi không phải là người đó à?." Hắn hỏi.
"Đừng lôi anh ấy vào chuyện này!."
Quả nhiên vẫn như thế, Takeomi vuốt nhẹ gò má đã bị tát cho bỏng rát kia, gã cười khổ sau đó liền lôi em lên bàn đè chặt.
"Không phải chính cái đêm đó là em đã dụ dỗ tôi lên giường đấy à? Em nức nở rên rỉ bảo tôi hãy khiến cho em sướng kia mà? Lẽ nào em đã quên?."
"Em không thấy mình tởm đến mức nào à? Làm tình với bạn thân của bạn trai?" Hắn nói: "Trong khi cậu ta chỉ vừa mất có một tuần?."
Nếu không nói ra thì có lẽ em đã quên mất chuyện đó. Em không nhớ rõ sau khi Shinichirou chết mình đã suy sụp đến mức nào, em từ nước ngoài bay về Nhật ngay trong đêm sau cuộc gọi từ bố của mình chỉ để gặp anh ta lần cuối...
Và lúc đó em đã gặp Takeomi. Em biết hắn ta qua Shinichirou, em cũng đã từng gặp hắn khi được Shin đưa đi giới thiệu cho bạn bè.
Takeomi lần đầu gặp em, gã đã chìm trong biển tình, chết chìm trong chính đôi mắt của em, giọng nói ngọt ngào cùng với hình ảnh về em.
Shinichirou thường xuyên lãi nhãi về em trong nhậu say, điều đó khiến cho hắn tò mò nàng thơ của người bạn tốt của mình là ai, liệu xinh đẹp đến mức nào mà lại khiến cho bạn của gã mê mẩn đến thế.
Và rồi khi gặp được em, gã đã yêu em ngay lần đó...
Chỉ vài lần gặp nhau ít ỏi mà lại nhớ nhung nhau đến quên giờ quên giấc. Vào một chiều mưa to bão bùng, gã phải lặn lội ra ngoài vì có việc phải làm. Trong lúc đang đợi cho cơn mưa dịu đi một lúc, gã gặp em và Shinichirou cùng nhau chạy vào mái hiên ở cách đó không xa.
Chiếc váy xanh mềm mại, mái tóc ướt đôi chút tệp vào da...
Mê mẫn.
Say tình.
Nhưng em đâu phải là của Takeomi đâu?.
"Anh khác tôi à? Anh nói tôi tởm vậy anh không thấy bản thân mình dơ bẩn sao? Tơ tưởng đến bạn gái của bạn thân?."
Takeomi cau mày, gã liền hung hăng hôn lấy em. Môi thô bạo nhưng cũng có đôi chút cuồng nhiệt, gã kéo chiếc áo lụa của em ra ngoài, ôm lấy chiếc eo con mà cọ sát.
"Bỏ ra-" Đầu lưỡi quấn quýt lấy nhau, Takeomi mặc cho em đang bấu vào người, gã thô bạo ghì em dưới thân mà hôn.
Thấy việc cào cấu chẳng có tác dụng gì, em liền dùng lực đẩy hắn ra khỏi người sau đó vung tay tát.
"Em đừng nghĩ có thể dùng chiêu này hai lần." Takeomi chụp lấy tay eo, liền kéo tay em ra phía sau rồi lật người em úp vào bàn.
"Bỏ ra!."
"Bướng bỉnh!." Túm lấy sợi dây buộc áo và buộc chặt đôi bàn tay của em lại.
Này là ép buộc chứ chẳng hề có tí tự nguyện nào cả. Takeomi ôm lấy hai bên đùi của em, gã cắn môi đâm rút một cách mạnh bạo, bên trong em đang mút chặt lấy thằng nhỏ của gã, sức ép của các thớ cơ non mềm cùng với nhiệt độ ấm áp ở bên trong.
Gã bóp bầu ngực rồi lại nhéo lấy nhũ hoa, bên dưới đâm sâu nhấn vào miệng tử cung nhỏ bé. Bị kích thích dồn dập, em nức nở rên rỉ, gã nhép mạnh vào nhũ hoa rồi búng tay vào nó, bên trong em siết lại theo từng nhịp. Đưa môi lại gần nhũ hoa hồng hào, gã đưa nó vào sâu trong miệng nhiệt tình cắn mút.
Khoái cảm dâng trào, em chẳng còn suy nghĩ nổi bất kì điều gì ngoài ngã mình vào cơn mê dại. Tay bấu vào nhau cảm nhận từng cử động một, em tham lam siết chặt giữ thằng nhóc của gã đàn ông kia ở sâu bên trong mình.
Takeomi thấy em cứ siết lấy mình mãi chẳng chịu thả lỏng, gã thầm biết em đang hưng phấn hơn bao giờ hết. Chính cơ thể cùng với biểu hiện của em đã nói lên điều đó, ánh mắt mê mẩn nhìn gã, môi dưới niết chặt, chiếc eo con không ngừng run rẩy theo từng nhịp thúc.
Gã sẽ chết vì sướng mất thôi, em không thể nào thôi cái trò quyến rũ gã mà. Gã thề với trời rằng chính gã là một thằng tồi khi đã lợi dụng em lúc đó.
Một thằng tồi yêu em đến điên dại.
Hôn lên vách cổ trắng trẻo, cắn nhẹ một liếm mút. Đầu lưỡi gã cọ vào da thịt non mềm, tiếng em nỉ non vang vào tai.
Bấu lấy eo nhỏ và thúc mạnh hơn, gã cảm nhận được đầu quy của mình đang thật sự muốn đâm sâu hơn nữa, nó đã chạm vào miệng tử cung non nớt đang cầu được bón cho thật no nê.
Lòng gã ngứa ngáy và sục sôi, gã mặc kệ việc nếu như chơi trần thì khả năng mang thai sẽ rất cao. Nhưng nếu như đứa trẻ là của hai người thì gã thầm mong rằng nó hãy sớm chào đời.
"Anh-sắp..."
"Takeomi-..."
Đẩy chiếc eo lên cao, em dũi bàn chân ra ngoài, cảm nhận hết toàn bộ những gì đang chảy vào trong. Các dây thần kinh ở đầu ngón chân không ngừng run rẩy, nó giật giật theo từng nhịp.
Nóng bỏng và dâng trào.
"Anh không cần tình yêu từ em."
"Anh cũng chẳng cần phải làm người duy nhất."
"Anh chỉ muốn là người duy nhất của em ở trên giường!."
Tận hưởng hết mọi thứ từ em, uống sạch mật ngọt nơi em đổ ra. Cảm nhận vị 'ngọt' tựa mật ong đang rỉ từng chút một.
Đắm chìm trong cơn hoang dại, em quấn lấy Takeomi một cách đê mê.
"Đừng cố bướng bỉnh nữa, em nên chú tâm vào thực tại thì hơn đấy tình yêu à." Takeomi nhấn tay vào bụng dưới, em không thể nào nhún tiếp được, bên trong thật sự quá nhiều rồi. Bụng nhỏ của em căng nhẹ lên vì gã đàn ông đó, lực tay nhấn vào chẳng khác gì ép em phải đẩy hết thứ sản phẩm của hắn ra ngoài.
"Ôm, em muốn ôm." Dang rộng cánh tay mảnh mai, gương mặt em đỏ ửng nhẹ nhàng nói lời sủng nịnh.
Ôm lấy tấm lưng đầy hoa văn của gã đàn ông kia, em say đắm vòng chân lên phía trước đu bám lấy hắn ta.
Takeomi để ý thứ hỗn hợp đang từ bên trong em nhỏ xuống bàn. Nó chảy thành vũng ở trên bàn.
Chiếc eo con bị nắm cho đỏ ửng, làn da trắng hồng giờ đây đã in đầy dấu tay năm ngón cùng với dấu hôn. Mồ hôi nhễ nhại, lồng ngực em lâng lâng.
Điên thật rồi...
Đúng là em dần lún sâu hơn và chẳng có cách nào thoát ra nổi.
Chẳng còn cách nào để chấm dứt nó.