Tình Yêu, Hóa Ra Chỉ Vậy

Bởi vì đề nghị của Giang Thanh Dịch mà Tô Y Lâm hoảng hốt không thôi, cô
nghĩ mình đã cách rất xa thứ cảm giác hoảng hốt này, nhưng thật không
ngờ khi xa cách lâu đến vậy, anh vẫn có thể ảnh hưởng đến cô. Không chỉ
là dáng vẻ nghiêm túc của anh khi nói chuyện, còn có lời anh nói nữa,
dường như khiến cô có thể cảm nhận được anh thật sự nghĩ cho cô, lo liệu cho cô, tại giây phút đó trong lòng cô chảy qua một thứ cảm xúc khó
hiểu, cô không thể nhận ra đó là gì, vì thế chỉ có thể chạy trối chết
như vậy.

Tô Y Lâm đi được một lúc lâu, mới ổn định lại thứ cảm xúc bối rối mang theo chút kì diệu đó, cô lấy di động ra, trực tiếp gọi cho Thẩm Đại Ngưng, đây là suy nghĩ đầu tiên của cô, cô muốn biết Thẩm Đại
Ngưng nghĩ thế nào. Về chuyện của Giang Thanh Dịch, dường như cô chưa
bao giờ giấu giếm Thẩm Đại Ngưng, nhiều năm như vậy, tâm tư nhỏ này của
cô, từ nhỏ đến lớn, tất cả cô đều chia sẻ với Thẩm Đại Ngưng, không giấu giếm một chút nào, lúc này cũng không ngoại lệ.

Lúc nhận được điện thoại của Tô Y Lâm, Thẩm Đại Ngưng đang dọn đồ.

“Nói đi, chuyện gì thế?” Trong giọng nói của Thẩm Đại Ngưng lộ ra vài phần thoải mái.

Tô Y Lâm rất hiểu, Thẩm Đại Ngưng đang vui vẻ hoặc cảm thấy phấn khởi,
hoặc là gặp được chuyện tốt, hoặc chính là Thẩm Đại Ngưng đưa ra quyết
định nào đó, Thẩm Đại Ngưng là người không thích dây dưa hay đắm chìm
mãi trong một chuyện, bất kể tốt hay xấu, sau khi đưa ra quyết định,
Thẩm Đại Ngưng sẽ cảm thấy tâm tình rất tốt.

“Lại gặp được chuyện tốt gì à?” Tô Y Lâm bị ảnh hưởng bởi tâm tình của Thẩm Đại Ngưng, cũng không còn căng thẳng như vậy nữa.

“Không có chuyện gì tốt cả. Chỉ là đột nhiên nghĩ thông suốt thôi, cả đời này
ngoại trừ chết, con người nào có chuyện gì cực kì to tát nữa chứ. Chẳng
qua tất cả đều là tự chuốc lấy phiền mà thôi.” Thẩm Đại Ngưng rất thoải
mái, cũng không nói mình đã bị chuyện gì ảnh hưởng như trước, “Sao thế,
có phải lại gặp chuyện gì rồi không?”

Giọng nói của Thẩm Đại Ngưng trở nên nghiêm túc.

Tô Y Lâm cắn cắn môi, tìm chỗ nào đó ngay bên đường để ngồi xuống. Trên
con đường này đương nhiên có người đi qua, chỉ là không nhiều lắm, bởi
vì không quen, vì thế những người khác ở trong mắt cô đều trong suốt,
dường như chỉ có một mình cô mà thôi.

“Vừa rồi tớ và Giang Thanh
Dịch gặp mặt, là tớ hẹn anh ấy ra. Bởi vì trong nhà xảy ra vài chuyện,
anh ấy không báo trước gì mà giúp tớ giải quyết luôn. Cho nên tớ hẹn anh ấy ra.” Tô Y Lâm phát hiện sau khi mình nói những lời này ra, vậy mà
trong lòng lại rất dễ chịu, cảm giác thoải mái này khiến bản thân cô
cũng nở nụ cười, “Cậu biết anh ấy nói gì với tớ không?”

Thẩm Đại Ngưng hừ cười một tiếng, “Đáng ghét, rõ ràng biết tớ ghét nhất là cái trò đoán đoán đoán mà.”

Dường như Tô Y Lâm cũng nhớ tới sở ghét này của Thẩm Đại Ngưng, Thẩm Đại
Ngưng ghét nhất bị người khác bảo mình đoán giá cả đồ vật hoặc là đoán
thứ gì đó, mỗi lần như vậy, Thẩm Đại Ngưng đều trợn trắng mắt, mãi mãi
trả lời lạnh tanh là không biết.

“Đại Ngưng, anh ấy nói với tớ,
bảo tớ suy xét đến tính khả thi của việc ở bên anh ấy.” Tô Y Lâm cầm di
động, đầu cũng không tự giác mà cúi xuống, chỉ có thể nhìn thấy mặt đất
xám tro.

Dường như Thẩm Đại Ngưng do dự một chút, rồi mới chậm rãi mở miệng: “Ừ, vậy cậu hận anh ấy không, hận Giang Thanh Dịch không, anh ấy không để tâm đến biểu hiện của cậu bao năm như vậy, hoàn toàn không
nhìn đến sự tồn tại của cậu, cậu có hận anh ấy không?”

Rõ ràng đối phương không nhìn thấy được, nhưng Tô Y Lâm vẫn lắc đầu, “Vì sao tớ
phải hận anh ấy? Tất cả đều là tự bản thân tớ tình nguyện, có liên quan
gì đến anh ấy đâu.”


“Vậy có vài lời tớ đã sớm muốn nói rồi. Tô Y
Lâm, gặp được loại người như La Tâm Du, là cậu xui xẻo. Cậu gặp phải
chuyện đó, tuyệt đối có liên quan đến La Tâm Du, tớ cảm thấy chính cô ta đã tính kế cậu. Hơn nữa ngay từ đầu cô ta đã nhằm vào cậu như vậy, cho
dù không có Giang Thanh Dịch, cũng sẽ bởi vì chuyện khác mà tính kế cậu. Chuyện này, thật sự không liên quan đến Giang Thanh Dịch. Mà chuyện của mẹ cậu, tớ nghĩ chuyện như thế xảy ra, là điều mà tất cả mọi người đều
không muốn thấy. Một khi đã vậy, vì sao phải dựa theo hiệu ứng cánh bướm mà trách tội Giang Thanh Dịch đúng không!” Thẩm Đại Ngưng thở dài, dứt
khoát đặt mông ngồi xuống đất, “Vậy chuyện trong quá khứ, cũng rất đơn
giản á, hoặc là nói vốn nó đã rất đơn giản, nhưng con người lại luôn
thích nghĩ nó đến phức tạp. Bỏ chuyện của La Tâm Du và mẹ cậu sang một
bên không nói nữa, quan hệ giữa cậu và Giang Thanh Dịch rất đơn giản,
chính là thanh mai trúc mã, anh ấy là một người cậu đã từng thích mà
thôi. Hiện giờ vấn đề cũng rất đơn giản á, một người mà cậu đã từng
thích, bây giờ đột nhiên bắt đầu theo đuổi cậu, đúng không?”

Lời
của Thẩm Đại Ngưng vòng tới vòng lui, nhưng dường như vốn đã đơn giản
như vậy, bản thân cô không phải đã tự nói đi nói lại rồi sao, tất cả
không liên quan đến Giang Thanh Dịch, nhưng vì sao sau khi nghe những
lời này nói ra từ miệng Thẩm Đại Ngưng, cảm giác lại là lạ.

“Đúng nhỉ, rất đơn giản.”

Thẩm Đại Ngưng lại khó hiểu, “Vậy cậu rối rắm cái gì?”

“Không biết, chính là cảm thấy tâm lý rất phức tạp. Thứ cảm giác này giống như cậu vẫn luôn thích thứ gì đó, tiêu phí rất nhiều thời gian, cộng thêm
dùng đủ mọi cách, nhưng vẫn không có được, nhưng đột nhiên một ngày cậu
từ bỏ rồi, anh ấy lại cố tình xuất hiện, lúc này không cần tiêu phí thời gian và nỗ lực nữa, rất đơn giản đã chiếm được rồi.”

Thẩm Đại
Ngưng nở nụ cười, “Tô Y Lâm, cậu chính là không cam lòng, cậu không cam
lòng khi cậu ở trong những năm tháng tươi đẹp nhất làm nhiều chuyện như
vậy vì anh ấy, anh ấy lại chẳng ngó ngàng đến cậu, cậu không cam lòng
những nỗ lực của bản thân mình năm đó không nhận được sự đáp lại nào,
cậu canh cánh trong lòng với quá khứ của cậu.”

Tô Y Lâm trầm mặc, bởi vì cô cũng không biết, bản thân mình có phải như vậy hay không, có lẽ phải, có lẽ lại không phải.

“Đây đều là chuyện của bản thân cậu, cậu có thể tự mình quyết định. Cậu chọn anh ấy cũng rất tốt á, anh ấy chắc chắn sẽ cho cậu sự an ổn mà cậu
muốn. Không chọn cũng không sao, dù gì thì cậu cũng được lợi rồi, anh ấy chi trả cho nhà cậu, coi như sự báo đáp của anh ấy với chuyện cậu thích anh ấy bao năm như vậy cũng được. Dù sao thì cậu cũng không thiệt, tùy
tiện chọn kiểu nào cũng đều rất tốt.”

“Nghe lời cậu nói, hình như từ phương diện được và mất thì không thiệt thật.”

“Đổi cách nói, người với người vốn là như thế. Chỉ có người đối xử rất tốt
với cậu, cậu mới có thể đối tốt với anh ta. Chỉ có người đàn ông sẵn
lòng trả giá như vậy vì cậu, cậu mới muốn gả cho anh ta. Vốn là như thế, chẳng qua đại đa số mọi người thích nghe cái gì mà tình cảm vô giá
thôi. Được rồi, để tớ nôn một lát trước đã.” Thẩm Đại Ngưng nở nụ cười.

Cũng bởi vậy mà trên mặt Tô Y Lâm mang theo ý cười, “Cậu nghĩ thế nào? Tớ muốn nghe suy nghĩ của cậu.”

“Được thôi.” Thẩm Đại Ngưng nhướng mày, “Tô Y Lâm, cậu không nhỏ nữa, cho dù
bố cậu và anh trai cậu không yêu cầu cậu làm gì, nhưng chẳng lẽ cậu thực sự định tùy tiện tìm một người đàn ông để lấy sao? Lui vạn bước mà nói, nếu cậu không tìm được người đàn ông có điều kiện tốt có thể mang lại
lợi ích cho nhà cậu, tùy tiện tìm một người đàn ông để sống một cuộc
sống yên ổn cũng không sao. Nhưng cậu đã gặp được, có thể tìm được, vì
sao phải lùi lại để tìm người tiếp theo. Giang Thanh Dịch chỗ nào không
tốt, không có tiền hay không có diện mạo? Anh ấy có tất, hơn nữa ông
trời còn sắp đặt cho anh ấy trở thành thanh mai trúc mã của cậu, chính
là thời điểm cậu gặp nạn, anh ấy đi tới ra tay tương trợ, ông trời đã an bài vậy rồi, cậu còn lề mà lề mề gì nữa?”

Tô Y Lâm quả thực bị
Thẩm Đại Ngưng nói những lời này mà kinh sợ, “Cậu hy vọng tớ và anh ấy

thử một lần? Nhưng biết thế nào được chứ! Đừng nói anh ấy, còn anh họ
anh ấy nữa, bỏ đi, có lẽ cậu sẽ không hiểu được.”

“Có thể vậy!
Nhưng vì sao không thử một lần? Anh ấy là giấc mộng cả đời của cậu trước đây, có cơ hội này, vì sao không thể nghiệm một chút xem giấc mộng đó
của cậu có tư vị gì? Nếu thực sự gặp phải chuyện gì đó, vậy thì cứ gặp
đi, người với người vốn sẽ gặp được đủ loại chuyện, chỉ là có chuyện thì lớn có chuyện lại nhỏ mà thôi. Nếu con người đều lựa chọn lui bước vì
những gian khổ không biết trước, đại bộ phận người trên thế giới này đều sẽ không gắng sức tranh thủ vì thứ mà mình muốn. Thử một lần đi, thật
sự rất được đấy. Trên thế giới này, có mấy người có thể có được cơ hội
như vậy chứ, ban đầu thích người đó, rồi về sau lại còn có cơ hội ở bên
người đó, có được cơ hội như vậy, đừng ngại thử một lần, dù sao cũng đâu chết người.”

Quả nhiên là lời mà Thẩm Đại Ngưng sẽ nói.

Tô Y Lâm cảm thấy ánh mắt hơi lên men, “Chúng ta gặp mặt đi, tớ muốn làm việc này.”

“Làm gì á!”

“Muốn ôm cậu khóc.”

“Lần sau đi!” Hiếm thấy Thẩm Đại Ngưng lại thở dài, “Tớ sẽ rất bận, luôn có
chuyện phải giải quyết, chờ đến lúc tớ rảnh, tớ sẽ chủ động liên lạc với cậu. Cậu nhớ kĩ này, bất luận lựa chọn của cậu là gì, chỉ cần chịu
trách nhiệm với bản thân mình là được, những thứ khác, đều không cần lo
lắng.”

Thẩm Đại Ngưng treo máy, Tô Y Lâm lại rơi vào suy nghĩ sâu xa.

**********************

Giang Thanh Dịch vừa về đến nhà đã bị sắc mặt của mẹ hù dọa. Trên mặt Giang
Thanh Dịch có chút bất đắc dĩ, anh đưa tay kéo cà vạt trên cổ xuống, lại thế nào cũng không kéo được, nhất thời anh bực bội không thôi, ngay cả
một chiếc cà vạt cũng đối nghịch với anh nữa. Bành Tuệ nhìn động tác của con trai, anh giằng co với chiếc cà vạt một lúc lâu, Bành Tuệ thật sự
nhìn không nổi nữa, rốt cuộc đi lên trước, thay anh tháo cà vạt xuống.

Lúc này sắc mặt Giang Thanh Dịch đẹp hơn rất nhiều, “Trên đời chỉ có mẹ là tốt, lời này quả nhiên không sai mà.”

Thôi hỏng, Bành Tuệ vừa nghe thấy lời này, đã biết được vừa rồi con trai cố ý, nghĩ rằng nói lời này, bà sẽ tha cho nó? Mơ đi.

Bành Tuệ vứt bừa cà vạt sang một bên, trực tiếp ngồi xuống sofa, sắc mặt
không tốt, “Hôm nay gặp mặt nhà bác cả anh, anh biết hôm nay mẹ anh nghe được lời chế nhạo của họ thì trong lòng khó chịu đến mức nào không hả?
Cái gì gọi là người phụ nữ làm con trai họ chướng mắt, vì thế đến câu
dẫn con trai mẹ anh, mà con trai mẹ còn dễ dàng bị câu dẫn như vậy nữa
chứ. Tức chết mẹ anh rồi, nếu không phải bố anh giữ chặt mẹ, mẹ còn muốn trực tiếp ầm ĩ một trận ở đó luôn đấy.”

Thế này thì Giang Thanh
Dịch hiểu được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi, anh ngồi xuống, cầm cốc nước trên bàn, uống mấy ngụm, “Nói vậy thì chuyện tốt của anh họ sắp
đến rồi?” Cho nên mới mang Lý Chân Chân đi khoe khắp nơi, cũng không
biết là muốn chứng minh gì nữa.

Nhắc tới chuyện này, sắc mặt Bành
Tuệ càng khó coi hơn, “Anh đừng quản chuyện tốt chuyện xấu gì gì đó của
Thanh Viễn nữa. Mẹ muốn cùng anh nói chuyện của anh đấy.”

“Mẹ, mấy hôm nay con rất mệt.”

“Mệt mệt mệt, suốt ngày anh cứ làm mấy chuyện lung tung lộn xộn, anh không
mệt thì ai mệt.” Bành Tuệ ném chiếc gối ôm về phía con trai, “Nhìn đến
anh là tôi đã thấy bực rồi.”


Giang Thanh Dịch đỡ lấy gối ôm, sau đó từ từ buông ra, cố ý dùng ánh mắt sợ sệt nhìn mẹ.

Bành Tuệ nhìn đứa con trai biết sử dụng mưu mẹo nhỏ đối phó với mình, thật
sự không biết nên dùng thái độ gì đối mặt nữa, “Thanh Dịch, anh nói chút đi xem anh thế này gọi là thế nào. Anh thích nha đầu nhà họ Thẩm nhiều
năm như vậy, mẹ cũng là mở một mắt nhắm một mắt, nghĩ anh vẫn chỉ nhỏ
tuổi, bị tiểu nha đầu mê hoặc cũng không có gì cả. Khi đó anh mới học
cấp hai thôi nhỉ, đã bắt đầu yêu sớm rồi, còn sợ mẹ phát hiện người anh
thích là con bé đó, tìm nó gây phiền phức, thế nên anh nói anh thích cô
bé khác. Nhỏ như vậy đã biết dùng mánh khóe vậy rồi. Sau đó anh ngày một lớn dần, từ miệng đám bạn bè phá hoại của anh nghe được tên của không
ít cô gái, mẹ còn nghĩ anh đã sớm ném nha đầu đó sang một bên rồi. Kết
quả người ta kết hôn, anh nhìn cái bộ dạng đó của anh xem, mẹ cũng không sẵn lòng thừa nhận đây là con mẹ nữa. Nhưng cũng tốt, con bé đó đã lấy
chồng rồi, anh cũng hồi tâm. Nhưng hiện giờ anh giúp đỡ nó làm ra chuyện nhằm vào nhà họ Chu thế này, tính là gì thế hả?”

“Mẹ, không có
lần sau nữa đâu. Không phải mọi người dạy con phải làm người có tình có
nghĩa sao? Hiện giờ con chỉ muốn làm một chuyện cuối cùng vì cô ấy, lần
cuối, thật sự không có suy nghĩ khác.” Dáng vẻ Giang Thanh Dịch ngoan
ngoãn, anh biết mẹ chịu không nổi nhất là dáng vẻ này.

Bành Tuệ như cười như không nhìn anh, “Ý là hiện giờ người mà con có ý tưởng khác là Y Lâm?”

Giang Thanh Dịch nhíu mày, thì ra mục đính của mẹ là ở đây.

Bành Tuệ cũng nhìn Tô Y Lâm lớn lên, nhưng Giang Thanh Dịch thật sự không rõ lắm thái độ của bà là gì, mà bên chỗ bố thì không cần nhiều lời, ngoại
trừ không đồng ý thì vẫn là không đồng ý.

“Vâng.” Anh thản nhiên thừa nhận, bởi vì anh biết phủ nhận cũng chẳng có ý nghĩa gì.

Bành Tuệ bĩu môi, “Thanh Dịch, con phải biết bản thân con đang làm gì. Con
vì nhà họ Nhâm mà làm ra chuyện như vậy, tuy mẹ bất ngờ, nhưng cũng sẽ
không trách con. Bởi vì dựa vào tình cảm năm đó giữa hai nhà, con làm
như vậy cũng có thể hiểu được, đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi
cũng được coi là đạo đức tốt đẹp. Nhưng con phải suy nghĩ cho kĩ, con
làm vậy, rốt cuộc là cảm thấy Y Lâm hiện giờ đáng thương, gợi lên lòng
thương cảm của con, hay con thật sự mong muốn kiểu tình cảm đó.”

“Mẹ, con biết con đang làm gì.” Anh ngẫm nghĩ, “Đáng thương? Trên thế giới
này người đáng thương rất nhiều, cô ấy thật sự không được coi là đáng
thương. Mà con cũng không phải nhà từ thiện, con làm việc, đương nhiên
biết rõ bản thân mình muốn gì.”

“Được rồi, vậy mẹ cũng không muốn nói gì nữa, chuyện của con, tự con giải quyết là được.”

Giang Thanh Dịch mở to hai mắt, quả thật rất không ngờ, “Mẹ không có chuyện khác muốn nói với con?”

“Không có.” Bành Tuệ nhướng mày.

Giang Thanh Dịch nở nụ cười, Bành Tuệ chỉ lắc đầu.

Đối với đứa bé Y Lâm kia, tình cảm của Bành Tuệ có chút phức tạp. Bà nhìn
Tô Y Lâm lớn lên, một người như thế nào, đương nhiên có thể căn cứ vào
quá trình trưởng thành của người đó để nhận định, tuy vài năm không gặp, nhưng Bành Tuệ đương nhiên không tin những lời Tả Hiểu Ninh nói, phẩm
chất một người như thế nào, bản thân bà có thể tự biết được.

Huống chi hồi đó Bành Tuệ vẫn nhìn thấy Tô Y Lâm theo sau Giang Thanh Dịch,
Bành Tuệ luôn thở dài, sao con nhóc này cố chấp vậy, chẳng lẽ không nhìn ra lòng con trai bà đã thế rồi sao?

Nhất là năm đó Bành Tuệ đi
họp phụ huynh cho con trai, sau đó nhìn thấy Tô Y Lâm đang chia sẻ thứ
gì ngon ngon với Thẩm Đại Ngưng, thời điểm đó Bành Tuệ ngoại trừ lắc đầu thì vẫn là lắc đầu.

Sau đó con trai và Thẩm Đại Ngưng hình như
không có quan hệ gần gũi gì nữa, Tô Y Lâm thì vào cùng trường đại học
với con trai. Giang Thanh Dịch đương nhiên không rõ lắm, sau khi nó vào
đại học, con bé cố gắng học tập thế nào để đỗ vào cùng trường với nó.
Nhưng những chuyện này, Bành Tuệ lại rất rõ ràng. Thậm chí Bành Tuệ còn
thường nghĩ, thật ra con trai mình và nha đầu này ở bên nhau cũng rất
tốt, nha đầu này cố chấp như thế, nhất định sẽ toàn tâm toàn ý với con
trai mình, cũng có thể khiến mình yên tâm.


Bây giờ đã qua nhiều năm như thế, vậy mà con trai thật sự dây dưa với Y Lâm, cũng không biết nên được tính là gì nữa.

Còn có chuyện về Tô Tuyết, tuy rằng không nên đổ lên đầu con trai mình,
nhưng Bành Tuệ vẫn luôn cảm thấy chuyện đó cũng có liên quan đến con
trai. Nếu năm đó con trai mình không có tình cảm gì với Y Lâm, vậy nên
nói cho rõ ràng, chứ không phải bỏ mặc tình cảm của Y Lâm. Đến sau đó,
chuyện tình cảm của con trai mình lại rối tinh rối mù, Y Lâm cũng phải
chịu tội như vậy.

Bành Tuệ thở dài, thôi kệ đi, bất luận là kết quả như thế nào, bà đều sẵn lòng tiếp nhận.

**************

Lúc Giang Khánh Hòa trở về, sắc mặt cũng rất khó coi. Thời gian trước vừa
mới khen thằng con mình ngoan ngoãn, hiện giờ nó lại làm ra chuyện như
vậy, không chỉ đắc tội nhà họ Chu, còn khiến người ta nhìn nhà mình đầy
chê cười nữa.

“Thanh Dịch đâu?”

“Trong phòng.” Bành Tuệ vẫn ngồi yên.

“Bà nói chuyện với nó chưa?” Vẻ mặt của Giang Khánh Hòa vẫn không tốt lắm.

“Nói rồi.” Bành Tuệ liếc nhìn chồng mấy lần, “Tôi cảnh cáo ông, Thanh Dịch làm thế nào, ông đừng can thiệp.”

“Bà nói thế nào thế hả? Cái gì gọi là không can thiệp? Nó là con tôi.”

Bành Tuệ đứng phắt dậy, “Nó là tôi sinh ra đấy! Ông đừng có nghe lời này lời nọ của người khác rồi liền cảm thấy có đạo lý gì gì đó, Thanh Dịch khác Thanh Viễn, Thanh Viễn là đứa trẻ ngoan lấy đại cục làm trọng, nhưng
bọn họ lấy chiêu đối phó Thanh Viễn để dùng với Thanh Dịch thì chẳng ổn
được đâu. Con trai tôi tự mình sinh ra, tôi rất hiểu nó. Đi khuyên nhà
anh trai ông ấy, chuyện nhà người khác, không cần họ xen vào. Con trai
tôi, tự tôi quản, bảo bọn họ ít nhúng tay vào thôi.”

“Bà nói thế
là thế nào? Anh trai tôi có lòng tốt mới nói những lời đó với chúng ta,
bảo chúng ta thêm phòng bị, sao đến miệng bà lại trở thành người khác
xấu xa nham hiểm rồi. Có phải bà đến thời mãn kinh rồi không hả.”

“Tôi nói rồi, quản lòng tốt hay lòng xấu của anh ông ấy, chuyện nhà tôi,
không phiền họ lo lắng. Chuyện của Thanh Dịch, ông cũng đừng quản. Cuộc
đời nó là của bản thân nó, chẳng lẽ ông giúp nó sống nửa đời còn lại?
Nếu không thể, vậy thì để nó tự quyết định, cho dù là sai lầm, cũng để
bản thân nó gánh vác hậu quả.”

“Cái bà già này, tóc dài kiến thức ngắn, tôi không nói với bà nữa.”

Giang Khánh Hòa nói xong liền lên lầu.

“Ông đi đâu đấy hả?” Bành Tuệ gọi ông.

“Về phòng.”

“Giang Khánh Hòa, chúng ta vừa mới cãi nhau.”

“Vậy thì sao?”

“Sao cái gì? Tự ngủ sofa đi, không được về phòng.” Bành Tuệ gào lên.

“Không về thì không về, tôi không ngủ sofa đấy.” Giang Khánh Hòa ngẫm nghĩ, “Tôi ngủ phòng khách.”

Bành Tuệ cũng tức, “Vậy ông cứ ngủ đi, ngủ nữa ngủ mãi cho tôi. Đến ngày nào ông cảm thấy lời nói của vợ ông quan trọng hơn lời của mấy người ngoài
đó, ngày nào ông cảm thấy ông nên nghe lời vợ ông chứ không phải nghe
lời người ngoài, thì hãy trở về.”

Giang Khánh Hòa trừng mắt nhìn bà, quả thực tức đến không biết nói gì mới tốt.

Bành Tuệ cũng không buồn nhìn chồng nữa, bà thở dài, hiện giờ bà ầm ĩ với
Giang Khánh Hòa như vậy, lực chú ý của ông ấy hẳn là bị dời đi rồi nhỉ?
Vậy thì bên chỗ con trai, ông ấy cũng không có tâm tư đi hỏi, hơn nữa
hẳn là cũng sẽ không thường xuyên gặp mặt người nhà Giang Duy Hòa nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận