Đưa em xuống bãi để xe, vừa đi vừa hỏi, mãi tôi mới biết được lí do em khóc. Em bảo :
- Chiều hôm qua, em vừa đi cùng lũ bạn về thì thấy anh ngồi cùng một chị , cười nói rất vui vẻ. Đáng lẽ em cũng quên rồi, tại sáng nay, sau khi anh đưa đồ ăn cho em, vừa quay sang thì con bạn nó gợi lại chuyện hôm qua, nó bảo là anh có dấu hiệu thích chị ấy. Thế là em lo lắm. Anh biết đấy, em không muốn mất anh mà.
- À, hóa ra là chuyện đấy hả ?
Tôi chợt nhớ lại chuyện chiều hôm qua....
**Vừa ra sân cầu lông, bỗng tôi nhìn thấy bạn ấy, người mà hôm qua chạm mắt với tôi ấy, cũng đang đánh cầu ở đó. Tôi giả vờ bơ đi không biết, vẫn đánh bình thường cạnh bạn ấy . Đánh được tầm vài trận, đến 6h thì mệt quá đi ra ngoài nghỉ. Đang ngồi cạnh ghế đá lau mặt đầy mồ hôi, bỗng có người đưa cho tôi chai nước lạnh, thuận tay tôi cầm lấy luôn vì cứ nghĩ là mấy đứa anh đánh cùng tôi đưa cho. Chợt nghe tiếng cười " hihi " thì mới tá hỏa, quay mặt lại thì hóa ra không phải mấy anh tôi mà là bạn ấy. Trong tình cảnh đó đúng là tôi như biến thành pho tượng, đơ cả người. Miệng lắp bắp nói :
- Ơ , mình xin lỗi, tại...tại mình cứ tưởng là anh mình nên mình mới làm như vậy, ình xin lỗi.
Cũng may bạn ấy hiền nên không nói gì nhiều :
- Hì, không sao đâu, ình ngồi đây với nhé, mấy chỗ kia có người ngồi hết rồi.
- Được, bạn ngồi đi. Vừa nói tôi vừa run, lúc nãy hành động mất hình tượng vãi.
Để tạo bầu không khí thoải mái, tôi chủ động bắt chuyện trước :
- Bạn cũng đi đánh cầu ở đây hả, đã tập lâu chưa ?
- Mình mới tập được hơn 1 tháng thôi à. Còn bạn đã tập lâu chưa ?
- À, mình chơi từ năm lớp 9, đến nay cũng được 3 năm rồ.
- Thế hả, hihi. Chắc bạn đánh giỏi lắm nhỉ?
- Chuyện này mình cũng không biết nữa, vì trong đội mình nhiều người giỏi lắm, mình gọi là bình thường thôi. Hehe
- Nói chuyện nãy giờ mà chưa biết tên nhau, mình giới thiệu nhé . Mình tên là Quỳnh Anh.
- Còn mình tên T. Hehe. Gặp nhau một lần ở kì thi học sinh giỏi rồi nhỉ.
- Hihi. Bài làm hôm đó của mình khá là tốt, còn T làm bài như nào ?
- Híc, theo T thì là tốt , còn đối với giám khảo thì T không biết,vì T còn thừa 30' để chơi mà. Haha
- Thảo nào, lúc mình đang quay đi nhìn mọi người thì đã thấy T ngồi nghịch lung tung ở bàn trên rồi.
- Đấy là thói quen của T rồi, cứ làm bài xong là phải nghịch , không thì chán lắm à.
- À đúng rồi, có phải T học ở trường Chuyên đúng không ?
- Phải.
- Thế thì T có thể giúp mình một chuyện không ?
- Cứ nói đi, T giúp được mà.
- Chả là mình học môn Tiếng Anh không tốt lắm, năm ngoái mới được 7,2 à. Thế nên T có thể kèm giúp mình môn đó được không ?
Hả? Tôi hơi bối rối, vì thực ra vốn Tiếng Anh của tôi cũng không cao lắm. Tôi nói :
- Thế sao Quỳnh Anh không đi học thêm ?
- Mình không thích đi học thêm.
- Ặc, phải đi học thêm mới giỏi được chứ , thực ra mình cũng không giỏi môn Tiếng Anh lắm.
- Kệ, học ở trường Chuyên chắc chắn phải giỏi hơn mấy trường bình thường chứ. T đồng ý nhé.
Băn khoăn đôi chút, cuối cùng tôi cũng đồng ý.
- Hihi. Thỏa thuận thế nhé. Chiều thứ 3 với thứ 5 , 3h. T phải đến đấy.
- Được rồi , T nhớ rồi.
- Thôi muộn rồi, mình về trước nhé. À, T ình SDT đi để tiện liên lạc.
- Số mình đây 0914******
Quỳnh Anh đi rồi , tôi đánh thêm vài hiệp cầu nữa rồi cũng về nhà.**
Tôi bật cười vì suy nghĩ ngây thơ của em, tôi nhìn thẳng vào mắt em và nói :
- Em yên tâm, anh với chị ấy chỉ là bạn thôi, anh không hề có tình cảm gì hết.
Tôi nhìn em, em đã ngừng khóc và lóe lên chút cười. Em nói :
- Anh nói thật không thế ?
- Anh xin thề là anh nói thật.
- Anh hứa đi, hứa là sẽ không bao giờ xa em đi.
- Anh xin hứa, sẽ không bao giờ xa em, sẽ không bao giờ để người con gái anh yêu phải buồn.
Em hạnh phúc, tựa vào vai tôi, thì thầm :
- Anh biết là trong em anh rất quan trọng không? Vì thế anh đừng làm em thất vọng nhé.
Tôi ôm lấy em, mong rằng em sẽ cảm nhận được tình cảm của tôi. Đến bãi gửi xe, tôi và em cùng lấy xe ra về. Để em yên tâm hơn, tôi đi cùng em về tận nhà.
- Đến nhà em rồi, anh về nhà đi.
- Được rồi, thế anh về nhé. Em đừng có suy nghĩ lung tung nữa, nhớ chưa?
- Em nhớ rồi.Hihi
Nói xong, em đi vào nhà. Tôi trở về, nhớ lại chuyện hôm qua, chết, ngày mai là thứ 6 rồi, không biết phải làm sao đây trở thành gia sư bất đắc dĩ rồi, híc híc. Thôi kệ , đằng nào cũng lỡ rồi, đành phải theo vậy....