Cũng đã hơn 1 năm kể từ lúc em ra đi.
Giờ đây anh đã thực hiện được lời hứa với em, anh đã đỗ Đại học rồi đấy.
Năm đầu Đại học, tuy có chút bỡ ngỡ nhưng tôi cũng nhanh chóng hòa nhập vào cuộc sống nhộn nhịp nơi đất cổ Hà Nội...
Từ lúc đó đến giờ, tôi vẫn chưa dám mở lòng mình đón nhận bất cứ người con gái nào, tất cả vẫn còn quá mới mẻ và lạ lẫm... Ngỡ như mới hôm qua vậy...
Trong khi lũ bạn cùng phòng đi chơi vào những ngày nghỉ thì tôi lại chọn cách ngồi một mình trong phòng, tận hưởng cảm giác cô đơn, cái cảm giác đó nó ăn sâu vào trong tôi kể từ khi em ra đi, thành ra giờ đây, cô đơn đối với tôi nó như một thói quen vậy...
Có lần em hỏi anh : " Anh yêu em đến mức nào ? " Lúc đó anh quá bối rối để có thể trả lời, nhưng bây giờ thì anh hoàn toàn có thể có câu trả lời cho em rồi đấy :
Anh yêu em đủ để hỏi em đi đâu với ai, mấy giờ về…anh ghen.
Anh yêu em đủ để buộc em chăm chỉ ăn cơm thay vì ăn quà vặt linh tinh… anh sợ em không đủ sức khỏe.
Anh yêu em đủ để bắt em mang áo khoác mỗi khi ra ngoài vì em chẳng bao giờ chịu mang áo với lý do em ra ngoài có tí xíu… anh sợ em ốm.
Anh yêu em đủ để bắt em đi ngủ sớm thay vì online đến tận nửa đêm… anh sợ em thức khuya.
Anh yêu em đủ để ngồi nghe em nói mãi về những chuyện làm em vui vì như thế anh cũng sẽ vui… anh sợ em kể chúng cho người khác
Anh yêu em đủ để đi mọi nơi em thích với em vì anh muốn nhìn thấy nụ cười của em…anh sợ người khác sánh bước cùng em.
Anh yêu em đủ để nói câu “anh yêu em” vì dù anh có nói hàng trăm lần thì anh vẫn muốn nói…anh sợ em nghe được từ một ai đó.
Anh yêu em đủ để nắm tay em đi suốt quãng đường còn lại vì anh muốn làm người đi cùng em chứ không phải một ai khác…anh sợ lạc mất em.
Anh yêu em đủ để nhìn thấy sự tức giận, thất vọng và nước mắt của em vì anh muốn là người luôn bên cạnh em… anh sợ để em một mình.
Anh yêu em đủ để buộc em phải chịu trách nhiệm với những việc mình làm vì anh muốn em học tính tự lập, đương đầu với khó khăn… anh sợ em gục ngã.
Cuộc sống của tôi trở nên nhẹ nhàng và trầm lắng hơn. Bạn bè ai cũng bảo tôi thay đổi hẳn..
Ừ, đúng là tôi đã thay đổi, thay đổi vì một người con gái - sự thay đổi này liệu có phải đã muộn ??
Hè năm đó, sau những tháng ngày học tập căng thẳng, tôi trở về nhà ...
Đột nhiên cảm thấy vu vơ, tôi lấy xe đi lượn vài vòng TP, khung cảnh đã thay đổi rất nhiều từ lúc tôi đi học...
Bạn bè hồi cấp 3 thì cũng ít đứa về nhà, thỉnh thoảng gặp mấy thằng bạn thì lại rủ nhau đi nhậu, nhắc lại những kỉ niệm hồi cấp 3. Tuy nhiên bọn nó tránh nhắc chuyện yêu đương, có lẽ là không muốn tôi nhớ lại những ký ức đau lòng đó. ( Đúng là mấy thằng bạn tốt )
Một hôm, vừa đi lướt về , đi ngang qua nhà của QA thì thấy cửa mở, bên trong dường như có người thì phải? Tôi tò mò :" QA đã vào TP. HCM rồi mà.? "
Đột nhiên một suy nghĩ bừng lên trong tôi :" Hay là QA đã quay trở lại?? " Tuy nhiên, suy nghĩ đó không tồn tại lâu, tôi tự nhủ :" Mày ngốc thật T à. Xa nhau đã gần 2 năm rồi, nếu QA quay lại thì chắc phải báo ình trước chứ. "
Tôi cười sự ngốc nghếch của mình rồi quay xe về nhà.
Vẫn như thường lệ, chiều chiều tôi ra sân đánh cầu lông, ừ, phải chăm rèn luyện thể thao chứ...
Không hiểu tại sao tôi lại không thể kiềm chế được, đánh cầu cần sự tập trung tối đa, nhưng tôi lúc đó lại không thể. Tôi dường như đang quay cuồng trong đống suy nghĩ hỗn loạn, tôi vụt mạnh vào quả cầu khiến nó bay lệch hướng.
Tự nhiên lúc đó tôi lại nổi giận với chính mình, nổi giận vì đã không thể cứu được Quỳnh khỏi xa tôi...
Mệt mỏi, tôi ra ghế đá ngồi, vứt cái vợt sang một bên, tôi nằm ngửa đầu ra phía sau và nhắm mắt lại, y chang khung cảnh mà tôi và QA gặp nhau 2 năm trước...
Tôi thầm nghĩ : Nếu như QA xuất hiện lúc này nhỉ. Cái suy nghĩ ngốc nghếch đó thỉnh thoảng lại hiện lên trong đầu tôi...
Nhắm mắt và cảm nhận mọi thứ bằng tâm hồn của mình. Đột nhiên có một giọng nói vang lên :
- Dường như anh đang có tâm sự, uống một chút nước lạnh nhé.
Giọng nói đó?? Không thể lẫn vào đâu được, chẳng lẽ, chẳng lẽ lại là QA?? Tôi giật mình mở mắt , đúng là QA. Em đang đứng trước mặt tôi...Đây liệu có phải là sự thật - hay chỉ là giấc mơ ?? Nếu là giấc mơ thì hãy cứ để tôi mơ tiếp, còn là sự thật thì tôi cầu mong nó sẽ không biến mất.
- QA .
- Đúng. Em đây. Em đã trở lại.
Hóa ra lúc trước suy đoán của tôi là đúng, QA đã trở lại.
- Em về lúc nào thế? Tại sao không nói cho anh biết.
- Cũng giống như lần trước, em muốn làm anh bất ngờ. Em quay về để lấp đầy nỗi cô đơn , trống vắng trong con tim của anh.
- Em đã biết hết rồi à?
- Em biết, bề ngoài anh tỏ ra mạnh mẽ nhưng thực ra con tim anh rất yếu đuối trong tình cảm, phải không? Anh đừng cố gắng gượng nữa, hảy thả lỏng cho con tim mình đi, đừng ép nó phải làm những việc mà nó không thể làm được.
Tôi gần như bật khóc khi nghe những lời nói đó. Tôi ôm chầm lấy em và khóc như một đứa trẻ.
- Ngày mình chia tay, anh còn nhớ không?
- Có, anh vẫn nhớ.
- Kỉ niệm tình yêu của hai đứa không đủ dài để viết nên tiểu thuyết, nhưng với em nó lại quá sâu để có thể xoáy vào con tim bé nhỏ đang rỉ máu từng đêm...Em đã từng rất tuyệt vọng và không còn tin vào tình yêu nữa, nhưng giờ đây , em đã có niềm tin trở lại. Anh đã từng nói rằng :" Nếu mình có duyên nhất định sẽ gặp lại nhau " đúng không? Giờ đây em đã quay lại, điều đó là sự thật.
- Anh...
- Suốt 2 năm qua, em vẫn luôn theo sát anh. Quỳnh đã nói hết với em rồi, trước khi đi Quỳnh muốn em chăm sóc anh và phải làm anh thật hạnh phúc. Em yêu anh! Hãy để em được cùng anh vượt qua mọi thử thách.
Tôi khẽ mỉm cười và nói :
- Anh cũng yêu em. Ngốc ạ....
Những tia nắng cuối chiều còn sót lại chiếu xuống chúng tôi. Cuộc sống cần có những ngày mưa để ta có thể cảm nhận được sự cần thiết của ngày nắng.
Cuộc sống không đơn giản mà cũng không phức tạp, điều cốt lõi là bạn cảm nhận cuộc sống theo cách nào mà thôi...
Sắc màu cuộc sống, tình yêu cũng đủ loại, cốt lõi là bạn chọn loại màu sắc nào ình mà thôi...
------ Hết ------