Ở phía sau lại là tiếng của những chiếc xe, Trầm Nhất cùng Trầm Nhị và những người khác, một dãy 6 chiếc xe, xếp thành một hàng, dừng ở trước cửa của bữa tiệc.
Người đàn ông bước từng bước đi lớn đến đó, dừng trước mặt của Trâm Nhất, đột nhiên! “Bốp!" Ra sức tát một cái thật mạnh.
“Người đâu!”
Giọng nói lạnh lùng cất lên.
Trầm Nhất không hiểu chuyện gì: “Boss, người nào cơ!”
“Giản Đồng, tôi bảo cậu theo sát cô ta cơ mà.
Vậy người đâu!”
Ánh mắt trầm tĩnh, đặt lên trên người của Trầm Nhất, vào lúc Trầm Nhất nghe thấy hai chữ “Giản Đồng”
, trong lòng bỗng hồi hộp, sắc mặt ngay lập tức trở nên trắng bệch: “Boss, tôi! ”
“Cậu không hề chấp hành cho tốt mệnh lệnh của tôi, cậu chẳng coi Giản Đồng là gì cả, cậu hôm nay vốn dĩ không hề sai người theo sát cô tai Phải, hay là không phải!”
“Boss! ”
Mồ hôi trên trán của Trầm Nhất cứ thể toát ra, anh chính là không coi Giản Đồng là gì, người phụ nữ đó có gì tốt chứ? Hại chết Hạ Vi Minh, còn chửi rủa người đã bị cô hại chết.
Trên khuôn mặt anh tuấn của Trầm Tu Cẩn, sắc mặt lạnh lùng, chỉ một ngón tay vào mũi của Trầm Nhất: “Bây giờ tôi không rảnh để xử lí cậu”
Nói xong, lập tức dặn dò Trầm Nhị đứng bên cạnh: “Huy động trợ thủ, tất cả trợ thủ ở thành phố S đều huy động đến đây.
Rồi tìm cho tôi!”
Trầm Nhị trong lòng hỗn loạn, rất nhiều năm rôi chưa nhìn thấy Boss như thế này, vội vàng gật đầu nghe lời.
Trầm Tu Cẩn nhìn vào nơi tổ chức bữa tiệc ở trước mặt, đột nhiên nhớ đến tình cảnh, rất nhiều năm trước, người phụ nữ đó đứng ở trên tấm nhảy bên cạnh bể bơi, nói lớn tiếng để tỏ tình với anh.
Trong con mắt của anh bỗng lóe sáng lên, quay người, vội vàng ngồi lên chiếc xe của mình, “Tô Mộng, cô cứ tìm kĩ ở đây, nếu như tìm thấy cô ta, thì thông báo ngay cho tôi”
Rồi lại liếc sang phía những người khác: “Các cậu cũng vậy, ai tìm thấy Giản Đồng, thì lập tức thông báo cho tôi”
Lại nhớ ra gì đó, “Phái hai người, đứng dưới sảnh kí túc xá của cô ta, và dưới sảnh công ty, nhìn thấy cô ta, thì lập tức thông báo”
Nói xong, anh giẫm chân vào ga xe, chiếc xe phóng đi, chỉ để lại hai hàng khói! Giản Đồng! Ngôi trên ghế lái, trên khuôn mặt anh tuấn của người đàn ông, trừ màn sương lạnh ra, còn có một chút gấp gáp được ẩn giấu đi.
Anh không biết tại sao sau khi nhận được thông tin người phụ nữ đó biến mất, anh lại gấp gáp đến như vậy.
Anh không biết tại sao sau khi Tô Mộng nói người phụ nữ này có tự sát hay không, thì trong lòng anh bỗng trở nên hoảng loạn.
Anh đều không biết! Nhưng, nhất định phải tìm được cô! Đây chính là suy nghĩ lúc này của Trầm Tu Cẩn! Chiếc xe lái vào giữa làn đường của chiếc cầu img
- -----------------.