“Ba mươi phút sau, sẽ có người đến giúp em thiết kế tạo hình ”
Nói xong, lềen lặng lẽ đóng cánh cửa lại.
Nhìn về phía cánh cửa đã được đóng lại, Giản Đồng nắm chặt tay lại thành nắm đấm!
Tại sao lại đi đến bước đường như ngày hôm nay! Tại sao sau khi xảy ra nhiều chuyện như vậy, anh lại vẫn có thể bình tĩnh như thế? Tại sao phải đem cô giam cầm trong cái trang viên lộng lẫy này! Mà bây giờ, Tô Mộng đã trở thành con đường duy nhất để cô có thể kết nối với thế giới bên ngoài.
Cô ngấn người ra ngồi trước cửa sổ, có thể nhìn thấy hơn một nửa trong trang viên, hai cánh cổng sắt được mở ra, để cho một chiếc xe đi vào.
Cửa số đẩy ra một khe hở nhỏ, tiếng động cơ của chiếc xe, còn có tiếng phanh xe, tiếng tắt lửa, sau đó, là ba chữ “Đi theo tôi”
của quản gia Hạ cứng nhắc, Giản Đồng ngôi trước ô cửa sổ, nghe thấy những âm thanh này, trong đầu giống như hiện ra gương mặt không biểu cảm gì của quản gia Hạ.
Cô đột nhiên quay người, bật dậy chạy ra khỏi phòng ngủ, ngón tay chạm lên trên cánh cửa, “cùm cụp”
một tiếng nhẹ, kéo cánh cửa ra rồi chạy ra ngoài.
Một quãng đường, trong ghi nhớ, phòng sách của người đó!
Cô chạy một mạch về phía phòng sách, chạy vội đến nỗi thở hổn hển.
Bịch! Cánh cửa bị đập mạnh vào tường: “Trầm Tu Cẩn, tôi không đi!”
Trong phòng sách, mây mù bao phủ, người đàn ông vốn dĩ ngồi trong phòng sách, hút từng điếu thuốc, vào lúc cánh cửa bị bật ra, một tiếng vang to, điếu thuốc được kẹp vào giữa ngón tay, bỗng bị xiêu vẹo, nhưng rất nhanh, lại hồi phục lại vẻ lạnh nhạt như thường ngày.
Con mắt sâu đen, đặt lên trên người phụ nữ đứng ở cửa, nhìn thấy cô thở hổn hến, “Em chạy đến đây à?”
Anh nhẹ nhàng hỏi.
“Tôi không đi!”
Cô ngang ngược nhìn chằm chằm vào anh, không trả lời câu hỏi, ngược lại lại biểu đạt ra ý muốn của mình.
“Tôi hỏi em, em từ phòng ngủ chạy tới đây sao?”
Đôi mắt giống như chim ưng, nhìn chăm chú vào người phụ nữ đang đứng ở cửa, trong ánh mắt có chút nghiêm khắc.
Giản Đồng căn bản không quan tâm, có chạy đến hay không, hay là làm thế nào để đến, có liên quan gì sao? Quan trọng sao? Việc quan trọng bây giờ là!
“Tôi nói! Tôi không muốn đi!”
“Tôi hỏi em một lần cuối, em từ phòng ngủ chạy đến đây à?”
Đôi mắt của anh bỗng trở nên lạnh lùng, nhìn chằm chằm vào người phụ nữ.
Mây mù bao phủ, đôi mắt lạnh lùng này thoắt ẩn thoát hiện trong đám mây mù, hiện lên vẻ giận dữ.
Người phụ nữ đứng ở cửa, cắn chặt môi lại, khí thế ép người được toát ra từ trên cơ thể của người đàn ông ngôi ở phía sau bàn làm việc, thẳng thắn khiến cho cô nghẹt thở.
- -----------------.