Nhìn thì giống như thờ ơ, nhưng trong ánh mắt lại hiện lên vẻ vô cùng đau khổ… Có thể làm tổn thương mình nhất, thường sẽ là người thân nhất của mình.
Giản Đồng cười nhẹ một tiếng, đôi vợ chồng này thật thú vị, một người thì hỏi tại sao mình phải sống một cuốc sống tâm thường và hèn hạ như vậy.
Một người còn thậm tệ hơn, trực tiếp hỏi, cô là ai,Bộ dạng mệt mỏi, tràn ra khắp người,Nhưng, cuộc chiến này vốn chưa kết thúc,Giản Chấn Đông bị một câu nói của Giản Đồng, chất vấn đến nỗi sắc mặt tái mét, có một khoảnh khắc, trong lòng cảm thấy chột dạ, nhưng vẫn vô cùng cứng cỏi yêu cều Giản Đồng: “Đổi công việc khác! Cái công việc hèn hạ như này, đừng làm nữa! Thật làm mất mặt người khác!”Ánh mắt của ông liếc vào những chồng phiếu xấp tiên ở trên bàn, một chút chột dạ đó ngay lập tức biến mất không dấu vết!“Những số tiền dơ bẩn này! Cô vẫn cầm để tiêu, cô có thầy mất mặt không?” Nhìn vào đống tiền đó, nghĩ đến nguồn gốc của số tiên ấy, Giản Chấn Đông tức giận, như một ngọn lửa bùng bùng xông lên phía trướ!c“Xoẹt” một tiếng, bàn tay to cầm chặt những tờ phiếu, “Đồng tiền dơ bẩn! Đồng tiền dơ bẩn này! Không cần thì bỏ đi!” Cùng với những lời nói đó, Giản Chấn Đông tức giận xé rách tờ phiếu!Giản Đồng trợn to mắt, đột nhiên bò dậy, xông về phía Giản Chấn Đông: “Đây là đồ của tôi! Ông dựa vào cái gì mà xé đồ của tôi?”“Bỏ tay ra! Mau bỏ tay ra!”Nhưng đã quá muộn, những tờ phiếu trong tay Giản Chấn Đông trở thành những mảnh nhỏ, đôi mắt nhìn lên trên bàn, Giản Đông thuận theo ánh mắt của ông, ngay lập tức hiểu được, vội vàng chạy đến bảo vệ những tờ phiếu và số tiên còn sót lại, Giản Chấn Đông nhanh hơn cô, “Xoẹt”một tiếng, những tờ phiếu trở thành những mảnh nhỏ bay lên không trung, rồi nhẹ nhàng rơi xuống như mưa, Giản Đồng trợn to mắt… Đây là một trận mưa to đáng quý nhất mà cô từng thấy!Trong cơn mưa tiên này, cô cứng đơ người lại, những cái bay lả tả kia không phải là những mảnh của tờ tiền, mà là ước mơ của côi Là ước mơ của cô và A Lộ!cDường như cô nhìn thấy được, những tấm gỗ của ước mơ Nhĩ Hải được xây dựng bằng tiền bạc ấy, là những tâm gỗ khó khăn lắm mới xếp lên được, âm ầm một tiếng, ở trước mặt của cô, âm âm sụp đố, mà cô, chỉ có thể mở to mắt ra nhìn, không làm được gì hết!“Những đồng tiên dơ bẩn này! Phá hủy mọi thứ!”Giản Chấn Đông lạnh lùng nói,Giản Đồng cúi đầu xuống, một hồi lâu, mới run rẩy hỏi: “Dựa vào cái gì… Ông dựa vào cái gì!”Mà phá hủy ước mơ Nhĩ Hải của tôi và A Lộc,Ông dựa vào cái gì mà lại dễ dàng phá hủy đi thứ người khác khó khăn nỗ lực lắm mới đạt đượ!c Ông nói dơ bẩn?Nói những đồng tiền này dơ bẩn?Cô không mở rộng chân để cho người khác vào, cô không cởi quần áo để bán thân… Cô bán đi cái tôn nghiêm của bản thân, cô bán đi linh hồn của bản thân, để đổi lấy tiền… Người bố ruột của cô, dựa vào cái gì mà nói cô dơ bẩn! Nói những đồng tiền này dơ bẩn!Vốn dĩ, là chẳng hiểu cái gì!Ông nói những đồng tiền này dơ bẩn, thì sẽ dễ dàng phá hủy nó sao?Hahaha..,“Hahahaha…”“Hahahahahaha…”Giản Chấn Đông cảm thấy Giản Đồng kì lạ, chau mày lại: “Cô còn muốn giữ thể diện không!Những đồng tiền dơ bẩn này, cô lại vô tư dùng nó như vậy sao!”“Cô còn cười? Cô còn có liêm sỉ không? Cô vẫn có thể cười được ra sao?”“Không có!” Giản Đồng đột nhiên nói, giọng nói thô khàn, tức giận nói: “Tôi không cần thể diện! Tôi cũng không có liêm sỉ! Tôi chính là kỹ nữ như chính mồm ông nói!”“Bốp!”Giản Chấn Đông tức giận, lại cho một cái tát nữa lên mặt của Giản Đồng: “Thứ tội lỗi! Thứ tội lỗi! Chìm đảm trong trụy lạc, hèn hạ! Tôi nói cho cô biết, mau chóng đổi công việc khác cho tôi, cái nơi hèn hạ ấy, đừng có đến đó nữa! Đừng có làm mất mặt tôi nữa!”Giản Đồng yên lặng nhìn người đàn ông trung niên ở tước mặt… Đây là người bố ruột của cô!Ba năm trước, ông vì nhà họ Giản, không nể nang gì mà bỏ rơi mình, nếu như nói, đây vẫn còn có thể tha thứ,Vậy ba năm sau thì sao? Thân là một người bố, mà ông đã làm cái gì?“Ông Giản, ông có còn nhớ, ngày tôi ra tù, là ngày nào không?”Cô lãnh đạm hỏi,Giản Chấn Đông đơ người lại, vẫy vẫy tay: “Những ngày tháng mất mặt này, lẽ nào vẫn còn muốn làm kỉ niệm để nhớ sao? Nhớ nó làm cái gì?”Cô nói cô không quan tâm nữa, nhưng một nỗi thất vọng, lại sượt qua trong mắt của cô, nhanh đến nỗi không có ai phát hiện… Cô tỉ mỉ nhìn người bố của cô, nhìn một lượt từ đầu đến chân của ông,Mới phát hiện, người này, thật sự vô liêm sỉ đến đáng sợ,Trong ba năm, ông chưa từng một lần đến thăm mình, ngay cả ngày cô ra tù, ông cũng không nhớ.
Vậy mà hôm nay, ông dựa vào cái gì mà đứng ở đây, oai phong yêu cầu mình đổi công việc khác?“Không đổi” Giản Đồng chậm rãi nói, không quan tâm đến khuôn mặt sắp nổi giận của Giản Chấn Đông, trên miệng cô nở ra một nụ cười: “Vào buổi tối ông cụ Hạ gọi điện thoại cho ông, vẫn chưa nói với ông, Đông Hoàng là của Trầm Tu Cẩn đúng không?Ông Giản, nếu như ông có thể thuyết phục được chủ tịch Trầm, để anh ấy thả tôi đi, thì tôi sẽ vô cùng cảm kích ông”, đôi mắt Giản Đồng chất chứa nụ cười: “Ông Giản, chỉ bằng bây giờ ông gọi điện thoại cho chủ tịch Trầm, hỏi anh ấy xem, tôi có thể đổi công việc khác không?”Giản Chấn Đông vô cùng kinh ngạ!c Không dám tin những lời tai vừa nghe thấy..,Đông Hoàng là của Trầm Tu Cẩn?Thứ tồi tệ này không thể đổi công việc khác, là có Trầm Tu Cẩn đứng ở sau lưng ra lệnh sao?Giản Chấn Đông suy cho cùng cũng là người làm ăn buôn bán, ngay lập tức liền hiểu được, sắc mặt bỗng thay đổi: “Thứ tồi tệ! Cô rốt cuộc lại đắc tội gì với chủ tịch Trâm Giản Đồng lúc này đã bình tĩnh không còn thất vọng rồi, người trung niên ở trước mặt, sau khi nghe thấy lời cô nói, phản ứng đầu tiên chính là chất vấn mình, lại đắc tội gì với người đàn ông đói Gô nhìn vào người bố ruột của cô, thái độ cứng cỏi như vậy ở trước mặt mình, lại vào lúc cô đề cập đến cái tên Trâm Tu Cẩn này, ngay lập tức liền đổi mặt!Đây… đây là bố ruột của cô sao?“Sau khi tôi ra tù, thì được Đông Hoàng ứng tuyển làm nhân viên dọn vệ sinh”, dù thế nào cũng là có chỗ ăn chỗ ở, không cần phải ở đầu đường xó chợ, cô chậm rãi tự thuật lại câu chuyện: “Tôi làm nhân viên dọn vệ sinh một thời gian, không ngờ rằng, ở nơi như thế này, lại gặp được chủ tịch Trầm.
Mà sau khi tôi gặp chủ tịch Trầm, mới bị điều đến bộ quan hệ xã hội, người đưa ra quyết định này, chính là chủ tịch Trầm”Cô nhìn Giản Chấn Đông, cô nói với bố ruột của cô, sau khi cô ra tù, đã đến Đông Hoàng, nhưng là làm nhân viên dọn vệ sinh,Nhưng hiển nhiên, bố ruột của cô, vốn không nghe hiểu ý của cô… Hoặc là nói, ông vốn dĩ không quan tâm Giản Đồng là đi dọn vệ sinh hay là tự chìm đắm trong trụy lạc,Cái mà ông quan tâm là..,Giản Chấn Đông sắc mặt trắng rồi xanh, xanh rồi xám xịt, một đôi mắt, đang nhìn chằm chằm vào Giản Đồng đang ngã ở dưới đất… Xem ra Trầm Tu Cẩn thực sự căm hận thứ tồi tệ này đến tận xương tủy, lại hận đến mức điều thứ tồi tệ này đến bộ đó, là quyết tâm muốn sỉ nhục và giày vò thứ tồi tệ này, quyết tâm để cho thứ tồi tệ này làm kỹ nữ!“Chúng ta đi!”Giản Chấn Đông không nói câu nào, giơ chân lên, vội vàng rời khỏi kí túc xá của Giản Đồng,Bà chủ Giản lúc này vẫn đang đơ ra, bị Giản Chấn Đông thô bạo túm chặt, rồi lôi ra khỏi kí túc xá,“Chấn Đông, sao anh đột nhiên lại rời đi như vậy?”Giản Chấn Đông bước chân vội vã: “Không đi thì ở lại đây đối đầu với Trầm Tu Cẩn sao? Em không nghe thấy lời thứ tồi tệ đó vừa nói sao!Xem ra Trầm Tu Cẩn hận thứ tồi tệ này đến tận xương tủy rồi,Tối nay em hãy đi chuẩn bị quà, ngày mai cùng anh đích thân đến thăm hỏi Trâm Tu Cẩn, nhất thiết phải biểu lộ rõ thái độ, thứ tồi tệ này đã không còn là người của nhà họ Giản nữa, ngày mai em hãy tìm một nhà báo lớn, đăng bài báo,rằng nhà họ Giản không hề quen biết Giản Đồng,Nhà họ Giản trong sạch ba đời, không có một người như Giản Đồng”Bà chủ Giản kinh ngạc… Lúc đầu không ra tay giúp đỡ Giản Đồng, đó là một kiểu thái độ, nhưng thực sự đăng báo để trừ khử mối quan hệ ruột thịt này, thì mọi chuyện sẽ chấm hết,“Chuyện này…”“Chuyện này cái gì mà chuyện này! Em tự nghĩ xem, Trầm Tu Cẩn đó, vì người khác mà thủ đoạn vô cùng độc ác.
Em cũng không cần phải áy náy, giết người đền mạng, thứ tồi tệ này năm đó dám làm, thì bây giờ cũng phải tự mình nhận lấy,Chúng ta cũng coi như là tận tình tận nghĩa rồi.”“Nhà họ Giản đã vì nó mà mất đi một người, không thể để thứ tồi tệ ấy hại nhà họ Giản nữa,Em đi đem cái nhân sâm mà anh cất giấu kĩ càng ấy lấy ra, ngày mai cùng anh đến nhà họ Trầm”.