“Ba mươi phút sau, sẽ có người đến giúp em thiết kế tạo hình “Nói xong, lềen lặng lẽ đóng cánh cửa lại.
Nhìn về phía cánh cửa đã được đóng lại, Giản Đồng nắm chặt tay lại thành nắm đấm… Tại sao lại đi đến bước đường như ngày hôm nay!Tại sao sau khi xảy ra nhiều chuyện như vậy, anh lại vẫn có thể bình tĩnh như thế?Tại sao phải đem cô giam cầm trong cái trang viên lộng lẫy này!Mà bây giờ, Tô Mộng đã trở thành con đường duy nhất để cô có thể kết nối với thế giới bên ngoài.
Cô ngấn người ra ngồi trước cửa sổ, có thể nhìn thấy hơn một nửa trong trang viên, hai cánh cổng sắt được mở ra, để cho một chiếc xe đi vào.
Cửa số đẩy ra một khe hở nhỏ, tiếng động cơ của chiếc xe, còn có tiếng phanh xe, tiếng tắt lửa, sau đó, là ba chữ “Đi theo tôi” của quản gia Hạ cứng nhắc, Giản Đồng ngôi trước ô cửa sổ, nghe thấy những âm thanh này, trong đầu giống như hiện ra gương mặt không biểu cảm gì của quản gia Hạ.
Cô đột nhiên quay người, bật dậy chạy ra khỏi phòng ngủ, ngón tay chạm lên trên cánh cửa, “cùm cụp” một tiếng nhẹ, kéo cánh cửa ra rồi chạy ra ngoài.
Một quãng đường, trong ghi nhớ, phòng sách của người đó… Cô chạy một mạch về phía phòng sách, chạy vội đến nỗi thở hổn hển.
Bịch!Cánh cửa bị đập mạnh vào tường: “Trầm Tu Cẩn, tôi không đi!”Trong phòng sách, mây mù bao phủ, người đàn ông vốn dĩ ngồi trong phòng sách, hút từng điếu thuốc, vào lúc cánh cửa bị bật ra, một tiếng vang to, điếu thuốc được kẹp vào giữa ngón tay, bỗng bị xiêu vẹo, nhưng rất nhanh, lại hồi phục lại vẻ lạnh nhạt như thường ngày.
Con mắt sâu đen, đặt lên trên người phụ nữ đứng ở cửa, nhìn thấy cô thở hổn hến, “Em chạy đến đây à?” Anh nhẹ nhàng hỏi.
“Tôi không đi!” Cô ngang ngược nhìn chằm chằm vào anh, không trả lời câu hỏi, ngược lại lại biểu đạt ra ý muốn của mình.
“Tôi hỏi em, em từ phòng ngủ chạy tới đây sao?” Đôi mắt giống như chim ưng, nhìn chăm chú vào người phụ nữ đang đứng ở cửa, trong ánh mắt có chút nghiêm khắc.
Giản Đồng căn bản không quan tâm, có chạy đến hay không, hay là làm thế nào để đến, có liên quan gì sao? Quan trọng sao?Việc quan trọng bây giờ là…“Tôi nói! Tôi không muốn đi!”“Tôi hỏi em một lần cuối, em từ phòng ngủ chạy đến đây à?” Đôi mắt của anh bỗng trở nên lạnh lùng, nhìn chằm chằm vào người phụ nữ.
Mây mù bao phủ, đôi mắt lạnh lùng này thoắt ẩn thoát hiện trong đám mây mù, hiện lên vẻ giận dữ.
Người phụ nữ đứng ở cửa, cắn chặt môi lại, khí thế ép người được toát ra từ trên cơ thể của người đàn ông ngôi ở phía sau bàn làm việc, thẳng thắn khiến cho cô nghẹt thở.
Nhưng, vẫn vô cùng ngang ngược, căn chặt môi lại, im lặng không chịu thua đứng ở trước.
cánh cửa của phòng sách, đáp lại giống như không thừa nhận thất bại, cũng nhìn chăm chằm vào đôi mắt của anh.
Trái tim đập thình thịch thình thịch, như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, tự ép bản thân đến nỗi khóe mắt đỏ ửng cả lên, nhất định ngang ngược kiềm chế không mở miệng, trừng mắt lên nhìn về phía anh.
Hai người mắt to nhìn mắt bé, đột nhiên, người đàn ông đứng dậy, dáng người cao to, sải bước đi về phía cánh cửa.
Theo phản xạ, Giản Đồng lùi lại phía sau vài bước, người đàn ông đó vẫn giống như lúc trước… Không, còn cẩu thả hơn cả trước kiat Sau khi lùi lại phía sau, giống như đã ý thức được gì đó, cô mong muốn gõ vào cái đầu của mình, tại sai phải kích động như vậy, tại sao phải đến khiêu khích anh?Quay người, muốn chạy đi.
Một cánh tay, ấn chặt xuống vai của cô từ phía sau, bên tai truyền đến giọng nói trầm tĩnh vốn có của người đàn ông: “Muốn chạy đi đâu?”Cô lặng lẽ hất đầu sang một bên, ý đó không nói cũng hiểu.
Người đàn ông bỗng mỉm cười, bỗng nhiên cánh tay cử động, liền ôm người phụ nữ lên, sải bước đi về phía phòng ngủ.
Ở cửa phòng ngủ, không ngoài dự đoán, quản gia Hạ đã đem theo một đoàn người, đứng chờ ở cửa, đang định đẩy cửa bước vào.
“Cậu… chủ?” Người mà quản gia Hạ nhìn thấy đầu tiên là Trầm Tu Cẩn, vẫn giống như trước kia, ánh mắt hung ác, ngay lập tức đặt vào trong lòng của Trầm Tu Cẩn, con mắt động dậy, đôi mắt bỗng sáng lên.
“Ừm” Trầm Tu Cẩn lãnh đạm đáp lại một tiếng, rồi đi vào trong phòng ngủ.
Không có mệnh lệnh của anh, sẽ không có ai dưới tình huống như thế này, mà ngu ngốc đến nỗi xông vào trong phòng, đương nhiên, cũng sẽ không có ai ung dung tự đại mà quay người rời đi.
Một đám người, đứng đợi ở trước cửa, cánh cửa mở ra, ai nấy cũng đều không dám mở to mắt nhìn trộm, làm cái nghề này, người nào cũng đều rất thông minh lanh lợi, người nào có thể chọc tức người nào không thể chọc tức, chuyện gì có thể làm, chuyện gì không thể làm, trong lòng đều rõ từng tí một.
Trầm Tu Cẩn vứt người lên trên giường, không đợi cho Giản Đồng ngồi dậy, chiếc đệm vừa trũng xuống, cô ngẩng đầu lên nhìn, người đàn ông đó ngồi lên trên đệm, lấy một cánh tay giơ chân trái của cô lên.
Sắc mặt bỗng chốc trắng bệch lại, đôi mắt nhìn về phía cánh cửa… Nhiều người như vậy!Anh có lẽ không muốn…Nghĩ đến khả năng này, trên mặt Giản Đông chuyển sang màu tái mét, thò chân ra đạp.
Lúc này, cái lực cầm chặt vào chân của cô, đột nhiên thêm nặng hơn.
Người đàn ông đó quay đầu lại, liếc nhìn cô, ánh mắt hiện lên vẻ cảnh cáo rõ rệt.
Trong lòng Giản Đồng run rẩy, cứng rắn cắn chặt răng lại để kiềm chế cái chân muốn thò ra để đạp anh.
Ngón tay thon dài của Trầm Tu Cẩn cầm chặt lấy đôi chân đang vùng vẫy của cô, chậm rãi giơ chân của cô lên… Động tác này! Giản Đồng ra sức căn chặt môi lại, khuôn mặt hoàn toàn mất màu!Trầm Tu Cẩn, anh muốn làm nhục thì cứ làm nhục đi!Bên ngoài có nhiều đôi mắt như vậy… Giản Đồng chỉ cảm thấy lúc này, mong muốn được chết đi.
Hoặc là, đem người ở trước mặt, cắn nát thành những mảnh vụn!Cô dứt khoát nhắm chặt mắt lại!Những ánh mắt đó, những ánh mắt sỉ nhục đó, vẫn cứ luẩn quẩn trong đầu cô không thoát được ra ngoài!Toàn thân đang run rẩy.
“Cầu…” Thói quen mở miệng ra để cầu xin cho da thịt không bị đau được hình thành vào ba năm ở trong tù, vào lúc này, cô theo phản xạ muốn mở miệng ra để cầu xin tha thứ.
Vào lúc chỉ thốt ra một tiếng “Cầu” nhẹ nhàng, thì đột nhiên tỉnh ngộ!Quật cường năm chặt vào chiếc ga giường ở bên dưới!Không cầu xin được, vậy thì không cầu xin nữa!Toàn thân vẫn đang run lẩy bẩy, cô biết, bản thân cô bây giờ, kể cả có thể mở miệng ra cầu xin tha thứ, có thể vẫn khống chế lại được cái hèn hạ trong lòng của mình.
Nhưng cái cơ thể đáng chết này!Nhưng cái cơ thể được khắc lên dòng chữ “tầm thường hèn hạ” khi ở trong tù ba năm này!Cô lại sợ hãi phát hiện, cho mình đã vô cùng cố gắng để thuyết phục bản thân rằng “Ngẩng đầu lên, không cần phải sợ hãi, vươn lồng ngực ra, chẳng có gì to tát cả”, Cho dù đã vô số lần thuyết phục bản thân, cái cơ thể bị mài giữa ba năm ở trong tù đáng chết này, đã ghi nhớ từng cầu xin như thế nào, thấp hèn như thế nào, hèn hạ như thế nào, mới có thể cứu được một cơ thể yên ổn tạm thời, nhưng cô lại không có cách nào để khống chế nó giống như khống chế tâm lí của bản thân!Cứ giống như một người máy dọn rác, khi chạm vào vật trở ngại, thì sẽ khởi động máy!Cô không thể khống chế được cái cơ thể đã hèn hạ này!Việc duy nhất có thể làm, chính là cắn chặt đôi môi.
Cản chặt đôi môi lại, thì sẽ có thể giữ được lời cầu xin ở trong miệng.
Cô nhắm chặt mắt lại, để mặc cho người đó dưới ánh mắt của nhiều người, dưới sự quan sát của rất nhiều đôi mắt ở ngoài cửa, từng chút một giơ cao chân của cô lên.
.