Một chiếc xe.
Jeep dọc theo đường núi mà đi, không cần lái xe có điều hòa, mở cửa sổ xe ra, gió mang lại không khí mát mẻ.
“Có phải chỗ này không?” Chiếc xe từ từ dừng lại, một người đàn ông mặc thường phục ngôi ở sau xe, đôi lông cô đẹp đẽ hơi nhíu lại, quét mắt quan sát xung quanh, lẩm bẩm trong lòng, chỗ này có phải là quá khác biệt rôi không?Nhị Hải rất lớn, homestay được xây dọc theo hồ Nhị Hải nhiều không kể xiết, nhưng hầu hết mọi người sẽ chọn ở lại mấy thị trấn cổ bên cạnh Nhị Hải, ngay cả khi họ không muốn ở trong những thị trấn cổ có nhiêu người.
Mà nơi này, có chút hẻo lánh.
Nhưng cũng vì vậy, mà homestay ở nơi này càng thuần chất hơn, không có không khí thương mại như trong khu phố cố.
“Ông chủ, không sai, chính là chỗ này.
” Đi cùng với người đàn ông mặc thường phục, có một trợ lý tóc húi cua.
”Chính là homestay kia, Ức Cư”“Lái qua đó.
”“Được, ông chủ”Chiếc xe lại một lân nữa lăn bánh, đi đến căn homestay có tên là “Ức Cư “.
Trong homestay Chiêu Chiêu sáng sớm đã thấy một chiếc xe đi tới, cô gái trẻ tính tình hoạt bát, cô ríu ra ríu rít kêu lên: “Bà chủ bà chủ, hôm nay có đơn đặt phòng trên mạng không?”Ba năm qua, người phụ nữ trước sau như một thích làm một cái ghế năm, nằm ở trong sân phơi nắng, giờ phút này lông cô nhíu lại, “Chiêu Chiêu, bỏ cho tôi cái giọng quái dị đó đi”Thật sự là, không thể nhịn được nữa.
Người phụ nữ đưa tay ra, xoa xoa ấn đường, vê việc có đơn đặt phòng hay không, cô không quan tâm lắm.
“Bà chủ, giọng của em quan trọng, hay là việc làm ăn quan trọng!” Chiêu Chiêu nổi giận, bà chủ khó chiều này của cô, có thói quen kỳ quặc đã đành, nhưng, từ khi “Ức Cư” bắt đầu kinh doanh, cô đi theo bà chủ từ khi mới bắt đầu, đối với việc làm ăn, bà chủ không hề quan tâm.
“Đương nhiên là… Việc làm ăn quan trọng rồi.
”Người phụ nữ nuốt xuống lời nói trái với lương tâm, sợ Chiêu Chiêu sẽ lại dùng cái giọng bản xứ của mình cộng thêm cái giọng uốn éo kia đầu độc cô.
“Bà chủ! Cô nghiêm túc một chút rôi! Hôm nay trên mạng có đơn đặt phòng không?”“Hình như… Có? ….
Hay là không có? Tôi nhớ lại một chút đã, hình như…Không có đâu.
”“Rốt cuộc là có hay không!” Chiêu Chiêu giận đến muốn đánh người, chưa từng thấy qua bà chủ nào làm ăn như vậy! Chiêu Chiêu nhìn chiếc xe lái tới, hung ác trợn mắt nhìn người phụ nữ đang nằm trên chiếc ghế tựa trước hiên nhà, căn bản không biết kỹ năng giết người của mình – con mắt chất chóc của tia hồng ngoại hợp kim titan!“Bỏ đi, em đi chào hỏi khách trước.
Bà chủ, cô mặc kệ việc làm ăn như vậy, lương tâm không căn rứt sao?”Nói xong, Chiêu Chiêu rời đi.
Người phụ nữ nằm trên ghế, thống khổ che trán… Lương tâm sẽ không căn rứt, Chiêu Chiêu em nói như vậy đầu tôi sẽ đau đấy!“Ai ya, quý khách có muốn trọ ở… đây không”Chiêu Chiêu nhiệt tình mời gọi, chưa kịp nói hết, giọng nói bỗng hơi ngừng lại, ngơ ngác nhìn người đàn ông từ trong xe bước xuống, bỗng nhiên, hai gò má trong nháy mắt đỏ ửng…Đẹp đẹp đẹp trai quát “Xin chào.
” Người đàn ông từ trên xe bước xuống, lịch thiệp như thường ngày, trong nháy mắt chạm tới tâm tư của cô gái nhỏ, thanh lịch cúi xuống, tròng mắt nhìn cô gái trước mặt chào hỏi một tiếng.
Chiêu Chiêu “ê a” một tiếng, trái tim nhỏ đều bị giọng nói thu hút này làm đập loạn hết lên, ngẩng đầu nhìn chăm chăm anh đẹp trai trước mặt, cuối cùng nhìn thấy ánh mặt quái dị của anh đẹp trai, mới nhận thấy cách cư xử thô lỏ của mình, vội vàng mở miệng hỏi: “Ở ở ở trọ không ạ?”.