Tình Yêu Khác Thường Xuất Hiện Rồi


Hứa Gia Lạc nâng khuôn mặt cậu lên bằng cả hai tay.
Hành động này luôn khiến cho Phó Tiểu Vũ cảm thấy thoải mái, khuôn mặt của cậu ướt đẫm, cứ như vậy nằm trong lòng bàn tay của Alpha, sau đó là ngước mắt lên nhìn vào anh.Góc nội tâm mong manh nhất, một khi bị nhìn thấy sẽ càng trở nên mềm yếu.
Thực ra cho dù là cậu cũng sẽ sợ hãi với nỗi đau thể xác, sẽ sợ hãi giống như Văn Kha hoàn toàn bất lực cùng xấu hổ nằm trên giường bệnh lúc sinh nở, lại càng sợ hơn...!sau khi sinh ra một sinh linh bé nhỏ thì cảm giác nặng nề của trách nhiệm cũng từ đó gắn liền với cuộc sống của mình suốt một đời.
Nhưng Hứa Gia Lạc lại nói rằng, cậu vẫn là chú mèo con của anh.

Câu nói này trầm thấp, nhẹ nhàng, chỉ có âm cuối là khẽ run lên một chút, rồi vội vàng ngừng lại.
Thậm chí không cần nói gì, chỉ cần vài cái hít hà lẫn nhau gần gũi lại ấm áp của cả hai, thì Phó Tiểu Vũ cũng đã hiểu được ẩn ý trong nửa câu còn lại của anh——
Hứa Gia Lạc sẽ rất vui nếu cậu bằng lòng sinh con, nhưng anh cũng biết rằng cậu sẽ rất vất vả.
Cánh mũi của Phó Tiểu Vũ không nhịn được khẽ giật một cái, bất kể cậu trông mạnh mẽ như thế nào, vào lúc này đây, Omega muốn và cũng thực sự cần Hứa Gia Lạc yêu mình.
Muốn anh yêu mình rất nhiều rất nhiều, thậm chí còn tầm thường đến nỗi, muốn anh thương yêu mình như chú mèo con không bao giờ lớn lên.
"Hứa Gia Lạc..."
Phó Tiểu Vũ nhẹ nhàng kiễng chân lên.
Vóc người cậu cao gầy, bình thường chỉ cần hơi ngẩng mặt lên là có thể đón nhận những nụ hôn.
Chỉ là vào khoảnh khắc này, cậu muốn chủ động hôn Hứa Gia Lạc.

Mùi tin tức tố trên người Omega càng lúc càng trở nên nồng đậm, những tiếp xúc cận kề như thế này vẫn không thể lấp đầy những khoảng lặng trong lòng.
Hai tay Hứa Gia Lạc trượt xuống tấm lưng mịn màng của Phó Tiểu Vũ, cuối cùng không nhịn được mà thô tóm lấy cái mông của cậu一一
Thực ra chạm vào nơi đó còn đầy đặn hơn rất nhiều so với vẻ bên ngoài, sự đụng chạm vào da thịt gợi lên tất cả những tưởng tượng đẹp đẽ gần như ngay lập tức, hơi thở của anh cũng vì vậy mà trở nên gấp gáp hơn.
Alpha ôm lấy cái mông của Phó Tiểu Vũ, bế Omega của mình lên, sau đó mở cửa phòng tắm ra rồi bước nhanh vào phòng ngủ, đôi chân trần để lại một chuỗi giọt nước trên hành lang dài.
Cho đến khi Hứa Gia Lạc ném cả người Omega xuống giường, Phó Tiểu Vũ vẫn không ngừng hôn anh một cách chăm chú.
Thời gian đã trôi qua lâu như vậy, có điều kỹ năng hôn của Omega này hình như vẫn không tiến bộ cho lắm, nhưng cậu lại có thể bám chặt lấy cổ anh suốt dọc đường đi, đôi môi cũng không hề tách ra dù là trong chốc lát, Hứa Gia Lạc chỉ cảm thấy đầu lưỡi của mình bị mút mát đến tê dại.
Phó Tiểu Vũ thực ra không cần phải thành thạo làm gì, niềm đam mê tự nhiên của cậu là trở thành một thợ săn khơi dậy chính xác những ước muốn của Hứa Gia Lạc trên đời này.
Alpha nặng nề đè Phó Tiểu Vũ xuống giường, hổn hển nặng nề, nóng đến mức gần như chỉ làm theo bản năng, anh vô thức đưa tay mò mẫm tìm kiếm trong ngăn tủ đầu giường, ở đó có một chiếc vòng cổ lúc nào cũng được chuẩn bị sẵn.

Nhưng ngay khi Hứa Gia Lạc hơi nhấc người lên, cánh tay của anh đã bị Omega kéo lại.
"Hứa Gia Lạc..." Phó Tiểu Vũ ngừng lại, ngẩng đầu lên thở hổn hển, nói: "Em không muốn đeo cái đó nữa."
Omega đang ở ranh giới của kỳ phát tình mang một vẻ đẹp của tính động vật kinh động lòng người.
Nhiệt độ cơ thể của cậu cao hơn nhiều so với bình thường, một vài sợi tóc đen ướt nhẹp đang dính trên trán.
Mỗi một tấc trên làn da trắng nõn đều giống như một đám mây căng đầy hơi nước, tỏa ra ánh sáng ngập tràn, khỏe mạnh và đầy quyến rũ, mà đôi con ngươi màu nâu ướt át đang nhìn vào Hứa Gia Lạc lúc này lại có một sự thẳng thắn, bởi vì dục vọng mà ánh mắt càng đặc biệt mê hoặc.
Không ai có thể từ chối một lời mời như vậy, Hứa Gia Lạc hiểu ý của Phó Tiểu Vũ, chính vì hiểu thế nên lại càng không thể kiềm chế nổi.
Bản năng duy truyền nòi giống trong bản chất Alpha chính là động lực nguyên thủy nhất của dục vọng, dù muốn đè nén cũng không thể xâm phạm.
Anh rụt tay lại, kéo chiếc chăn qua đầu hai người, rồi cúi người xuống luồn vào bên trong.
Cùng với một tiếng rên rỉ trong cổ họng, Phó Tiểu Vũ nhắm mắt lại, nắm lấy tóc của Hứa GIa Lạc bằng ngón tay của mình, cậu gần như tham lam mà khẽ nâng cái mông của mình lên.
Trong cái chăn bức bối ngột ngạt, nồng đậm mùi tin tức tố của Phó Tiểu Vũ.
Hương hoa Tử la lan trên người Omega sau khi được đánh dấu càng ngọt đến cực điểm, ngọt ngào nhưng lại không chỉ có thế.
Phó Tiểu Vũ thật sự rất nóng, cơ thể sắp phát tình giống như một cái bếp lò, lại giống như một cái tổ ẩm ướt tanh tanh của động vật giống cái sau khi vừa trải qua một trận mưa, mà mùi hương đó chỉ có thân là một Alpha mới có thể ngửi thấy được.
Hứa Gia Lạc vùi đầu thật sâu, điên cuồng hít hà gần như theo bản năng.

Cái mũi thực sự là cơ quan sinh dục thứ cấp bí mật của Alpha一一
Tiếng mưa bên ngoài cửa sổ dần dần truyền vào trong căn phòng, nhưng không biết tại sao, những giọt mưa kia dường như cũng lặng lẽ làm ướt chóp mũi của Alpha đang nằm trong chăn.
Cơn mưa không hề ngừng lại cho đến tận nửa đêm.

Trong phòng ngủ hình như cũng vừa trải qua một trận cuồng phong, hỗn độn, ga trải giường trắng muốt xộc xệch, một nửa chiếc chăn bông bị đá thẳng xuống gầm giường.
Phó Tiểu Vũ kiệt sức, cậu nằm nghiêng người quay lưng lại với Hứa Gia Lạc, trên mông vẫn hằn in dấu tay đỏ ửng.
Mặc dù đã kết thúc được một lúc rất lâu, nhưng khoái cảm khi không đeo vòng mang đến hẵng còn quá lớn, ngón chân của Phó Tiểu Vũ vẫn cuộn tròn lại vào bên trong, miếng dán vết thương hình chú vịt con màu vàng trên ngón chân út trắng nõn của cậu, lại càng trở nên cực kỳ rõ ràng trong thứ ánh sáng lờ mờ của căn phòng.
"Cưng à."
Hứa Gia Lạc từ đằng sau kéo người Phó Tiểu Vũ lại.
Lòng bàn tay anh áp vào bụng dưới của Omega, dĩ nhiên lúc này vô cùng bằng phẳng và mảnh mai.
Bởi vì Phó Tiểu Vũ có một chế độ ăn kiêng và kế hoạch tập thể dục nghiêm ngặt, thế nên đã khiến anh thậm chí có thể mơ hồ cảm nhận được những đường cơ săn chắc dưới da của cậu.
Bên trong là khoang sinh sản, Alpha vừa mới tiến vào.
Bên trong...!liệu có mèo con của anh và cậu vào lúc này không?
Chỉ cần có một chút suy nghĩ lung tung về điều tốt đẹp có thể hình thành trong cơ thể Omega lúc này đây, cũng đủ để khiến giọng nói của Hứa Gia Lạc trở nên khàn khàn一一 và Alpha cũng trở nên tham lam hơn.
Anh tham lam xoa bụng của Phó Tiểu Vũ, sau đó là bộ phận nhỏ nhắn ửng đỏ trên ngực của Omega, Hứa Gia Lạc không ngừng xoa nắn, bởi vì thỉnh thoảng không khống chế được lực đạo nên có phần thô bạo, thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng thở dốc của cậu.
"Bé cưng."
Những ve vuốt ngày càng trở nên mạnh mẽ, không kiềm chế nổi, Hứa Gia Lạc còn không ngừng lẩm bẩm.
Thực ra anh rất ít khi phiền phức như thế này, nhưng dư vị quá đẹp đẽ của tình dục khiến tâm trạng của Alpha không có cách nào đè nén lại được.
Hứa Gia Lạc không nhịn được hôn lên tuyến thể còn chưa sưng tấy hết của Omega, ở sau tai cậu thì thầm, nói: "Chú mèo con của anh, anh yêu em."
Mới vừa rồi còn quá kịch liệt, nên cơ thể Phó Tiểu Vũ vốn đang lặng lẽ tận hưởng dư vị của khoái cảm còn sót lại, thế nhưng cái cách gọi thế này chỉ càng khiến cậu không thể tự chủ được cảm giác sung sướng kia mà thôi.

Cơ thể của Omega dường như đã chạm vào một dòng điện, khiến toàn thân cậu co giật một phen.
Phó Tiểu Vũ có phần khó chịu, nhưng cậu thật sự không còn bao nhiêu sức lực nữa, chỉ có thể dùng giọng mũi biểu tình sự bất mãn: "Đừng mà."
Đương nhiên Hứa Gia Lạc có thể cảm nhận được những rung động trong cơ thể này, nhưng khi anh vừa muốn rút ngón tay ra thì Omega lại kéo về rồi áp lên bụng mình.
"Đừng làm ồn." Phó Tiểu Vũ hừ một tiếng: "Chứ không phải đừng xoa nữa."
"...! Hứa Gia Lạc," Cậu hoàn toàn nói chuyện không có lý lẽ nào nữa, nhưng sau khi Alpha khó khăn lắm mới nhịn được không lên tiếng thì cậu lại nhắm mắt, nhỏ giọng nói: "Anh nói xem...!sau khi mang thai, có phải là sẽ..."
Phó Tiểu Vũ hơi ngượng ngùng ngừng lại, nhưng rồi vẫn nói ra: "Có phải sẽ mất đến mấy tháng, không thể làm như thế này được nữa."
Omega này không thể che giấu nỗi lo lắng nghiêm túc trong giọng điệu của mình一一 Phó Tiểu Vũ là đang lo lắng về việc không thể làm tình đấy.
Hứa Gia Lạc cưỡng ép cậu quay người về phía mình rồi để Phó Tiểu Vũ nằm trên ngực anh.
"Em vẫn còn lo lắng à?" Anh ôm lấy khuôn mặt ấm áp của Omega, nheo mắt lại an ủi: "Thật ra chắc không đến mức là một lần sẽ trúng đâu, đúng không?"
Không ngờ một lời thủ thỉ nho nhỏ này, lại khiến cho vẻ mặt của Omega bỗng có phần nặng nề.
"Em không thể mang thai được sao?" Phó Tiểu Vũ trợn tròn đôi mắt mèo của mình lên, cậu nói: "Em là Omega cấp A đó, không phải rất..." Cậu hình như cũng cảm nhận thấy việc mình đột nhiên nói như vậy xấu hổ đến mức nào, thế nên nửa câu sau vẫn là nuốt ngược trở lại.
"Rất làm sao cơ?" Đây vẫn là lần đầu tiên, Hứa Gia Lạc lại thấy Omega hiếu thắng đến như vậy trong chuyện này, anh suýt nữa còn cười ra cả tiếng: "Rất dễ mang thai à? Phó Tiểu Vũ, em không sợ nữa ư?"
Omega không lên tiếng, tuy rằng vẫn nhìn anh một cách nghiêm túc nhưng hai má lại hơi khẽ đỏ lên, lộ ra chút ngượng ngùng, một lúc sau mới thì thào nói: "Không phải là em không sợ nữa, nhưng mà...!em cũng có sắp xếp của mình."
Cậu tiếp tục giải thích: "Hứa Gia Lạc, LITE phải chuẩn bị cho IPO trong hai hoặc ba năm, vì vậy dù chuyện này có diễn ra như thế nào đi chăng nữa thì năm tới em cũng sẽ tương đối ít bận rộn hơn, thực ra em cũng đã tính toán một chút, nếu như có thể mang thai vào nửa cuối năm nay, vậy lúc anh đi học ở Mỹ thì em cũng thể làm việc từ xa đồng thời cũng có thời gian để nghỉ ngơi, nếu như vậy thì chúng ta cũng không phải sống mỗi người một nơi nữa.

Vì vậy em, em có hơi gấp gáp."
Khi cậu nói đến đây, ánh mắt kia liền chạm một cái vào trái tim của Hứa Gia Lạc, Phó Tiểu Vũ đã có sắp xếp rồi.
Omega này rất giỏi trong việc lập kế hoạch, từ chuyện lớn như tầm nhìn của công ty trong vòng vài năm, đến chuyện nhỏ như việc tập thể dục và chế độ ăn uống hàng ngày.
Hứa Gia Lạc đã từng cảm thấy cậu sống quá nghiêm khắc với bản thân, không biết tận hưởng cuộc sống, nhưng anh lại không ngờ rằng khi Omega này ở trước mặt anh nói về dự định mang thai của mình thì ánh mắt lại sáng lấp lánh đến như vậy, lúc cùng lên kế hoạch với anh thì những điều vốn dĩ cứng ngắc ấy lại trở nên đáng yêu, đáng yêu nhiều đến thế.
"Chú mèo con!" Hứa Gia Lạc đẩy người Omega lên, cho đến khi úp mặt mình vào cái bụng ướt đẫm mồ hôi của Phó Tiểu Vũ, anh khẽ đặt nụ hôn lên cái rốn tròn xinh của cậu ở nơi đó rồi nói nhỏ: "Em bé sắp đến rồi—— anh nói đứa con bé bỏng của chúng ta ấy..."
Em bé sắp đến rồi.
Nhưng điều đó lại không đến nhanh như vậy.
Sau khi ma vương điên cuồng lên kế hoạch Phó Tiểu Vũ bỏ qua bảy đến tám cái que thử thai trong một tuần, cậu không thể không buồn bã thú nhận rằng dù mình là một Omega cấp A, nhưng cũng không thể ngay một lần đã mang thai được.
"Làm gì có chuyện trùng hợp như thế, con cái là số trời cho cơ mà." Văn Kha đầy kinh nghiệm đã nói với cậu như vậy.
"Nhưng không phải anh cũng một lần là được sao." Phó Tiểu Vũ vừa nhấp một ngụm cafe, vừa cau mày lại nói: "Còn là sinh đôi nữa."
"Khụ, cái này..." Văn Kha nhất thời ngừng lại.
"Đó là vì tôi giỏi!" Hàn Giang Khuyết một tay ôm Tiểu Tuyết một tay ôm Niệm Niệm, nói chen vào ngay cái lúc không thích hợp nhất.
"..."
"..."
Hứa Gia Lạc và Văn Kha đồng thời đều lườm hắn một cái.
"Đừng vội, đừng vội mà." Hứa Gia Lạc cũng an ủi cậu hết lần này đến lần khác, "Rồi sẽ có thôi em."
"Sao mà không vội cho được."
Sau khi sống sờ sờ trải qua bốn kỳ phát tình, Phó Tiểu Vũ đã thực sự lo lắng.

Nỗi lo lắng của cậu không chỉ là nỗi lo khi mắt thấy tiến độ của dự án sắp đổ bể, mà còn là nỗi lo của một người đang chuẩn bị mang thai nhưng lại không thể chắc chắn về mọi thứ.
"Hứa Gia Lạc, còn bao lâu nữa anh mới về?"
Vào đêm thứ ba của kỳ phát tình lần thứ năm, chưa đầy nửa giờ sau khi Hứa Gia Lạc ra ngoài mua đồ, Phó Tiểu Vũ đã gọi điện thúc giục với giọng điệu không hay.
Alpha vừa lái xe vừa không khỏi đổ mồ hôi: "Anh về ngay đây, đang trên đường Định Tây rồi!"
"Trong vòng mười phút nữa anh phải quay trở lại." Phó Tiểu Vũ nhìn đồng hồ, vừa ra một cái lệnh chết người: "Em cởi quần áo rồi đấy!"
"...!Được rồi, cưng à.

Đừng vội, anh về ngay lập tức đây!"
Hứa Gia Lạc hung hăng đạp ga, nhưng vẻ mặt lại có chút phức tạp.
Trong những ngày qua...!những điều này vẫn chưa ngừng lại, mặc dù trước đó cũng chưa từng ngừng lại.
Vài tháng sau, Phó Tiểu Vũ đã có chút không còn muốn nghĩ đến những việc khó nhằn như là chuyện mang thai nữa.
Nhưng ngược lại, không chỉ có thân thể cậu là đến kỳ phát tình mà đồng thời Omega còn hóa thân thành quản lý dự án đang giục deadline, hai thân phận này gộp lại làm một thì đúng thật là không thể dùng mấy từ không thể ngừng lại mà hình dung được.
Có cảm giác Phó Tiểu Vũ giống như đang thúc giục chuyện làm tình...!Nói thật thì mặc dù điều này là hạnh phúc, nhưng lưng của Hứa Gia Lạc bây giờ thực sự có phần hơi đau nhức rồi đấy.
Lại là một đêm quăng quật đầy mệt mỏi và thỏa mãn.
Hứa Gia Lạc có chút mệt mỏi, nhưng chưa kịp nghỉ ngơi đã ôm lấy Hạ An, cẩn thận cắt móng cho nó.
"Grrr——!" Hạ An đã có tuổi từ đầu đến cuối vẫn không quen với cảm giác cắt móng, thỉnh thoảng lại hung dữ kêu meo một tiếng.
"Ừ ừ, đau đau đúng không, biết rồi." Hứa Gia Lạc khẽ lẩm bẩm, nhẹ giọng dỗ dành: "Con gái ngoan, sắp xong ngay rồi đây...!Bảo bối của ba."
"Phó Tiểu Vũ còn em thì sao? Đang đọc cái gì mà tập trung thế."
Anh vừa cắt, vừa nhướng mắt lên liếc nhìn Omega bên cạnh.
Phó Tiểu Vũ thậm chí còn không mặc quần áo, lười biếng nằm trên giường xem điện thoại.
Alpha vừa lên tiếng là cậu bèn nhìn về phía anh, sau đó là ném điện thoại qua một bên, màn hình đột nhiên sáng lên hiển thị kết quả tìm kiếm của Phó Tiểu Vũ, "Vô sinh".
Hứa Gia Lạc nhìn thấy thế không khỏi dở khóc dở cười, nói: "Tại sao lại là vô sinh? Ai vô sinh vậy? Phó Tiểu Vũ, em cũng lo quá rồi đấy!"
Thực ra Omega có chút xấu hổ, nhưng vẫn không nhịn được, qua một lát bèn chỉ tay lên trên, nhỏ giọng hỏi: "Hứa Gia Lạc, anh nói xem...!lần này có được không?"
Những thói quen của cậu thật sự là quá dễ thương.
Đúng vậy, Hứa Gia Lạc cảm thấy mình phải sử dụng thói quen để hình dung về Phó Tiểu Vũ, tham lam khi làm tình và không nao núng cũng như đầy thẳng thắn khi muốn có con.
Hứa Gia Lạc nhíu mày lại, trên người Omega này toàn bộ đều là dấu hôn anh vừa rồi mới để lại, một thân trần trụi quá mức hấp dẫn người khác, khiến Alpha không nhịn được mà duỗi chân ra khẽ chạm nhẹ lên bụng của Phó Tiểu Vũ, nhẹ nhàng nói: "Thế để anh xem nào."
Omega không khỏi phát ra một tiếng rên nhẹ từ trong cổ họng, rồi cúi đầu nằm lên trên đùi của Hứa Gia Lạc, tiếp theo là tóm lấy cái đuôi vẫy vẫy của Hạ An.
Cậu thích điều này, đó là sự thân mật không có bất kỳ ranh giới nào.
Hứa Gia Lạc mỉm cười cúi xuống, hôn lên trán của chú mèo con mà anh yêu nhất, nhẹ giọng dỗ dành: "Bé cưng, đừng lo lắng, đừng lo lắng mà, đến thời điểm nhất định sẽ có thôi.

Con để chúng ta phải chờ lâu như vậy, nhất định là vì rất quý giá."
Giọng điệu của anh khiến Phó Tiểu Vũ dần dần bình tĩnh lại, cậu ngẩng đầu lên cùng anh thân mật hôn nhau một lúc, nhưng sự dịu dàng và nhẫn nại đó không kéo dài được bao lâu, trước khi đi ngủ, Phó Tiểu Vũ bỗng nhiên lại như nhớ ra chuyện gì đó, đột nhiên mở mắt lay Hứa Gia Lạc đang nằm bên cạnh: "Hứa Gia Lạc, que thử thai của em có phải sắp hết rồi không?"
"..."
Alpha nóng lòng muốn ôm lấy Phó Tiểu Vũ trong tay mình rồi lăn lộn vài vòng, nhưng anh chỉ có thể thở dài và nói nhỏ: "Vẫn còn, vẫn còn, ở ngăn tủ bên tay phải trong phòng tắm ấy, hôm nay anh mới mua xong."
Omega dừng lại một lúc, nhưng một lúc sau lại đứng dậy và chạy vào phòng tắm.
Tuy rằng Hứa Gia Lạc rất mệt, nhưng lỗ tai anh vẫn dựng đứng lên, có lẽ cũng đoán ra là Phó Tiểu Vũ lại chạy đi làm kiểm tra, anh đợi đến ba phút đồng hồ sau cũng không thấy tiếng Omega chạy trở lại, nên cũng đứng dậy đi vào phòng tắm.
Cánh cửa không đóng lại, Phó Tiểu Vũ đang đứng trước bồn rửa tay, trên tay cậu vẫn cầm một chiếc que thử thai dài mảnh.
Hứa Gia Lạc thậm chí còn không đi qua nhìn, nhưng đã cảm thấy nhịp tim của mình đang tăng nhanh.
Cuối cùng Phó Tiểu Vũ vào lúc này mới quay đầu lại, hốc mắt của cậu có phần đỏ lên, khóe môi mở ra, sau vài giây do dự, rốt cuộc cũng khẽ lên tiếng: "Hứa Gia Lạc, hình như em..."
"Hình như em sắp được làm ba rồi!" Cậu run rẩy nói..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui