Tình Yêu Khi Quýt Chín

Quán café Time Flies gần trường Đại học luôn luôn yên tĩnh và ấm áp như thế. 

Quán được trang trí có nét riêng, phảng phất dư vị nghệ thuật. Bên trong không có nhiều khách, Ninh Trừng ngồi ở chỗ lộ thiên, vừa uống nước ép quýt vừa thưởng thức cảnh đường phố.

Ở thành phố ven biển này không dễ dàng nhận ra sự biến chuyển của thời tiết, tiết trời tuy đã vào thu nhưng cũng chẳng khác chi mùa hè. Vẫn có thể bắt gặp trên phố người ta diện quần lửng, váy ngắn, dưới ánh mặt trời lấp ló đủ màu da. Quảng trường ở phía đầu đường đang có một chương trình tạp kỹ đặc sắc. Hai bên đường thỉnh thoảng có vài sinh viên đạp xe hoặc trượt patin lướt qua mang cơn gió cuốn theo luồng sức sống căng tràn.

Một thành phố sôi nổi tựa vũ điệu Rumba cuồng nhiệt, một năm bốn mùa luân phiên nhau khiêu vũ.

Ninh Trừng vô thức bị cảm hóa, như được tiêm mỗi mũi thuốc cả người sống dậy, nỗi buồn vì buổi thi vòng hai đã bị quét sạch sành sanh.

Sau khi cô rời khỏi Viện nghiên cứu liền đi thẳng đến nơi này, uống hết hai ly nước ép quýt. Giờ khắc này, cô đã có cảm giác cực kỳ thoải mái.

Thường Tử Dương gọi điện thoại đến, cô nhanh chóng nhận máy, nghe được kết quả thi tuyển, cô tuy có phần khó chịu nhưng cũng không cảm thấy bất ngờ. Cơn bực bội qua đi trong lòng lại thấy nhẹ nhõm.

Cô biết được chuyện giáo sư Lục thần bí kia vạch trần những dị thường của cô. Cô khá kinh ngạc, đặc biệt khi nghe phân tích tâm lý ấy, cô cảm thấy rất thần kỳ. Người ấy chưa từng xuất hiện phòng thi mà lại có thể nhìn ra được cô đang lo lắng. Cô ngẫm nghĩ, lúc đó quả thật cô rất căng thẳng, dường như đã làm chuyện gì trái lương tâm sợ người ta vạch trần vậy.

“Ninh Trừng, Giáo sư Lục là người khá soi mói, không chỉ có yêu cầu cao trong công việc, mà ngay cả phẩm giá cũng có yêu cầu rất lớn. Em cũng biết, làm cảnh sát, không bỏ qua bất kỳ điểm khả nghi nào. Vì vậy quyết định của giáo sư hi vọng em có thể hiểu được. Có điều, em đừng lo, bây giờ anh ấy vẫn chưa nhìn ra được ưu điểm của em, sau này khẳng định sẽ có cơ hội.” Thường Tử Dương không ngừng an ủi cô qua điện thoại.

Ninh Trừng trả lời không sao, hỏi ngược lại anh ta: “Sư huynh, có phải anh cũng tò mò vì sao em ngay cả dung dịch oxy già và cồn mà còn không phân biệt được, nhưng vẫn có thể trở thành pháp y?”

Không phải đang làm việc nên cô quen gọi anh ta là sư huynh, cảm giác càng thêm thân thiết.

“Đúng là tôi có hơi ngạc nhiên. Tuy nhiên, nếu như em cảm thấy khó nói thì không cần giải thích với tôi.”

Ninh Trừng không có ý giấu giếm anh ta, giải thích nguyên nhân là do cô mất khứu giác. Theo lý, cô không có khả năng công tác trong ngành pháp y. Bản thân cô cũng biết rõ mình không được nhưng lại không muốn từ bỏ.

Người ta hay thường gọi đó là chấp niệm, cũng có thể là do di truyền tính cố chấp của ba ăn vào trong xương tủy, cho dù có pha trộn thêm chút tính cách của mẹ nhưng vẫn không thể trung hòa được cá tính này.

Khi còn bé, cô mơ ước trở thành một bác sĩ ngoại khoa giống mẹ. Từ xưa đến nay cô chưa từng gặp mẹ, chỉ nghe kể từ ba. Cô biết mẹ là người rất ưu tú, rất có trách nhiệm. Mang thai cô nhưng đến lúc gần sinh mới chịu rời bàn phẫu thuật. Hình tượng của mẹ trong lòng cô vô cùng vĩ đại, cô hi vọng giống như bà.

Tuy nhiên sau này, khi cô phát hiện mình không có năng lực khứu giác, không thể ngửi được bất kỳ mùi hương gì, người thường khó có thể chịu đựng được mùi xác thối nhưng cô lại chẳng có phản ứng. Học y là không được. Thế nhưng cô quyết không từ bỏ, nếu không cứu được người sống, vậy thì cứu người chết. Do đó, cô gieo mầm mống muốn học pháp y.

Ba của cô theo ngành nhân chủng học, cả đời công tác trong lãnh vực khảo cổ, do vậy cô hiểu rõ về pháp y nhân chủng học. Tuy cũng lấy y học làm chủ đạo nhưng đối tượng nghiên cứu chủ yếu của pháp y nhân chủng học là xương cốt và các mảnh vỡ của xương, sử dụng lý luận và phương pháp của ngành nhân chủng học để giúp cho công tác điều tra, cung cấp manh mối phá án, đưa ra chứng cứ trước tòa.

Ninh Trừng cho rằng ngành này sẽ không có yêu cầu cao về vấn đề khứu giác nên cô quyết định đi theo. Và dĩ nhiên, ma xui quỷ khiến thế nào nửa năm trước cô cũng thuận lợi tốt nghiệp. Thế nhưng, cũng trong nửa năm đó, công việc lại không thuận lợi. Tham gia hầu hết các vòng thi viết, thành tích đều rất ưu tú, nhưng đến vòng hai thì ngay cả đề nhận biết mùi thuốc cô cũng không thể thông qua.

Thật không may lần nào cô cũng gặp loại kiểm tra như thế này.

Năm Ninh Trừng học đại học, cô nhận ra được mình khác người thường ở chỗ, tuy cô không ngửi ra mùi vị nhưng nếu muốn biết đó là mùi gì cô có thể thông qua một linh cảm bí ẩn mà ngay cả bản thân cũng không giải thích được. Trong đầu cô sẽ xuất hiện hình ảnh liên quan, nhờ vậy cô liền đoán ra.

Ở vòng thi thứ hai trong phòng thực nghiệm vừa rồi, cô chính nhờ phương pháp này để phân biệt được oxy già và cồn.

Hydrogen Peroxide (tên thường gọi oxy già) là một chất lỏng không có màu, có mùi đặc trưng. Người ta thường dùng dung dịch oxy già 3% để khử trùng vết thương; Cồn là một dạng chất lỏng không màu, có mùi hương đặc trưng, có vị hơi ngọt, dễ bắt cháy trong nhiệt độ thường.

Khi cô chạm đến bình đựng chất lỏng, những từ ngữ miêu tả này sẽ tạo nên kích thích, đồng thời hình thành những hình ảnh tương ứng xuất hiện trong đầu cô. Khi cô chạm đến bình đựng cồn, trong đầu trông thấy cảnh tượng hoa, nổ tung, lửa. Tuy nhiên, cùng lúc đó, bản thân cô cũng có cảm giác đau đớn như bị lửa thiêu. Vì vậy, bình thường cô không bao giờ dùng cách này để nhận biết những hương vị mang nhiều tính chất kích thích.

“Ninh Trừng, những lời này em nói đều là thật sao? Thật không thể tin nổi!” Trong điện thoại truyền đến thanh âm thán phục, xen lẫn sự hưng phấn của Thường Tử Dương cắt ngang dòng suy nghĩ của cô, “Có ai đã nói với em khả năng này của em là siêu nhận thức hay không?”

“Siêu nhận thức?” Ninh Trừng ngạc nhiên.

“Đúng! Vừa vặn tôi đang nghiên cứu đề tài này, em chờ một chút, tôi tìm tư liệu.” 

Đầu dây bên kia nhanh chóng truyền đến âm thanh lật lật sách, tiếp theo là giọng nói đầy kích động của Thường Tử Dương.

“Siêu nhận thức, thường được gọi là ‘Cảm nhận siêu giác quan’, hoặc ‘Siêu cảm quan’. Loại năng lực này không thông qua những cảm quan bình thường để tiếp thu tin tức, năng lực này còn có thể báo trước được chuyện sắp xảy ra, không liên quan đến kinh nghiệm mà người đó tích lũy được. Người bình thường cảm nhận bằng sáu giác quan, bao gồm: mắt (thị giác), tai (thính giác), mũi (khứu giác), lưỡi (vị giác), da (xúc giác) và những giác quan khác được các nhà khoa học công nhận. Tuy nhiên, cảm quan lại được định nghĩa rất mơ hồ; vì thế ‘Siêu cảm quan’ lại thêm càng mơ hồ. Rất nhiều nhà khoa học cho rằng từ ‘Siêu cảm quan’ hiện tại vẫn chưa coi là thông dụng, vẫn đang trong giai đoạn nghiên cứu.”

Ninh Trừng nghe nhiều từ ngữ là như vậy nhất thời không kịp phản ứng. 

Cô nghe thấp thoáng đầu dây bên kia có người gọi Thường Tử Dương. Chắc là có người tìm anh ta, cô không hỏi nhiều, nói tiếng cám ơn, chờ đến khi anh ta có thời gian mời anh ta ăn cơm rồi cúp điện thoại.

Hàn Y Lâm bưng một ly nước quýt đến bàn của cô, đặt xuống: “Tớ mời!”

Hàn Y Lâm là một trong hai chủ nhân của quán café này, tuổi tác xấp xỉ cô, là người điềm tĩnh, ôn nhu, mái tóc đen dài thắt bím hai bên, thích mặc quần dài, không thích nói chuyện, cũng không thích cười. Người đẹp lại khéo tay, làm được bao nhiêu loại bánh ngọt. Điểm mấu chốt nhất cô ta có thể đánh đàn guitar.

Người còn lại tên Nhạc Sa, tính cách hoàn toàn đối lập, là một người hướng ngoại, trang điểm đậm, cá tính, trên cánh tay xăm hình đầu lâu, đeo khuyên tai đủ loại.

Ninh Trừng thường xuyên đến quán café này, dần dần thân quen rồi từ từ trở thành thân thiết, đặc biệt là Hàn Y Lâm, có đôi khi hai người còn hẹn nhau đi ăn uống, coi phim.

Lần tham gia kỳ thi tuyển của Viện nghiên cứu cô cũng kể cho cô ta nghe. Hàn Y Lâm cảm nhận được Ninh Trừng không vui, vì vậy mang thêm một ly nước quýt đến cho cô.

Ninh Trừng trông thấy dáng vẻ trịnh trọng của cô ta, không nhịn được nở nụ cười: “Cám ơn! Kể từ hôm nay tớ có rất nhiều thời gian. Lần sau cậu đến cửa hàng trái cây của nhà tớ, tớ tự tay hái quýt nhà trồng, ép cho cậu uống.”

“Ninh Trừng, tiếp tục kiên trì, nếu không cậu sẽ hối tiếc.” Khi nói vẻ mặt của Hàn Y Lâm luôn luôn rất nghiêm túc, đồng thời sẽ chẳng nói nhảm nhiều, tựa như những lời cô ta thốt ra khỏi miệng đều đã được cân nhắc kỹ lưỡng.

“…” Ninh Trừng đang nhấp một ngụm nước, nghe những câu đầy vẻ triết lý ấy suýt chút nữa bị sặc.

Có người gọi đồ uống, Hàn Y Lâm đành chạy qua bên đó.

Quán café này không lớn, hai chủ quán thay phiên nhau trông coi, chỉ mướn thêm vài ba sinh viên làm thêm.

Ninh Trừng uống xong, ngồi nán lại một chút rồi mới rời đi. Cô vừa ra khỏi quán, Hàn Y Lâm cũng theo sau.

“Y Lâm! Không phải tớ không kiên trì, mà có khả năng sự kiên trì ấy của tớ đã sai. Cửa hàng trái cây của ông nội luôn cần người phụ, sau này tớ sẽ chuyên tâm giúp ông quản lý. Tuổi ông đã lớn, tớ không thể lại tốn thêm nhiều thời gian hơn nữa, ít nhất phải làm ra tiền nuôi sống bản thân trước đã.”

Hàn Y Lâm nhấp nháy môi muốn nói gì đó nhưng thốt không nên lời.

Ninh Trừng biết cô ta lo lắng cho cô, cô an ủi: “Yên tâm đi, tớ cũng đâu nói sau này sẽ không theo nghề y. Tớ sẽ tìm cơ hội. Cậu biết tôi thuộc dãng ‘Ăn trông nồi, ngồi trông hướng mà. Cá thịt hay gấu hổ đều được, trái quýt cũng được!”

Ninh Trừng cười cười, rốt cục trong đáy mắt của Hàn Y Lâm cũng phảng phất ý cười, nhưng nụ cười thoáng qua rồi tắt ngấm. Đôi mắt đột nhiên mở lớn, nhìn thẳng qua một chiếc bàn trong góc.

Nương theo tầm mắt của cô ta, Ninh Trừng nhìn thấy nơi góc khuất của quán có một người đàn ông trẻ tuổi, mặc âu phục, đi giày da, tướng mạo anh tuấn, nụ cười lưu manh. Người đàn ông phất phất tay với hai người bọn họ, ra hiệu muốn nói chuyện.

Trong đầu Ninh Trừng bỗng lóe lên một hình ảnh rất khủng khiếp, Hàn Y Lâm máu me đầy người, người thanh niên này ôm lấy cô ta, không ngừng kêu gào: “Y Lâm, anh yêu em, mau tỉnh lại …” Thanh âm thê lương, tuyệt vọng, xé lòng người.

Đột nhiên lại hiện lên gương mặt giận dữ của Hàn Y Lâm, cô ta muốn xông đến nhưng bị Ninh Trừng kéo lại: “Y Lâm! Nguy hiểm! Đừng đi!”

Sắc mặt của Ninh Trừng tái nhợt dọa Hàn Y Lâm kinh sợ: “Cậu không khỏe? Tớ đưa cậu đi bệnh viện.”

Ninh Trừng ngăn cô ta lại, thở dốc vài hơi, trấn định một lát, sau đó quay đầu nhìn về phía góc quán, chỗ ngồi đã không còn ai. Điều khiến Ninh Trừng bất ngờ hơn chính là khi cô hỏi quan hệ của Hàn Y Lâm và người đàn ông kia thì cô ta trả lời là không quen biết người này.

“Không quen là tốt nhất! Tuyệt đối đừng đến gần hắn, người này khẳng định không phải là người tốt lành.” Lần đầu tiên Ninh Trừng võ đoán như vậy, phán xét tốt xấu của một con người chỉ qua một lần gặp mặt.

Cô cũng không dám giải thích nhiều với Hàn Y Lâm.

Năm cô học đại học, ba cô tỏ ý muốn đến một ngôi làng cổ đào mộ, trước khi xuất phát, cô cũng có linh cảm tương tự, trong đầu cô toàn là hình ảnh ông máu đầy khắp cơ thể. Thế nhưng, ba cô vẫn ngoan cố, không tin cô nói, kiên quyết xuất phát theo kế hoạch. Kết quả, ông thật sự xảy ra chuyện.

Lẽ nào Hàn Y Lâm cũng sẽ gặp chuyện chẳng lành sao?

May mà Y Lâm dễ nghe hơn. Cô ta hứa hẹn chắc chắn sẽ không có bất kỳ quan hệ nào với người không rõ lai lịch.

Lúc này Ninh Trừng mới yên lòng, chào tạm biệt Hàn Y Lâm rồi rời khỏi quán café.

Về đến nhà, cô cảm giác mệt mỏi rã rời, không thể qua cửa hàng trái cây của ông. Cô đành gọi điện thoại báo cho ông tình hình của cuộc thi nhưng không nói kết quả.

Ông nội Ninh Hạo nghe cô nói ngày mai rảnh, vừa khít mai ông cũng muốn đi thăm vườn trái cây nên kêu cô qua sớm trông cửa hàng. Nghe giọng uể oải, Ninh Hạo căn dặn cháu gái mau nghỉ sớm rời ngắt điện thoại.

Trò chuyện với ông xong, cô ăn đại món gì đó, tắm rửa, rồi leo lên giường ngủ sớm.

----

Tác giả có lời muốn nói: Đây chính là bí mật của trái quýt. Bạn đọc cho rằng Ninh Trừng nên đi bán trái cây hay tiếp tục dằn vặt trên con đường pháp y?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui