Tình Yêu Khi Quýt Chín

Edit: Nhược Vy

Beta: Quanh

Mặt trời chỉ vừa mọc lên ở phương đông, ánh mặt trời tươi sáng chiếu xuống vạn vật.

Thành phố tĩnh lặng cả buổi tối, giờ phút này lại ồn ào náo nhiệt, trên đường bắt đầu người đến xe đi, giống như con sông không ngừng trôi chảy. Giờ phút này, Ninh Trừng lại đang lặn lội trong cống thoát nước dưới lòng thành phố, cô đi một lát dừng một lát, cả người toàn là nước bẩn, toàn thân mệt mỏi không chịu nổi. Nhưng kỳ lạ là cô vẫn chưa tìm được cửa lên.

Ninh Trừng muốn quay lại đường cũ, nhưng cô cứ nghe thấy tiếng Lưu Tiểu Đồng kêu cứu ở chỗ nào đó phía trước, cô như bị mê hoặc, vẫn tiếp tục đi về phía trước. Nhưng đi đã lâu, từ đầu đến cuối lại không nhìn thấy ai, muốn quay về cũng không được nữa, bởi vì cô đã không còn nhận biết được đường. Cô chỉ có thể tiếp tục bước về phía trước, tìm kiếm cửa lên.

Đột nhiên, một tiềng “rầm” thật lớn vang lên, Ninh Trừng bị hoảng sợ, cô dừng chân, nhìn sang phía phát ra tiếng động, thì ra là lại có nước bẩn chảy xuống từ khe hở phía bên tay phải cô.

Trong đầu cô đột nhiên hiện lên những hình ảnh kỳ lạ.

Dường như là cô đang ở thế giới dưới đáy biển, đủ loại cá bơi qua bơi lại, còn có rong biển và bèo, nhẹ nhàng mà đong đưa. Cô chỉ xem đây là ảo giác của mình, nhưng lúc này đây, thế nhưng cô lại thấy được một người dưới đáy biển.

Lục Mang!

Sao lại như vậy được?

Ninh Trừng cố sức lắc đầu, cực lực muốn xua tan những hình ảnh này. Rất lâu sau, cô mở mắt, tiếp tục đi về phía trước, chưa đi được hai bước thì đột nhiên quay lại.

Vừa rồi ở chỗ nước bẩn chảy xuống bên tay phải cô, thế nhưng thật sự có một người đang đứng!

Đương nhiên, không phải là Lục Mang, nhìn thân hình liền biết là một đứa trẻ.

Đứa trẻ? Lưu Tiểu Đồng?

Trong lòng Ninh Trừng đột nhiên mừng như điên, xoay người vừa chạy tới chỗ đứa bé vừa gọi, “Tiểu Đồng, là em hả? Thật sự là em hả? Chị là chị Quất Tử.”

Cậu bé vẫn không quay đầu lại, dường như căn bản không nghe thấy được giọng cô, cuối cùng còn ngồi xổm xuống, hình như đang nghiêm túc nhìn mấy thứ rác thải sinh hoạt trong nước.

Ninh Trừng nhanh chóng chạy đến trước mặt đứa bé, nhìn thấy một gương mặt quen thuộc, cô kích động đến mức suýt chút nữa cười lớn thành tiếng, đôi tay lập tức che miệng lại.

Đó thật sự là Lưu Tiểu Đồng!

Vậy mà cô tìm được cậu bé!

Ninh Trừng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, rốt cuộc đây là trùng hợp hay sao? Cho dù là cái gì, bây giờ cô vẫn nên nhanh chóng mang Lưu Tiểu Đồng rời khỏi đây. Cô ngồi xổm xuống, kéo Lưu Tiểu Đồng lên, “Tiểu Đồng, mau đứng lên, chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi nơi này.”

Lưu Tiểu Đồng đứng lên, gương mặt đen thùi lùi, giống như đã lăn lộn trong bùn đất, khóe môi còn có máu, trên mặt có vài vết thương cũ vừa mới kết vảy, vết thương mới lại có thể thấy được rõ ràng, vừa thấy đã biết là bị người ta đánh.

Ninh Trừng nhìn mà đau lòng, lập tức ôm cậu bé, “Tiểu Đồng, chị mang em về nhà.”

Lưu Tiểu Đồng giống như người gỗ, cho dù nói cái gì, cậu bé vẫn không có phản ứng nào, cũng không mở miệng nói chuyện.

Ninh Trừng đoán rằng có lẽ do hoảng sợ quá mức gây ra, sau này chắc chắn là có thể hồi phục lại. Nhưng sự thật lại chứng minh, cô nghĩ sai rồi. Đương nhiên đây là chuyện sau này.

Ninh Trừng muốn cõng cậu bé đi, nhưng thể lực của cô không còn được bao nhiêu, Lưu Tiểu Đồng cũng không nhẹ, cô căn bản không thể cõng được. Cuối cùng, cô chỉ có thể nắm tay cậu bé, tiếp tục đi về phía trước, tìm kiếm cửa lên.

Lúc này, không biết có phải vận đen của cô đã hết rồi hay không. Cô và Lưu Tiểu Đồng chưa đi được bao lâu thì đã nghe thấy tiếng người.

“Ninh Trừng?” Cuối thông đạo u ám vang lên một giọng nói quen thuộc, một hình bóng cao lớn đang đi về phía cô, âm thanh cũng càng ngày càng gần, “Có phải là cô không?”

Lục Mang bước nhanh về phía cô, tốc độ đi dường như còn nhanh hơn bình thường không chỉ gấp đôi.

Ninh Trừng nhìn thấy anh, mừng đến mức chảy nước mắt, không thể tin được anh sẽ thật sự xuất hiện, chẳng lẽ giác quan thứ sáu của cô thật sự chuẩn như vậy? Cô kéo Lưu Tiểu Đồng chạy về phía anh, vừa muốn mở miệng nói chuyện.

“Đoàng!” Phía sau cô đột nhiên vang lên tiếng súng.

“Cẩn thận!” Lục Mang bước một bước xa, vượt đến trước mặt cô, kéo cô nằm úp xuống. Sau đó anh ôm cô nhanh chóng lăn vào ngã rẽ bên cạnh. Địa thế bên trong ngã rẽ cao hơn một chút, mặt đất khô ráo nên ba người họ nhanh chóng lăn được một khoảng trong ngã rẽ.

Viên đạn không bắn trúng cô mà trúng vách tường bên cạnh, những phiến đã vỡ vụn phát ra tia lửa. Cô cảm giác viên đạn gần như sượt qua lưng cô, lạnh buốt.

Trong lòng Ninh Trừng sợ hãi, nếu không phải anh kịp thời xuất hiện, kéo cô nằm xuống, hẳn là cô đã sớm bị bắn trúng đầu.

Trong lúc hỗn loạn, cô vẫn ôm Lưu Tiểu Đồng, Lục Mang ôm cô.

Ba người họ lăn đến một lối ra tối om, Lục Mang nhanh chóng đứng dậy, ôm cô đi sát tường, trốn vào trong góc, tìm kiếm chỗ ẩn thân, anh tùy tay nhặt một hòn đá dưới đất.

Nước ở đây chảy theo một ngã ba có hình chữ T, ngay trước cái khe vừa rồi ba người họ lăn qua, đột nhiên vang lên tiếng ai đó dẫm vào nước, từ xa tới gần, càng ngày càng gần họ, hiển nhiên là có người đang đi về phía này.

Trong tay người này còn có súng!

Ninh Trừng ngồi xổm trong góc, ôm chặt Lưu Tiểu Đồng, đưa tay che miệng mũi cậu bé lại, lo cậu bé sẽ kêu lên. Tiếng bước chân càng ngày càng gần, trái tim cô dường như đã lên cổ họng, có thể nhảy ra bất cứ lúc nào.

Lục Mang nhặt hòn đá, đi sát tường, tiến về phía ngã ba.

Ninh Trừng sốt ruột muốn chết, anh muốn dẫn tên kia ra xa cô và Tiểu Đồng sao? Cô muốn gọi anh lại, anh đã nhẹ tay nhẹ chân rẽ sang một bên.

Toàn bộ thông đạo chỉ có chỗ gần ngã rẽ là có chút ánh sáng mỏng manh, càng đi về phía cô càng tối.

“Bõm!” Cô nghe được tiếng đá bị ném vào nước, cách cô rất xa. Hẳn là Lục Mang ném đá, cố ý dẫn tên kia tới chỗ phát ra âm thanh.

Quả nhiên, tiếng ai đó bước trong nước đang dần đi về phía cô, đột nhiên chuyển sang phía vừa phát ra âm thanh của cục đá bị ném vào nước.

Trái tim lơ lửng nãy giờ của Ninh Trừng thoáng buông xuống, nhưng lại nhanh chóng căng thẳng trở lại, tiếng động cách cô càng ngày càng xa, nghĩa là nguy hiểm càng ngày càng gần Lục Mang! Lòng cô nóng như lửa đốt, không biết nên làm cái gì.

Ninh Trừng kéo tay Lưu Tiểu Đồng, cô cảm giác nãy giờ cậu bé rất im lặng, bàn tay che mũi miệng cậu bé liền buông ra. Cô sờ soạng nhặt một hòn đá trên đất, cũng đi sát vào tường, tiến về phía ngã rẽ.

Khi gần đến ngã rẽ, cô ném mạnh hòn đá về phía ngược với Lục Mang. Sau đó thì nhanh chóng quay lại, ôm Lưu Tiểu Đồng, chạy về chỗ trốn ban đầu.

Điều khiến cô mừng rỡ chính là, tiếng bước chân đi về phía Lục Mang ẩn náu đột nhiên quay lại, chần chừ một lát rồi đi về phía cô ném đá, hơn nữa là càng ngày càng xa.

Nhưng chính ngay lúc này, Lưu Tiểu Đồng đột nhiên kêu lên một tiếng “Mẹ…”

Ninh Trừng sợ tới mức hồn bay phách lạc, cong lưng nhanh chóng che miệng mũi cậu bé lại, nhưng không còn kịp nữa. Tuy giọng Lưu Tiểu Đồng rất nhỏ nhưng lại lập tức khiến tiếng đi trong nước vốn đã cách xa họ quay lại phía này.

Ninh Trừng không dám thở mạnh, chỉ có thể ôm Lưu Tiểu Đồng, dán vào góc tường, sờ soạng tiếp tục đi vào bên trong.

...

Cùng lúc đó, Lâm Khiếu Ba mang theo một đội cảnh sát, bước đi ở một chỗ khác của cống thoát nước, Dương Trí theo phía sau anh ấy.

“Đội phó Lâm, anh xác định phân tích của giáo sư Lục đáng tin cậy sao? Sao bác sĩ Ninh lại tìm người trong cống? Chúng ta đã đi lâu vậy rồi mà vẫn chưa tìm được, nếu còn tiếp tục, em lo chúng ta đang làm chuyện vô dụng.”

Lâm Khiếu Ba dừng chân, lấy bản đồ toàn bộ hệ thống cống ngầm của thành phố Hồng, dùng đèn pin chiếu vào bản đồ, gạch con đường họ vừa đi qua.

“Cho dù có thể tìm được hay không, chúng ta cũng phải tìm một lần. Nếu cậu sợ hôi thì có thể lên trước.” Lâm Khiếu Ba nói xong, cẩn thận nhìn khu vực chưa bị gạch.

Dương Trí cười hì hì, nhanh chóng khôi phục sự nghiêm túc, “Đúng là hơi hôi, nhưng vẫn có thể nhịn được. Em không có ý khác, chỉ sợ chúng ta đang làm chuyện vô dụng mà thôi. Không phải chúng ta nên tiếp tục tìm kiếm ở khu vực gần tòa nhà hôm qua sao? Hai chỗ này, một cái ở phía đông, một cái ở phía tây. Lỡ như tính toán sai, làm trễ nãi việc cứu người thì sao?”

Dương Trí không đợi Lâm Khiếu Ba phản bác, tiếp tục biện giải, “Chủ nhiệm Thường nói bác sĩ Ninh có giác quan thứ sáu, nhưng giác quan thứ sáu này, vì sao nhất định là sẽ dẫn cô ấy tới khu vực này? Bác sĩ Ninh nghe thấy tiếng nói, đây là thính giác, có liên quan gì với giác quan thứ sáu? Em thật sự không nghĩ ra.”

“Theo như giáo sư Lục nói thì Ninh Trừng không nhất định là thật sự nghe thấy tiếng động, mà rất có khả năng là trong đầu đã tồn tại tin tức, vào giây phút đặc biệt thì bị kích thích phát ra, hiện lên một ít cảnh tượng liên quan trong đầu cô ấy.”

Lâm Khiếu Ba giải thích, cũng không khiến tư duy của Dương Trí rõ ràng hơn, trái lại là càng thêm mơ hồ, “Đội phó Lâm, ý anh là trong đầu bác sĩ Ninh vì chuyện Lưu Tiểu Đồng mất tích, tưởng tượng mình nghe thấy tiếng cậu bé? Chuyện này thì tôi có thể hiểu được, giống như chủ nhiệm Thường nói, là một loại tiềm thức. Nhưng trong tiềm thức của cô ấy, sẽ có địa điểm Lưu Tiểu Đồng ẩn náu sao? Chuyện này cũng quá khó tin đi? Sao cô ấy biết Lưu Tiểu Đồng sẽ ở dưới cống thoát nước khu chợ hải sản?”

“Có lẽ cô ấy nghĩ đến cảnh tượng gì đó liên quan đến cá nên đi về phía này, nhưng mà vì sao, tôi cũng không giải thích được. Mấy lý luận trừu tượng này cậu đừng hỏi tôi, trở về hỏi giáo sư Lục ấy.”

Lâm Khiếu Ba dùng bút vòng lại hai khu vực cuối cùng, “Hai tuyến đường này, chúng ta chia nhau đi tìm, cho dù không tìm được thì cũng lên trên. Ở nắp cống đã có người canh giữ rồi.”

Lâm Khiếu Ba nói xong, gấp bản đồ lại, chuẩn bị xuất phát, tiếp tục tìm người.

“Đội phó Lâm, lỡ mà không tìm được bác sĩ Ninh thì phải làm sao bây giờ?” Cuối cùng Dương Trí vẫn không nhịn được, hỏi ra câu hỏi đã đọng dưới đáy lòng từ lâu.

Ngực Lâm Khiếu Ba đột nhiên như bị cái gì đó xẻ ra, gió lạnh theo đó bị tiến vào, cổ họng anh nghẹn lại, một lúc sau mới thốt lên, “Không đâu, nhất định là có thể tìm được. Chỗ này không tìm thấy thì mở rộng khu vực, lật tung cả thành phố cũng phải tìm được cô ấy.”

Lâm Khiếu Ba vừa nói xong, Dương Trí lập tức ấn điện thoại, điện thoại phát băng ghi âm, lặp lại một lần những lời anh vừa nói. Sau khi phát đoạn ghi âm xong, Dương Trí cười nhìn anh, “Những lời này, không thể chỉ để mình em nghe được, bác sĩ Ninh cũng nên được nghe. Đội phó Lâm, tuy giáo sư Lục rất lợi hại, nhưng em vẫn ủng hộ anh, anh cố lên, đừng để giáo sư Lục đoạt trước.”

“Đưa điện thoại cho tôi, xóa đoạn ghi âm đi!” Lâm Khiếu Ba lập tức vươn tay muốn lấy điện thoại anh ấy, nhưng còn chưa cướp được, Dương Trí đã chạy ra xa.

Lâm Khiếu Ba nhìn bóng dáng anh ấy rời đi, xoay người đi về phía trước, anh nghĩ, cho dù cô nghe thấy, chắc là cũng sẽ không sao. Anh cũng đã hạ quyết tâm, sau khi vụ án này kết thúc, anh muốn nói cho cô…

Lâm Khiếu Ba kịp thời đình chỉ suy nghĩ, tăng tốc độ chạy, dọc theo đường đi, anh lặp đi lặp lại một nguyện vọng trong lòng.

Anh hy vọng người đầu tiên tìm được cô là anh.

Anh không biết có phải suy nghĩ này đã có tác dụng hay không, từ xa anh đã nghe thấy phía trước vang lên tiếng nước, hình như có người đang đánh nhau.

Lâm Khiếu Ba chạy như bay về phía phát ra âm thanh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui