"Nghe nói, trên phiên tòa, Hải Triều đã công khai bản di chúc có chữ ký của bố anh ta kèm cả video ghi hình ông đọc di chúc.""Nhưng thời điểm lập di chúc lại là trước khi con trai của Tiểu Vũ ra đời.
Bởi vậy, Tiểu Vũ cho rằng đây chưa phải là bản di chúc cuối cùng.
Cô ta nói, lúc còn sống, ông Hải Nguyên - bố của Hải Triều đã hứa sẽ lập lại di chúc, chia 50% cho con trai của cô.""Vụ việc này đã bắt đầu từ mấy tháng trước rồi, nhưng Goods dập truyền thông và che giấu quá giỏi nên mọi người đều không biết.
Dù sao đây cũng là bê bối của giới thượng lưu.""Tháng trước toà phúc thẩm đã tuyên án, phần thắng thuộc về Hải Triều.
Nhưng anh ta có nghĩa vụ phải chu cấp tiền nuôi con trai Tiểu Vũ cho đến khi tròn 18 tuổi.
Sau khi thắng kiện, anh ta liền điên cuồng trả thù.
Hẳn là S.Rain đang lo lắng sứt đầu mẻ trán."Nghe Phong Đường kể xong, tôi và Tiêu Phong đưa mắt nhìn nhau.Dù sao, chuyện của S.Rain bây giờ cũng chẳng liên quan đến chúng tôi nữa.
Ai thế nào thì kệ họ đi.oOoMột tháng sau, tôi và Tiêu Phong lại cùng nhau đến khu Đại Dương Xanh để làm việc.Hai đứa vẫn dùng hai căn studio lần trước.Tiêu Phong vẫn theo thói quen ở lì trong căn hộ của tôi không chịu về căn hộ của anh ta.Đến ngày thứ 5, tôi không thể nhịn được nữa, tiến đến, ngồi xuống trước mặt Tiêu Phong đang nằm dài trên ghế sô pha ở phòng khách xem thời sự, dùng tay lay lay vai anh, nói:"Anh về căn hộ của anh đi, sao cứ ở lì trong căn hộ của tôi mãi vậy?""Còn không phải là vì cô ở đây sao?" Tiêu Phong trả lời theo kiểu rất hiển nhiên, nghiêng đầu xem thời sự tiếp.Không hiểu sao nghe xong câu này, tim tôi cứ đập thình thịch.Anh nói vậy là có ý gì chứ?Tôi giận dỗi nói:"Tôi ở đây thì liên quan gì đến anh."Tiêu Phong không xem thời sự nữa mà quay ra nhìn vào mắt tôi một lúc lâu, khiến tôi phải đỏ mặt rời tầm mắt đi nơi khác.Bỗng nhiên, anh lên tiếng:"An Nhiên, em không hiểu hay giả vờ không hiểu vậy?""Cái gì cơ? Tôi giả vờ cái gì?" Tôi bối rối tránh né, đứng dậy định rời đi.Nhưng Tiêu Phong bất ngờ đưa tay ra, tóm lấy tay tôi, kéo tôi ngã bổ nhào vào trong lòng anh, vòng hai tay ôm chặt lấy tôi, sau đó xoay người đè tôi xuống dưới sô pha, nhìn chằm chằm vào mắt tôi.Trái tim tôi đập loạn nhịp, đầu óc trống rỗng, không dám nhìn lại vào mắt anh, muốn cúi đầu xuống, nhưng anh không cho, anh dùng trán đỉnh trán tôi lại.Tôi cụp mắt xuống né tránh ánh nhìn của anh.
Bất ngờ đôi môi cảm thấy bị một vật mềm mại, nóng ấm chiếm lĩnh.Nụ hôn của anh ban đầu nhẹ nhàng, càng về sau càng mạnh mẽ, tôi thụ động đón nhận.
Sau đó dần dần đáp trả, cảm nhận dòng sóng nhiệt không ngừng chảy trong tim.Để tránh bị khó thở, tôi giơ hai tay lên, bám lấy bờ vai anh, cánh tay dán lên phần ngực trước của anh.Một lúc lâu sau, Tiêu Phong mới rời môi của tôi, nhẹ nhàng ôm lấy tôi, xoay người, để tôi ngồi lên trên đùi anh, vòng tay ôm chặt lấy eo tôi, cằm đặt trên vai tôi, khẽ nói:"An Nhiên, anh biểu hiện như vậy đã đủ rõ ràng chưa? Hay em vẫn chưa hiểu?""Hả…hiểu gì cơ?" tôi ngu ngốc hỏi lại."Đồ ngốc! Anh yêu em." Tiêu Phong cắn nhẹ vào vai tôi như để trừng phạt, cảm giác hơi đau đau, tê tê, ngứa ngứa.Tôi nghiêng người lại, nhìn khuôn mặt điểm trai của anh:"Đồ ngốc! Em cũng yêu anh!"Hết..