Lẽ ra ngay từ đầu tôi phải biết tình cảm bố dành cho mình không lớn đến thế, tài sản bố cho cũng sẽ không nhiều đến thế, lẽ ra ngay từ đầu tôi phải biết chẳng có lý do gì để dì Lý phải lặn lội lên thành phố tìm tôi để khuyên tôi nhận một tỷ của bố cả, ngay từ đầu tôi phải biết, sự thật phũ phàng hơn những gì tôi tưởng…
Con đường về nhà thực sự nặng nề, nặng đến mức thở nhẹ một cái cũng thấy đau ran cả lồng ngực, tôi nhớ về ánh mắt khinh bỉ khi hỏi tôi hôm đó “ cũng chỉ được đến thế thôi ư?”, hóa ra Duy nói đúng, tôi cũng chỉ được đến thế mà thôi, trong mắt Duy tôi là loại con gái dùng hai năm hôn nhân để nhận lại hai tỷ từ nhà Duy, tóm lại là chỉ đến thế mà thôi.
Không hiểu sao giây phút đó tôi thật sự thấy đau lòng, vừa đau lòng vừa áy náy, nhà chồng tôi giàu có nên với họ mà nói thì hai tỷ chỉ là một con số nhỏ thôi, hơn nữa tôi không nghĩ đó là cái giá mà bố mẹ chồng bỏ ra để cưới vợ cho con trai như lời dì Lý nói, có thể đó chỉ là khoản tiền đưa trước để bên nhà tôi chuẩn bị đám cưới, cũng có thể bố tôi đã dùng một cách nào đó đại loại thế để lấy được số tiền đó.
Bố mẹ chồng lại rộng rãi thoải mái nên ông bà chẳng bao giờ nhắc tới chuyện số tiền đó trước mặt tôi, thậm chí cả những lần bố tìm tới bố chồng tôi để nói về chuyện làm ăn tôi cũng không hề biết, bố mẹ chồng tôi vẫn quan tâm và đối xử với tôi như bình thường.
Có thể với họ mà nói thì thông gia với nhau giúp đỡ nhau là chuyện bình thường nhưng với tôi thì khác, bố mẹ chồng càng đối xử tốt với tôi thì tôi lại càng thấy như mình đang mang trong lòng một gánh nặng.
Giải thích với Duy ư? Giải thích thế nào? Duy có thể tin vào những gì tôi nói hay không? Hơn nữa dì Lý nói đúng, bố tôi đã nhận đủ số tiền đó, việc bố chia cho con gái một nửa một con trai một nửa hay thậm chí không đưa cho tôi đồng nào thì cũng là chuyện của nhà tôi, không liên quan đến Duy.
Nếu Duy tin tôi thì sẽ xấu mặt bố, nếu Duy không tin tôi thì tôi đang tự làm xấu mặt mình thêm, so với việc làm xấu mặt bố thì thôi, dù sao tôi cũng xấu xí sẵn rồi, xấu thêm một chút cũng không sao.
Dù sao thì chuyện cũng đã rồi, tiền cũng đã nhận, đám cưới thì cũng đã đám cưới rồi, hợp đồng hôn nhân vẫn còn nằm trong tủ, tôi và Duy đến một ngày cũng sẽ kết thúc, tôi đi đường tôi, Duy đi con đường của Duy.
Điều tôi sợ nhất chính là những ân tình mình đã nhận từ bố mẹ chồng, tôi sợ đến lúc đó bước chân tôi nặng nề mà thôi.
Tôi có nên xem hai tỷ kia là cái giá mình đang tự đổi lấy hai năm làm bình phong cho Duy không nhỉ? Cái tên lêu lổng đó.
Mấy hôm sau Duy có vẻ rỗi hơn, buổi tối không còn chúi mũi vào máy tính nữa thì lại quay sang kiếm chuyện với tôi:
-Thứ bảy này cô có nghĩ không?
Tôi cứ tưởng hắn rủ tôi đi chơi hoặc đi đâu đó, hoặc về nhà tôi chẳng hạn vì dù sao thì mấy tuần rồi hai chúng tôi không về.
Tưởng thế nên tôi hào hứng:
-Có, thứ bảy này tôi được nghỉ.
Đang dỏng tai lên để nghe tiếp kế hoạch của hắn thì hắn nói:
-Thế thứ bảy này cô sang rồi ở lại với anh cô đi nhé, chiều chủ nhật tôi đón về, cô cứ nói với nhà tôi là hai chúng ta đi chơi là được.
Ớ.
Bây giờ tôi lại còn trở thành kẻ đồng lõa che dấu cho hắn nói dối nữa đây, đang phân vân thì hắn nói tiếp:
-Cô không thích cũng được, nhưng tôi có thói quen cứ không ở nhà thì tôi khóa phòng lại, cô muốn ngủ ở đâu thì ngủ.
Hắn muốn khóa thì khóa, tôi sợ gì, chuyện của hai chúng tôi mà lộ ra thì cũng chẳng phải chỉ mình tôi thiệt thòi, với tính khí của bố chồng thì có khi hắn còn bị tẩn cho một trận chứ chẳng đùa.
Thế nhưng cũng lâu rồi tôi không được ngủ với anh, anh tôi đợt này đang vào thuốc nên bố lên ở cùng, sẵn dịp này tôi thay cho bố về nhà ít ngày cho khuây khỏa cũng được nên tôi giả vờ trả treo:
-Tính tôi không thích nói dối người lớn nhưng vì đã lỡ hứa với anh sẽ làm bức bình phong che đậy cho anh nên lần này xem như tôi giúp anh.
Nghe tôi nói thế khóe miệng Duy cong lên một cái, một chút xíu thôi nhưng vì đang chăm chú thăm dò thái độ của hắn nên tôi kịp thấy, trời sinh cho Duy hai cái lúm đồng tiền nên dù mới cười nhẹ một cái cũng có thể thấy, người gì đâu cười đẹp thế mà chả bao giờ cười.
Tôi tò mò hỏi:
-Mà người yêu anh về rồi à? Hay sao mà anh phải dấu bố mẹ mình để đi qua đêm như thế?
Vì Duy không trả lời nên tôi bò hẳn lên giường tiến lại gần hắn nài nỉ:
-Anh có hình người yêu anh ở đây không cho tôi xem với? Hôm nọ tối quá tôi không nhìn rõ.
-…
-Sao thế? Sao giữ kỹ thế? Tôi đã hứa với anh là sẽ không nói với ai rồi mà, tại tôi thấy anh đẹp trai như thế nên muốn xem xem người yêu anh xuất sắc cỡ nào?
Tôi không để ý là mình càng nói lại càng tiến sát vào người Duy để đòi xem hình người yêu hắn trong điện thoại, mồm mép lại còn dẻo như kẹo khen hắn đẹp trai, mà Duy thì hình như thấy thế nên cũng tìm cách bắt bẻ lại tôi:
-Hôm nay cô đi với ai sang trường vậy?
Tôi rút kinh nghiệm mấy lần trước, một lần là đêm đầu tiên tưởng yên giấc rồi cuối cùng chỉ vì thắc mắc sao anh Dũng không tới đám cưới mà bị dành lại chăn, thêm một lần bị quẳng đồ ra hành lang cũng vì đi ăn với anh Dũng nữa nên tôi tụt xuống giường giả vờ tỉnh bơ:
-Hôm qua tôi tự đón xe đi, tại chưa quen thấy thế thôi chứ đi rồi cũng không xa lắm.
Duy lò dò bước lại sát tôi cúi xuống:
-Cô bị điếc à? Tôi hỏi hôm nay ?
-À..
à… hôm nay tôi đi với anh Dũng.
Lúc nói thế tôi cứ lo không biết hắn có lôi đồ của mình ném đi thêm một lần không nữa, may mà lúc đó có tiếng gõ cửa nên tôi chạy tót ra mở thì thấy mẹ chồng, nãy giờ đang nói về mấy chuyện bí mật kia không biết mẹ ở ngoài có nghe được gì không nữa, tôi lí nhí cất tiếng chào mẹ :
-Mẹ chưa ngủ ạ ?
-Ừ, mẹ chưa ngủ được.
Mẹ chồng tôi vừa trả lời vừa bê vào một ly trà gừng nóng hổi còn bốc khói rồi tiến lại gần Duy nói:
-Con bị cảm à ? chắc tại lúc chiều ướt mưa, mẹ pha ly trà gừng đây con uống cho giải cảm đi.
Lúc chiều Duy về trước nên tôi không biết Duy ướt mưa, nãy trong bữa ăn thì có nghe giọng khàn khàn thật nhưng lúc về phòng thì lại thấy cãi nhau với tôi cứ như chim hót nên tôi quên béng mất.
Chồng cảm thì đáng lẽ tôi phải là người pha trà gừng mới đúng, để cho mẹ chồng pha mang lên tận phòng thế này thật không phải phép lắm.
Tôi ngại quá nên đâm ra lúng túng :
-Con cũng đang định xuống pha cho anh Duy mẹ ạ, lần sau những việc này mẹ cứ để cho con.
-Ai pha cũng được, mẹ ở nhà cả ngày rảnh rỗi cũng có làm gì đâu, cái gì mẹ làm được thì mẹ làm.
-Vâng ạ, mà trà này thơm thật mẹ nhỉ.
Mẹ chồng nghe tôi nói thế thì vui vẻ cười:
-Thơm không ? Trà này mẹ tự làm đấy, đợt mùa nắng mẹ nhổ mấy bụi gừng trong vườn nhà mình rồi sao lên, bố con cứ quanh năm suốt tháng uống trà trong vườn chứ ông ấy chả thích mấy cái loại hảo hạng gì đó bao giờ.
Để bữa nào mẹ gói một ít con mang về cho ông bà thông gia nhé, giao mùa này uống tí gừng nó cũng đỡ đau bệnh hơn con ạ.
-Bố con cũng vậy mẹ ạ, cứ vài gốc trà xanh với cây vối là uống quanh năm, mà bố mẹ con cũng tình cảm giống bố mẹ, vườn nhà con thì nhỏ xíu thôi nhưng sáng nào hai ông bà cũng rủ nhau ra nhổ cỏ rồi lại rủ nhau ngồi uống trà, vui cực mẹ ạ.
-Ừ, bố mẹ già cả rồi, ai cũng chỉ mong được sống những tháng ngày còn lại bình yên thư thái thế thôi.
Nói tới đó mẹ chồng tôi sực nhớ tới ly trà trên tay vội lật đật đưa cho Duy, mẹ giục :
-Uống đi con, trà gừng phải uống lúc nóng mới có tác dụng.
Duy vẫn đứng im, mẹ chồng tôi phải nói thêm một nữa mới lên tiếng :
-Cứ để đó lát con uống.
-Con uống đi để mẹ mang ly xuống luôn, để lát nó nguội mất.
Mẹ chồng vừa nói vừa đưa ly cho Duy, tôi thấy Duy dơ tay lên một cái nhưng lại không rõ là định cầm lấy ly trà hay định đẩy nó ra xa nữa mà cuối cùng cái ly trên tay mẹ chồng tôi rơi xuống giường, ly không vỡ nhưng trà thì cạn khô.
Tôi giật mình nhìn Duy, thấy hắn có vẻ hơi lúng túng nhưng không hề có ý định xin lỗi mẹ chồng nên đành mở lời thay hắn, khuôn mặt mẹ chồng tôi chỉ hơi thảng thốt một chút rồi bà bình tĩnh quay sang dặn tôi:
-Con xem lau vệt trà này giúp mẹ, lát nữa chồng con có mệt thì nhớ xuống nhà lấy thuốc cho chồng uống, mẹ ghi sẵn từng loại thuốc bên ngoài rồi nên con cứ thế mà lấy nhé.
Tôi thất sự rất áy náy với mẹ chồng, vừa áy náy vừa tức Duy kinh khủng, cho đến khi mẹ rời khỏi phòng rồi Duy vẫn đứng im như tượng, mặt nhìn ra cửa sổ, bóng lưng to lớn đổ về phía tôi.
Tôi tức quá chạy lại hét to:
-Anh bị cái quái gì vậy? Sao tôi thấy anh lúc nào cũng lạnh lùng với mẹ mình thế?
-…
-Anh lêu lổng bị bố anh mắng là lỗi của mẹ anh à? Sao lúc nào anh cũng hờn với cả thế giới thế?
-Lúc nãy rõ ràng tôi thấy anh cố tình đẩy ly trà ra, anh đúng là có phước mà không biết hưởng, sao anh với anh Dũng là anh em với nhau mà khác nhau một trời một vực thế?
-…
-Cũng may mà còn anh Dũng anh lúc nào cũng nhẹ nhàng với mẹ anh.
Tôi bực không chỉ vì lần này thấy Duy đẩy ly trà ra mà còn vì mấy lần trước nữa, có lần mẹ chồng gắp thức ăn cho hắn thì hắn rụt chén lại, lại có lần cả nhà đang ngồi ăn trái cây xem ti vi vui vẻ, mẹ chồng tôi thấy hắn về vội lật đật gọi lại ngồi cho vui thì hắn không thèm nhìn, chỉ ừ hử một cái rồi lạnh lùng bước lên lầu.
Bình thường cũng vậy, tôi thấy Duy cứ đa số là nói trống không với mẹ, chỉ khi nào có mặt bố chồng mới xưng hô đàng hoàng, vì nhiều lần như vậy rồi nên tôi bực quá tuôn luôn một sàng.
Duy quay lại, khuôn mặt đỏ bừng, ánh mắt giận dữ nhìn tôi:
-Anh Dũng, anh Dũng, cô thích anh Dũng đến vậy sao? Phải, anh ấy tài giỏi, anh ấy bao dung, còn tôi không rộng lượng được như anh ấy, cái gì tôi cũng không bằng, được chưa?
Tôi còn tỉnh, tôi chưa đi.ên như hắn nên gân cổ lên cãi:
-Anh bị thần kinh à? Anh ấy tên Dũng thì tôi kêu anh Dũng chứ anh muốn tôi kêu sao ?
Hai tay Duy nắm lại thành quyền, từng đường gân nổi lên, ánh mắt sắc lạnh, hắn lôi xềnh xệch tôi rồi ném lên giường, tôi chưa kịp ngồi dậy thì hắn đã dùng toàn bộ thân thể đè lên người tôi.
Hắn vừa thò tay xé toạc từng lớp áo trên người tôi vừa rít :
-Có biết vì sao tôi lấy cô không ? Vì tôi khinh thường cô, cô hiểu không ?
Tôi cào cấu lên người hắn nhưng hắn như con thú bị đi.ên, sau khi mảnh vải cuối cùng trên người lả tả rơi ra thì hắn dùng hai bàn tay của mình thô bạo đè tay tôi xuống, tôi không thể chống cự hắn, bình thường còn không thể chống cứ huống hồ khi hắn đang như một con thú dữ thế này ?
Duy tiếp tục phát đi.ên nhìn tôi :
-Dù tôi khinh cô nhưng tôi nói cho cô biết, cô cũng đừng hòng tơ tưởng tới việc quyến rũ anh tôi, cô muốn anh ấy đến phát đi.ên rồi phải không ? Hoa mặt trời ư ? Để tôi cho cô xem hôm nay anh ấy là mặt trời hay tôi mới là mặt trời của cô.
Duy vừa nói vừa thô bạo ấn tôi xuống giường, một tay hắn thả tay tôi ra rồi nhanh chóng đặt vào nơi nhấp nhô trên ngực tôi mặc sức dày vò, phần thân dưới rất nhanh đã đi sâu vào tôi, hông hắn liên tục thúc mạnh vào tôi, động tác ra vào không hề nhẹ nhàng mà quyết liệt đâm vào tận nơi sâu nhất của tôi.
Tôi đau đớn cắn chặt môi đến bật m.áu, lần đầu tiên không hề dễ chịu, không hẳn vì sự thô bạo mà cả vì khuôn mặt lạnh lẽo của người bên trên.
Thật sự lúc này tôi mới thấm thía, hóa ra cảm giác bị dày vò bởi một người khinh bỉ mình lại nhục nhã đến thế.
Trong phòng chỉ còn lại tiếng đụng chạm da thịt khi nhanh khi chậm của chúng tôi, một lát sau Duy tăng tốc, phần hông thúc vào tôi mạnh hơn rồi phóng vào tôi tất cả sự căng trướng trước đó, trong tiếng thở dốc hỗn loạn tôi nghe Duy nhắc lại lần nữa :
-Tôi cũng có thể là mặt trời, nếu tôi có một bầu trời của riêng mình, cô hiểu không ?
Duy thật sự muốn có một bầu trời của riêng mình đến thế? Đến mức giữa lúc hỗn loạn thế này cũng còn tâm trí để nghĩ về điều đó.
Cảm giác trong tôi lúc này như thế nào nhỉ? Có một chút đau đớn, một chút xót xa nhưng tôi không trách Duy, nếu đổi lại có lẽ tôi cũng sẽ tự thấy bản thân mình chỉ tầm thường đến thế, tham lam đến thế và thực dụng đến thế, một cô gái sẵn sàng vì tiền mà bán mình cho một kẻ mình tưởng là gay.
Duy không phải là gay, cũng không sao, tôi không còn là cô gái mới lớn nữa, tôi hiểu, lấy chồng thì phục vụ nhu cầu của chồng là chuyện đương nhiên, mỗi năm một tỷ, xem ra tôi có giá chán.
Sau khi phóng thích tất cả sự căng trướng vào bên trong tôi Duy không ở lại lâu mà lập tức đứng dậy đi vào phòng xả nước tắm, hắn kỳ cọ rất lâu, tựa hồ như vừa phải chung đụng với một thứ gì đó ghê tởm lắm.
Lát sau hắn đi ra, trên người quấn khăn, mái tóc vẫn còn ướt nhẹp, hắn liếc về phía tôi:
-Tôi không lấy cô về để làm cảnh, cô hiểu không?
Tôi gật đầu:
-Hiểu.
Ngoài hiểu điều Duy vừa nói ra tôi hiểu thêm một điều nữa rằng từ nay giữa chúng tôi sẽ xảy ra thêm nhiều lần như vậy.
-Ngày mai tôi sẽ mua thuốc tránh thai, còn từ sau này thì anh tự lo lấy, tôi là đứa ghét uống thuốc, hơn nữa uống thuốc nhiều quá cũng không tốt, tôi với anh cũng chỉ ở với nhau hai năm, tôi phải lo cho tương lai của mình sau này nữa.
Duy nhếch mép nhìn tôi:
-Đã lo tới chuyện của hai năm sau rồi à?
-Phải, nhanh lắm, chẳng phải mới đó mà đã mấy tháng rồi còn gì?
Dù sao thì tôi trong mắt Duy cũng vĩnh viễn không thể tốt đẹp hơn, biết thế thì còn thử thay đổi làm gì?
Cuối tuần hôm đó tôi vẫn theo đúng lời hứa với Duy, chúng tôi nói dối bố mẹ chồng sẽ đi chơi xa hai ngày, Duy chở tôi tới cổng bệnh viện rồi một mình lái xe đi đâu đó, có thể không phải Duy đi gặp người yêu như tôi tưởng thế nhưng không sao, ngay từ đầu chẳng phải đã thỏa thuận đối phương đi đâu làm gì đều không can thiệp rồi sao?
Vì đã gọi báo trước cho bố rồi nên bố tôi không lấy làm bất ngờ khi đang đứng bóc cam cho anh Toàn lại có một con mèo con từ đâu chạy tới đu vào cổ bố, còn dụi dụi mấy cái liên tiếp vào vai bố.
Anh Toàn tôi đang nằm trên giường nhướng mày lên khẽ nạt:
-Lấy chồng rồi mà cứ như đứa con nít.
Với anh và bố thì tôi lúc nào cũng là đứa con nít, đây là người nhà tôi, phải chi được ở bên người nhà trong chính căn nhà của mình thì tốt biết mấy.
Anh tôi đợt này đang vào thuốc, dưới cái đầu trọc lóc kia hai hàng lông mày chốc chốc lại cau lại thật chặt, tôi biết anh đang cố nuốt những cơn đau vào lòng, anh không muốn mái tóc của bố tôi cứ mỗi ngày thêm bạc.
Con đường của anh tôi còn lắm gian nan nhưng không sao, dù dài hay ngắn thì chúng tôi cũng đã từng được bước đi trên những con đường đẹp đẽ nhất, đời người cũng chỉ cần thế mà thôi, chỉ cần từng được sống vui sống ý nghĩa thì dài hơn một chút hay ngắn hơn một chút nào có sá gì, với anh tôi mà nói thì đoạn đường anh đi huy hoàng hơn bao giờ hết vì anh đã luôn là một chiến bình kiên cường.
Chí chóe với nhau thêm mấy câu thì bố tôi cũng vắt xong ly nước cam, bố đưa lại cho anh:
-Đây, con uống đi, phần con thôi nhé, còn em con thì gả đi rồi nên không có phần nữa.
Rồi bố cười:
-Các cụ nói có sai đâu, con gái lấy chồng như bát nước hắt đi, ngày trước cứ vài tuần nó lại về khuân hết rau củ ngoài vườn của mẹ, nhà có cái gì nó mang đi bằng sạch, từ hồi lấy chồng tới giờ vườn rau của mẹ tươi tốt hẳn ra.
Tôi lại chạy lại đu vào cổ bố:
-Thế là bố mẹ đang lời chứ ạ, nhờ con lấy chồng rồi vườn của mẹ mới được như thế.
Bố kéo đầu tôi lại vỗ vỗ:
-Ừ, bố đùa thôi, lấy chồng rồi thì phải biết quán xuyến việc nhà chồng chứ.
Nhắc tới chồng tôi anh Toàn sực nhớ quay sang hỏi:
-An này, Duy vẫn khỏe chứ hả, lâu rồi không thấy cậu ấy vào chơi.
Duy chưa bao giờ đi cùng tôi vào bệnh viện, thậm chí sau khi biết anh Toàn đang nằm ở đây cũng chẳng thấy hỏi han gì, tôi thì nghĩ dù sao thì Duy cũng không có nghĩa vụ phải quan tâm tới gia đình tôi quá nhiều như vậy, nhiệm vụ của Duy chỉ là diễn tốt vai trò con rể trước mặt bố mẹ tôi nên cũng không quá quan trọng chuyện Duy có hỏi thăm anh hay không, giờ nghe anh Toàn hỏi thế nên đâm ra lúng túng.
-Sau hôm hai đứa cưới cậu ấy vào đây rồi cứ áy náy xin lỗi vì không biết anh đang nằm đây để đến chào trước cho phải phép, trông có vẻ cũng là người tử tế đó chứ.
Tôi không biết hóa ra hôm tôi đi ăn với anh Dũng cũng là hôm Duy tới thăm anh tôi, tôi cũng không biết ngay khi bị bố chồng mắng vì sao không nói đó, dù chỉ im lặng thôi nhưng Duy đã biết tất cả, Duy im lặng, ngay cả với tôi Duy cũng không hề nói, hóa ra sau cái vẻ ngổ ngáo của Duy là một sự tử tế, một sự tử tế không phải chỉ mình anh Toàn tôi công nhận, hình như nội tâm của Duy không xấu như những gì tôi biết..