Tình yêu không mật mã

“Không sao, rất tốt mà.” Tô Cẩm chui vào lòng anh lười biếng không động đậy. “Hai người cùng ở trong vũng bùn còn tốt hơn là anh ở trong vũng bùn, em lo lắng đứng bên cạnh.”
Lục Hiển Phong không cười, xoa lên cánh tay cô, hồi lâu mới nói nhỏ: “Em có còn nhớ chuyện anh đưa một người phụ nữ về phòng dọn đồ không?”.
Tô Cẩm không nói gì, việc đó làm sao có thể quên được?
Lục Hiển Phong thở dài, “Cũng đúng vào lúc đó, anh khuyên mẹ anh về nhà bố dượng. Con gái của dượng lấy chồng ở Đông Bắc, tháng đó sinh em bé. Họ đi thì có thể lo liệu công việc, ở thêm vài tháng nữa. Dù sao mẹ anh cũng là người không chịu được nhàn rỗi”.
Tô Cẩm ngạc nhiên, “Dự định của anh là để tất cả mọi người đều đi hết?”.
Lục Hiển Phong gật đầu, “Đáng tiếc…”.
Tô Cẩm cười, đưa tay ôm anh thật chặt, “Mặc dù khi đó cách làm của anh rất độc ác,… làm cho người khác tức giận, nhưng vì biết anh muốn bảo vệ em nên em không tính toán với anh nữa”.
Trong lòng Lục Hiển Phong vẫn cảm thấy hơi hối hận, nhưng sự việc cũng đã đến mức độ này, có nói nữa thì cũng bằng thừa. Trước khi phát sinh biến cố, trong cảnh rối ren thì ai cũng chỉ cố bám vào đá để qua sông.
“Đi một bước nhìn một bước.” Lục Hiển Phong thở dài, “Bây giờ thì nhắm mắt vào ngủ một giấc”.
Tô Cẩm nhắm mắt lại, nghĩ gì lại mở mắt ra, “Đêm nay anh không đi trộm gà à?”.
“Không trộm nữa.” Lục Hiển Phong vỗ vào lưng cô, “Ngày mai, ban ngày anh không có việc gì để làm. Nếu em không ngủ thì nghĩ xem, ngày mai chúng ta sẽ làm gì”.
Ban ngày? Tô Cẩm ngồi bật dậy, “Thế buổi tối anh phải làm gì?”.
Lục Hiển Phong nhắm mắt giả vờ không nghe thấy, không ngờ giả vờ như vậy mà lại ngủ thật. Khi thức dậy thì trời đã sáng, Tô Cẩm đang ngồi ăn bữa sáng, nhìn thấy anh thức dậy thì chỉ hừ một tiếng. Lục Hiển Phong chỉ rửa qua mặt, định đến bàn ăn sáng xin lỗi Tô Cẩm thì mới phát hiện ra là cô đã ra vườn ngắm hoa rồi.
Bên ngoài vườn có người trông cửa nên không ra ngoài được. Nhưng chỗ này cách cửa ngách không xa, có thể thấy trên đường phía trước có rất nhiều người bộ hành đang đi lại. Người giữ cửa nghiêm mặt, có vẻ căng thẳng một cách kỳ lạ.
Chỉ có một người duy nhất ung dung là Lục Hiển Phong, ngồi trên ghế xích đu dưới mái hiên đọc báo, bên tay là một tách trà nóng vừa mới pha.
Tô Cẩm không nhịn được thở dài. Được rồi, không muốn nói thì thôi, dù sao nếu mình có biết thì cũng không giúp được gì, cũng chỉ lo lắng mà thôi. Nhưng cứ đợi chờ như thế này…
“Thực sự là không có gì cần nói với em à?” Tô Cẩm hỏi. “Thực sự là không có sao?”
Lục Hiển Phong thở dài, kéo cô ngồi lên đùi mình, “Tô Tô, việc em muốn biết rồi sẽ có câu trả lời, anh đảm bảo”.
Đầu óc Tô Cẩm cảm thấy căng thẳng. Câu nói này có điều gì đó huyễn hoặc?
“Ngày mai đi.” Lục Hiển Phong nghĩ, cúi đầu cười, “Hoặc là ngày k, tóm lại là không lâu nữa”.
Tô Cẩm chưa bao giờ nhìn thấy nụ cười đó trên mặt anh, có một chút gì đó như đang tự giễu cợt, thế nào cũng không thuận mắt, nên cô nghĩ: Cười gì mà khó coi thế, rõ ràng là giống… giống như là tội nhân bị phạt tù hai mươi năm trong ngày được mãn hạn tù vậy.
Lục Hiển Phong kéo cô dựa vào ngực mình. Ngoài mái hiên là hòn giả sơn, hoa nở muôn màu sắc của ánh sáng rực rỡ của mùa hè. Tiếng ồn ào trong thành phố rất gần, trong không gn tràn ngập tiếng ầm ĩ huyên náo.
Tô Cẩm đang nghịch trên ngực anh, nói nhỏ: “Thật là tốt”.
Người đàn ông vuốt tóc cô, cười cười.
Tô Cẩm thấy đói nên tỉnh giấc. Khi mở mắt ra thì đã gần trưa rồi, cô đang nằm trên ghế, không thấy Lục Hiển Phong đâu. Trên cổ cô có một vật gì đó hơi nặng: một chiếc khóa vàng. Chiếc khóa vàng kiểu cũ, hoa văn phức tạp và tinh xảo, hai mặt đều có khắc chữ “Sống lâu trăm tuổi” – Đây là vật mà cô đã nhìn thấy trên cổ Lục Hiển Phong.
Tô Cẩm sờ vật đó trên cổ mình, cảm thấy toát mồ hôi vì sợ, một sự sợ hãi từ trước đến giờ chưa từng có.
Khi Lục Hiển Phong châm điếu thuốc thứ ba thì chiếc xe đi trên đường núi cuối cùng cũng dừng lại. Nhìn ra ngoài cửa xe, mây đen bay rất thấp. Không nhìn rõ cảnh vật trong tầm mắt, gió to hơn và ẩm ướt, có cảm giác như đang có mưa.
Anh Sáu ngồi ở vị trí lái xe quay lại dặn dò người ngồi trong xe: “Đừng vội vàng. Không có lệnh của ông Mạnh thì không ai được manh động”.
Lục Hiển Phong tắt điếu thuốc trong tay, đồng ý cùng mọi người.
Anh Sáu lại dặn Lục Hiển Phong: “Cậu bắn súng rất cừ, khi vào phải để ý đám người ở xung quanh anh Thiên. Bên ngoài đã có thiếu gia tiếp ứng, những việc còn lại cậu không phải quan tâm”.
Trong bóng tối, Lục Hiển Phong yên lặng gật đầu. Mạnh Hội Đường vẫn chưa tin dùng anh, điều này anh đã sớm biết. Lúc đầu nghĩ rằng Mạnh Hội Đường muốn lôi kéo anh vào là vì anh là cố vấn pháp luật, có thể giúp ông ta tiếp tay trong các vụ việc của công ty. Không ngờ lần này đi, Mạnh Hội Đường chỉ coi trọng khả năng bắn súng của anh – Nghĩ cũng phải, Mạnh Hội Đường là người đang làm ăn thế nào? Bên cạnh ông ta đâu có ít cao thủ có thể tìm ra được sơ hở của pháp luật? Nhưng với mình thì không thể thực hiện được quan niệm “Nghi ngờ người thì không dùng”, lại càng không thể “Dùng người thì không được nghi ngờ”.
Nói đến cùng thì vẫn là không tin tưởng. Có vẫn chỉ là do thám, lợi dụng lần này để biết được suy nghĩ trong lòng mình, sau đó xem xét xem có thể dùng mình để tiếp tay cho các công việc của công ty không?
“Lục Tử.” Anh Sáu nhìn thấy anh lắc đầu, rõ ràng hiểu nhầm ý của anh, nói giọng chậm rãi: “Chúng ta đều là người làm thuê, chuyện giữa ông Mạnh và thiếu g cũng không cần chúng ta phải quan tâm – Dù sao thì họ cũng là bố con. Chúng ta làm tốt việc của mình là được”.
Đây là một câu nói thật lòng. Lục Hiển Phong gật đầu. “Em biết, cảm ơn anh Sáu.”
Anh Sáu nhìn vào mắt anh, gật đầu, “Thế thì tốt”.
Khi mắt đã quen với bóng tối thì anh nhận ra bức tường không xa chính là một phần của nhà kho. Tường rất cao, không nhìn rõ được bên trong có gì. Làng chài gần đây nhất thì cũng cách một khoảng rất xa, cũng không có đường lớn. Trong kho không có đèn, có lẽ đã để hoang phế từ rất lâu rồi.
Có người cầm đèn dẫn người của Mạnh Hội Đường bước vào trong. Nhìn thấy mờ mờ trước kho có một cái vườn, có hai ba cái sân chơi bóng rổ, cạnh tường có đặt rất nhiều đồ đạc cao cao thấp thấp. Có những bóng người trong bóng tối, dường như cũng không phải là ít.
Lần trước đi lấy hàng mẫu cùng anh Sáu, Lục Hiển Phong đã phát hiện ra anh Thiên có mang theo người giống như quân nhân. Gặp thêm một lần nữa, mặc dù đã ở một nơi khác, nhưng cảm giác đó càng rõ ràng hơn. Khi bước đến phía trước nhà kho, Lục Hiển Phong bị giữ lại bên ngoài cửa, Mạnh Hội Đường cùng những người như anh Sáu, Khởi Tử đi xung quanh rồi bước vào trong.
Chiếc cửa dày nặng bằng sắt được đóng lại.
Không có ai nói gì, ngay cả những người mai phục trong bóng tối cũng không có động tĩnh. Mây đen sà xuống thấp hơn, từ phía xa có ánh đèn điện chiếu lại, có vẻ như sắp có một trận bão lớn.
Chiếc cửa sắt lớn dường như được mở ra từ bên trong. Người đầu tiên bước ra là Khởi Tử, tay cậu ta đỡ Mạnh Hội Đường. Mạnh Hội Đường cúi đầu, cổ áo và vạt áo trước có vết máu đỏ, nhất thời không thể biết là máu từ người ông ta hay từ vết thương của Khởi Tử. Hồng Bàng đứng bên cạnh Lục Hiển Phong vội vàng đưa tay ra đỡ.
Dường như cùng lúc đó, một viên đạn sượt qua gò má Lục Hiển Phong bắn vào huyệt thái dương của Khởi Tử. Hồng Bàng không kịp đề phòng, máu tươi và não bắn đầy mặt và đầu. Anh ta cũng là một người phản ứng nhanh, ngay lập tức đẩy Mạnh Hội Đường lăn vào góc bên cạnh cửa khi Lục Hiển Phong lao vào. Lục Hiển Phong nghe thấy có tiếng súng nổ từ trong kho, mở cửa nhìn vào nhưng chỉ thấy mặt đất đầy bùn và máu, không biết là từ vết thương của người bên nào.
Trong nhà kho có tiếng người, nghe không biết là người đến từ nơi nào, nhưng đạn lại tập trung bắn về phía cửa lớn. Lục Hiển Phong đưa tay tắt đèn chân không ở trong kho, bất giác nghĩ: Có lẽ không phải là Mạnh Hằng Phi câu kết với người ngoài để bắt bố của mình?
Trong nhà kho có một chiếc đèn đang đung đưa, nhưng không có người nào đi ra. Những người mai phục trong sân khấu đều lấy các địa điểm gần kho làm mục tiêu, gần kho lại không có vật gì che tầm mắt, sợ trúng đạn khiến người ta không dám ngẩng đầu lên. Lục Hiển Phong dựa theo tiếng đạn, bắn vài phát, quay lại bỗng phát hiện ra không thấy Mạnh Hội Đường và Hồng Bàng trốn sau lưng mình đâu nữa.
Phía bên ngoài cửa bỗng có một tiếng nổ lớn, cửa lớn vỡ tung do áp lực khí lớn trong không khí, trong giây lát từ bốn phương tám hướng cũng vang lên tiếng súng nổ. Áp lực trên đầu Lục Hiển Phong vừa giảm đi, một phát đạn từ phía sau thùng dầu nổ, chưa kịp đứng dậy thì phía bên ngoài cửa có một đám người tiến vào. Người đi phía trước không nằm ngoài dự đoán, chính là người mình đã quen biết từ lâu, Tam Kiếm Khách.
Lục Hiển Phong vội hỏi: “Mạnh Hằng Phi đâu?”.
“Trói ở bên ngoài rồi.” Tam Kiếm Khách chỉ ra phía sau, trong ánh lửa có một khuôn mặt quen thuộc, một đôi mắt tròn sáng như sao mai. “Chỗ này có hai cửa ra, tôi đã cho người chặn rồi. Anh mau kiểm tra số người đi.”
Người của Mạnh Hội Đường ngoài Khởi Tử trúng đạn chết, mấy người còn lại chỉ bị thương nhẹ, nhưng không có Mạnh Hội Đường, anh Sáu và Hồng Bàng ở trong đó. Võ thuật của Tam Kiếm Khách rất giỏi, dù sao thì Mạnh Hằng Phi cũng không có kinh nghiệm chiến đấu, người bên ngoài chưa kịp ra tay thì đã bị bắt. Lục Hiển Phong tạm thời chưa muốn đi gặp Mạnh Hằng Phi, liền ở lại trong sân đếm số người. Sau khi nghe điện thoại thì mặt của Tam Kiếm Khách trở nên rất khó coi.
“Thế nào?” Lục Hiển Phong cũng thấy hơi căng thẳng, “Bắt được người chưa?”.
“Trần Thiên chết rồi.” Tam Kiếm Khách đá bay một viên gạch vỡ, chửi thầm, “Tên khốn đó lại chết vào lúc này…”
Lục Hiển Phong ngừng một lát mới nhớ ra là anh ấy đang nói tới Trần Thiên chính là người mà mình gặp lần trước, khi cùng anh Sáu đi lấy hàng mẫu. Trần Thiên chết rồi thì “đại ca” sau lưng hắn ta rất có khả năng sẽ bị mất dấu vết, chẳng trách Tam Kiếm Khách lại tức giận như vậy. Nhưng nhắc đến người này, không biết vì sao mà trong lòng Lục Hiển Phong lại cảm thấy bất an.
“Người của Mạnh Hằng Phi đâu, trong xe à?” Lục Hiển Phong vội hỏi anh. Tam Kiếm Khách giơ ngón tay cái ra phía sau, “Mình cho người đưa họ về cục trước rồi. Yên tâm, mình sẽ không để cậu giáp mặt với cậu ta đâu”.
Lục Hiển Phong gật đầu, lại nói: “Mạnh Hội Đường và Trần Thiên vẫn chưa ra ngoài cửa phải không?”.
Tam Kiếm Khách lắc đầu, “Rất có khả năng khi Trần Thiên ra ngoài thì gặp chuyện làm kinh động lão già này rồi. Nhưng các cửa ra tôi đều bố trí người, không chạy thoát được đâu”. Giống như thấy được sự bất an trong lòng anh, Tam Kiếm Khách lại nói: “Đã bao vây nhà họ Mạnh mười lăm phút trước người ở đó đều đã bị mang về cục, hai người mà anh nói đều có”.
Hai người mà Lục Hiển Phong nói là Mạnh Vãn Đình và Tô Cẩm, nhưng không biết sao, khi nghe thấy tin này, sự bất an trong lòng anh lại càng lớn hơn. Khi về đến cục thì sự lo lắng của Lục Hiển Phong lên đến tột đỉnh: Trong những người của nhà họ Mạnh ở đấy không thấy Mạnh Vãn Đình và Tô Cẩm đâu. Hai người xuất hiện với tên này là hai giúp việc của nhà họ mạnh.
Bên k tấm kính, Mạnh Hằng Phi vẫn có dáng vẻ của một con thỏ ngoan ngoãn, khi Tam Kiếm Khách lớn tiếng gọi cậu ta, thậm chí mắt cậu ta còn đỏ hoe, nhưng những vấn đề mà Tam Kiếm Khách đưa ra lại bị cậu ta khéo léo chối bỏ vô cùng điệu nghệ, không lấy được một câu trả lời chắc chắn nào.
Xét về một góc độ nào đó, tên tiểu tử này còn khó đối phó hơn cả bố cậu ta. Lục Hiển Phong chau mày, không nén được thở dài. Có vẻ như lấy tin tức của Mạnh Hội Đường và Mạnh Vãn Đình từ cậu ta là không thể.
Trong nhà kho đã phát hiện ra được hai lối thoát ra ngoài. Xem ra, Trần Thiên dường như đã sớm quyết định phải trừ khử Mạnh Hội Đường. Nhưng cả đêm đã trôi qua mà không tìm thấy tung tích của Mạnh Hội Đường, giống như là họ biến mất ở dưới lòng đất rồi. So sánh mà nói, sự biến mất của Mạnh Vẫn Đình còn dễ hiểu: Trong thư phòng của Mạnh Hội Đường có một cửa ngách đi thẳng xuống phòng ngầm dưới đất, phòng này có hai lối thoát ra ngoài, trong đó một cửa có dấu hiệu đã được mở. Sau cửa có một lối đi nhỏ, chỗ thoát ra là một cửa hàng bình thường không xa chợ nông sản. Cửa hàng vốn dĩ là bán gạo và lương thực, chủ cửa hàng do hết hạn thuê nên đã mang hàng đi trước đó một tuần rồi. Dù sao sự việc cũng xảy ra vào ban đêm nên không ai để ý có người ra vào.
Lục Hiển Phong vội đến xem, cửa của cửa hàng vẫn được đóng một cánh. Bên trong phòng trống không, trong góc phòng vẫn còn có một túi bột. Trên nền nhà không có người quét dọn từ lâu, không có cách nào để phân biệt dấu chân. Không còn bất kỳ dấu vết nào để tìm ra lối đi hay cửa bí mật. Bên ngoài cửa… qua một trận mưa, dấu tích nào còn để lại thì cũng không nhìn ra được nữa.
Lục Hiển Phong đứng trên bậc thềm, nhìn các dấu chân trên đường thất thần. Mới vài giờ trước đây, Tô Cẩm còn men theo con đường này rời khỏi đây, nói cho cùng thì mình đã làm liên lụy tới cô ấy.
Nhân viên dưới quyền của Tam Kiếm Khách chạy lại, chỉ vào trong quyển sổ ghi chép, “Anh Lục, sáng nay hàng điểm tâm ở cửa chợ có người nhìn thấy một chiếc xe, vào lúc bốn giờ sáng”.
Hàng điểm tâm nằm ở cửa chợ, cửa hàng không to, có hai cửa mở, một cửa ở gần đường, cửa sau của bếp trực tiếp thông ra chợ. Chủ cửa hàng là một phụ nữ trung niên khoảng bốn mươi tuổi, cơ thể béo phì nhưng đôi mắt lại rất có hồn.
“Chúng tôi bán đồ ăn sáng, nên khoảng hơn ba giờ là phải dậy để làm bánh bao.” Chủ cửa hàng chỉ ra bếp ở phía sau, “Khi đó, trong cửa hàng ngoài tôi ra còn có một người làm công nữa”.
Lục Hiển Phong nhìn sang người bên cạnh gật gật đầu rồi quay lại hỏi chủ cửa hàng: “Chị nhìn thấy hai người đó vào lúc nào?”.
Chủ hàng nhớ lại, “Lúc đó vẫn còn mưa, ánh sáng cũng không rõ lắm. Chỉ có thể nhìn thấy là hai cô gái trẻ, người này đỡ người kia, chạy ra từ trong chợ. Bởi vì lúc đó trong chợ không có ai nên tôi mới để ý.” Nói xong lại chỉ ra trước mặt cửa hàng, “Ở bên k, có đỗ một chiếc xe nhỏ, hai người đó lên xe rồi lái đi”.
Lục Hiển Phong hỏi: “Xe như thế nào?”.
“Xe con, là loại…” Chủ hàng chau mày, ngập ngừng không biết nói thế nào. Người làm công bên cạnh nói xen vào, “Là xe Santana, màu xám bạc, đi theo đường phía nam”.
“Có nhìn rõ biển số xe không?”
Người làm công suy nghĩ, “Hai con số cuối là 55, còn lại tôi không nhớ được nữa”.
Lục Hiển Phong ngay lập tức gọi điện cho Tam Kiếm Khách: “Dốc toàn bộ lực lượng tìm một chiếc xe Santana màu xám bạc, hai con số cuối cùng trên biển số xe là 55, đi từ cửa phía đông của chợ hướng về phía nam”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui