Lời nói ngoài 3
Làm quen
Nước bưởi ép vừa được đặt lên bàn thì điện thoại đã kêu rồi. Lục Hiển Phong cười tỏ ý xin lỗi người phụ nữ ngồi đối diện, cầm điện thoại bước ra ngoài quán cà phê. Vừa mới ấn nút nghe, Lục Hiển Phong đã nghe thấy giọng nói trách móc từ đầu dây bên kia: “Lục Hiển Phong, mẹ của anh thật là trẻ. Màu son còn tươi hơn màu son em dùng, còn đánh phấn, mặc váy hai dây – Bây giờ đã vào thu rồi mà không mặc thêm áo khoác ngoài”.
Lục Hiển Phong liếc mắt nhìn người phụ nữ ăn mặc thời trang đang ngồi, cười nhỏ: “Em nhìn thấy à?”.
“Cái cửa kính to như thế, em có ngồi cách hai con phố thì cũng nhìn thấy.” Tô Cẩm tiếp tục nói, “Huống hồ người phụ nữ này lại là kẻ thù của em, anh phải thay em báo thù”.
Lục Hiển Phong nhìn sang trung tâm thương mại phía đối diện, tầng trệt có vài cửa hàng thời trang, nhưng do trong cửa hàng mở điều hòa, đóng cửa bên anh không biết Tô Cẩm đang trốn ở chỗ nào.
“Tô Tô, khi anh nghe điện thoại thì em đang ở bên cạnh”, Lục Hiển Phong suy nghĩ rồi quyết định nói giọng ngọt ngào với cô. Làm thế nào để vấn đề lớn thành nhỏ, vấn đề nhỏ thành chuyện đương nhiên là hay nhất, nếu không phụ nữ mà nổi giận là một điều đáng sợ. “Mẹ anh nói trong điện thoại là đi gặp bà, anh không biết là mẹ anh lại lừa anh đến để làm quen.”
“Em không phải là cảnh sát, em làm sao biết được hai người nói gì với nhau trong điện thoại?” Giọng Tô Cẩm vẫn hơi ấm ức. “Dù sao thì anh cũng là một kẻ lừa đảo chính hiệu.”
“Kẻ lừa đảo chính hiệu” là ám chỉ việc anh làm cảnh sát ngầm, đó cũng chính là điều Lục Hiển Phong luôn giữ trong lòng. Mặc dù Mạnh Hằng Vũ không liên quan đến vụ án, nhưng trên thực tế anh cũng đã giúp Mạnh Hằng Vũ loại bỏ một mối nguy hiểm cho dòng họ. Tuy nhiên, cho dù nói như thế nào thì lừa dối vẫn là lừa dối mà thôi, mặc dù có rất nhiều lý do chính đáng để biện hộ cho anh.
Lần gặp nhau cuối cùng là Mạnh Hằng Vũ hẹn anh đến khách sạn Hyatt. Hai người vẫn như trước, vừa uống rượu vừa nói chuyện tin tức trên thị trường, nói chuyện làm ăn của dòng họ Vu ở khu vực châu Á, tình hình Vu Dương sau khi được đưa vào bệnh viện tâm thần.
Đối với thân phận của cô ta, Mạnh Hằng Vũ cũng không nói nhiều, khi sắp đi còn bắt tay anh mời anh có thời gian thì đến biệt thự Mộng Thành chơi. Nhưng, thái độ điềm nhiên của Mạnh Hằng Vũ lại khiến Lục Hiển Phong cảm thấy không thỏa mái.
Có lúc Lục Hiển Phong nhớ lại vấn đề Tô Cẩm đưa ra khi ở trên máy bay. Anh nghĩ, mình là cảnh sát đã lâu nhưng anh vẫn có tình cảm với những đối tượng trong mục tiêu nhiệm vụ của mình. Đương nhiên đây là tình cảm mang tính chất khác. Vài năm sáng tối cùng nhau, không thể nói một câu “xin lỗi” là có thể kết thúc được.
Lục Hiển Phong chống trán thở dài, “Tô Tô, anh phải nói rõ phải trái”.
Ở đầu dây bên kia, Tô Cẩm cười lớn: “Anh vào lấy nước hoa quả đổ vào váy của cô ta thì em sẽ tha thứ cho anh”.
“Tô Tô!” Lục Hiển Phong bắt đầu thấy đau đầu.
Bị anh hét lên như vậy, đầu dây bên kia lập tức im bặt. Lục Hiển Phong nghĩ đến cảnh cô ấy ấm ức, tự nhiên lại cảm thấy đau lòng, giọng trở nên dịu dàng: “Tô Tô, cứ coi như là mẹ anh lừa anh, như vậy cũng là vì muốn tốt cho anh, em phải hiểu điều này. Còn nữa, cô gái đó đâu có gì sai? Em thật sự muốn anh làm như vậy với cô ấy sao?”.
Tô Cẩm vẫn không nói gì.
Lục Hiển Phong quay người, bất giác nhìn thấy phía sau cột nhà ở quán cà phê có một bóng dáng quen thuộc, ngay lập tức nói: “Tô Tô, anh vừa phát hiện là mẹ anh cũng ở đây, đang đứng ở sau cái cột nhà phía tây. Không phải là em muốn gặp bà sao? Em sang đây đi”.
Giọng Tô Cẩm bắt đầu phân bua: “Anh dọa em đấy à, thật hay đùa đấy?”.
Lục Hiển Phong thản nhiên gật đầu, “Thật mà, mẹ anh mặc chiếc áo sơ mi dài tay màu trắng sữa, tóc hơi xoăn, bên tay khoác một cái túi LV, rất dễ nhận ra”.
“…Hay là anh tiếp tục làm quen đi.” Tô Cẩm ho khan hai tiếng, cười nói: “Em không làm phiền anh nữa”.
“Tô Tô!” Lục Hiển Phong thấy buồn cười, “Em là con quỷ gan nhỏ thích phóng đại”.
“Ngược lại!” Tô Cẩm nhảy dựng lên, “Anh mở to mắt mà xem! Trong vòng năm phút mà em không nói chuyện xong với mẹ chồng của chúng ta, thì chữ “Tô” của em sẽ viết lộn ngược lại!”.
“Là mẹ chồng của em, không phải là mẹ chồng của chúng ta.” Lục Hiển Phong cười đính chính lại lời nói của cô. “Anh có thể ưu ái cho em hơn một chút, tính giờ từ khi em bắt đầu ngồi xuống, thế nào?”
Lục Hiển Phong tắt điện thoại, cố ý ngồi sang phía bên trái của cô gái để có thể nhìn thấy vở kịch hay. Cô gái mặc váy không hiểu điều này, nhỏ nhẹ khuyên anh: “Chỗ anh ngồi hơi nắng đấy.”
Lục Hiển Phong vội nói: “Không sao, rất ấm áp”.
Rất ấm, điều hòa thổi phía trước, ánh nắng chiếu phía sau lưng. Trong lòng Lục Hiển Phong nghĩ: Để xem một vở kịch thì dễ dàng quá!
Chưa đến mười phút thì Tô Cẩm đã xuất hiện trước cửa quán cà phê. Cô mặc một chiếc áo cổ nhỏ giống cổ áo dài, hoa văn màu xanh đậm kết hợp với một chiếc quần ngố màu trắng, có dáng vẻ xinh đẹp của con nhà tiểu gia. Đặc biệt là tóc của cô lại được tết lại… theo kiểu cô nhất.
Lục Hiển Phong đang uống trà phun cả ra ngoài, vội vàng cầm giấy ăn cô gái mặc váy hai dây đưa cho che miệng ho, không dám nhìn nữa.
Anh thấy Tô Cẩm nhìn một lượt khắp quán cà phê rồi bước lại gần phía mẹ anh, đàng hoàng ngồi xuống trước mặt bà.
Vẻ mặt của mẹ anh có vẻ hơi ngạc nhiên, nhưng có vẻ như không phải là phản cảm. Lục Hiển Phong nghĩ, vẻ ngoài của Tô Cẩm như thế này có lẽ lại phù hợp với yêu cầu về con dâu của những người ở lứa tuổi như mẹ anh. Đặc biệt là khi ngồi xuống, lại chỉ nhìn thấy nửa người phía trên.
Tô Cẩm gọi một cốc nước chanh, bắt đầu nói chuyện với mẹ anh.
Lục Hiển Phong nhìn vào điện thoại một phút đã trôi qua rồi.
Tô Cẩm bắt đầu nói, dáng vẻ rất khéo léo. Mẹ của Lục Hiển Phong rất hòa khí, ánh mắt chăm chú, sau đó Tô Cẩm bắt đầu không ngừng cầm khăn lau nước mắt.
Đang đùa kiểu gì vậy, dùng nước mắt để lấy tình cảm sao? Lục Hiển Phong bắt đầu cảnh giác, liếc nhìn điện thoại, lại một phút nữa trôi qua.
Tô Cẩm bắt đầu lau nước mắt, có vẻ rất thương tâm. Mẹ của Lục Hiển Phong nhìn cô như nhìn một con mèo đáng thương rồi bắt đầu nói chuyện với cô, khác hẳn với cách nói chuyện cùng một người lạ theo thông thường. Tô Cẩm lại thay một tờ giấy khác. Thái độ của mẹ Lục Hiển Phong có vẻ thương xót đẩy cốc nước về trước mặt cô.
Lục Hiển Phong cảm thấy lông tơ ở lưng dựng lên, liếc nhìn điện thoại, lại một phút nữa trôi qua.
Tô Cẩm cầm lấy tay của mẹ Lục Hiển Phong cảm ơn, sau đó xấu hổ cúi đầu. Không sai, cúi đầu một cách xấu hổ vì mỗi lần Tô Cẩm giả vờ xấu hổ, lông trên cánh tay anh đều dựng đứng lên. Lục Hiển Phong không nói gì liếc nhìn bằng chứng trên cánh tay mình. Khi ngẩng đầu lên, đúng lúc Tô Cẩm đang chỉ về phía họ, rồi cầm khăn giấy lên lau mặt, mẹ của Lục Hiển Phong lại có vẻ như đang bị kích động, bắt đầu lén lúc nhìn sang phía bên này, ánh mắt có vẻ bất an.
Cô gái này không phải giả vờ đóng vai Thái Hương Liên đến gặp mẹ để chiếm được cảm tình chứ? Càng nghĩ càng thấy có khả năng đó, Lục Hiển Phong có vẻ không ngồi yên được nữa, nhìn điện thoại, lại một phút nữa trôi qua. Lục Hiển Phong lo lắng nhìn mẹ của mình. Cũng may, mẹ anh có vẻ đã lấy lại được bình tĩnh, đang cúi đầu nói gì đó với Tô Cẩm, Tô Cẩm gật đầu; mẹ Lục Hiển Phong lại hỏi, Tô Cẩm lại gật đầu.
Lục Hiển Phong sốt ruột: thế này là thế nào? Mắt vừa nhìn vào điện thoại thì thấy mẹ anh đứng dậy đi về phía anh, một tay cầm túi, một tay kéo Tô Cẩm, nét mặt có vẻ không vui. Lục Hiển Phong vội vàng đứng dậy, hơi lo lắng bước đến đón: “Mẹ, có chuyện gì thế?”.
Mẹ của Lục Hiển Phong lạnh lùng nhìn cô gái trẻ đang không biết phải làm gì, rồi quay sang nhìn con trai mình, phân bua: “Mẹ có khách, phải về trước. Hôm nay con có về nhà ăn cơm không?”.
Lục Hiển Phong không yên tâm liếc nhìn Tô Cẩm, đang đứng phía sau lưng mẹ anh. Lục Hiển Phong vội gật đầu, “Về ạ, có cần con mua gì không?”.
“Không cần.” Vẻ mặt của mẹ Lục Hiển Phong vẫn lạnh lùng: “Cho dù là với ai, lịch sự là điều cần thiết. Con đưa cô gái này về trước rồi về nhà”.
Lục Hiển Phong vội vàng gật đầu, “Vâng.” Rồi nhìn Tô Cẩm, Tô Cẩm đắc ý ra hiệu cho anh thấy tay mình đang được tay của mẹ Lục Hiển Phong cầm.
Nhìn thấy hai người phụ nữ năm phút trước còn không quen biết giờ cầm tay nhau đi ra khỏi quán cà phê, Lục Hiển Phong bất giác cảm thấy vui mình kỳ lạ. Anh thật sự không ngờ bản lĩnh của Tô Cẩm lại lớn như vậy. Hai người phụ nữ quan trọng nhất đối với anh dường như đã bắt đầu một mối quan hệ thân thiết…
Lục Hiển Phong lại bắt đầu cảm thấy đau đầu.
Đưa cô gái đang không hiểu vì sao lại bị loại ra khỏi cuộc về nhà, Lục Hiển Phong không yên tâm gọi điện cho Tô Cẩm, dù sao thì biết người biết ta thì mới có thể thắng được.
“Tô Tô?” Lục Hiển Phong lấy giọng ngọt ngào nhất của mình hỏi cô, “Em đang ở đâu?”.
“Nhà mẹ chồng.”
Trán của Lục Hiển Phong chau lại, “Sao em lại ở nhà mẹ anh?”.
Tô Cẩm ngạc nhiên hỏi lại anh: “Mẹ chồng đưa em về nhà, anh không thấy sao?”.
Trán Lục Hiển Phong lại chau lại, “Rốt cuộc là em đã nói gì với mẹ anh thế?”.
Tô Cẩm đắc ý cười, “Em không nói cho anh biết.”
“Anh mua bánh Bluebeery về nhà nhé.”
“Thế…được rồi.” Tô Cẩm đấu tranh với mình trong vài giây rồi chịu thất bại, “Em nói rất nhiều điều không hay”.
Lục Hiển Phong gật đầu, “Ừ, điều này anh có thể đoán được”.
Tô Cẩm không để ý đến giọng kể khổ của anh, “Nhưng những lời nói này có thể tóm gọn trong năm câu, anh có muốn nghe không?”.
Lục Hiển Phong sốt ruột, “Có thể không vòng vo như thế được không?”.
“Được rồi, được rồi.” Tô Cẩm không úp mở nữa. “Câu thứ nhất: Cháu đi qua đây, nhớ lại một chuyện cũ thương tâm.”
“Ồ?” Lục Hiển Phong ngạc nhiên. Chẳng trách mặt mẹ mình lại như thế, giống như là nhìn thấy một con mèo đáng thương…
“Câu thứ hai: Câu chuyện thương tâm của cháu là chuyện con mèo đáng yêu bị xe đâm chết.”
Lục Hiển Phong há miệng vì ngạc nhiên. “Em có một con mèo đáng yêu lúc nào thế?”.
“Đã từng thôi mà.” Tô Cẩm thở dài. “Lúc đó, hàng ngày em thường mang sang một ít thức ăn cho con mèo hoang ăn, em gọi nó là Mi Mi, sau đó nó bị xe đâm chết.”
Lục Hiển Phong vô cùng ngạc nhiên, “Em nói người đâm là cô gái mà anh làm quen à?”.
“Vâng.” Giọng nói của Tô Cẩm có vẻ ấm ức. “Đúng là cô ta đã đâm chết Mi Mi, nhưng không phải là trên con phố này, em nhớ cô ta mà.”
Lục Hiển Phong không biết nên nói gì, đột nhiên hiểu ra lúc đầu Tô Cẩm có nói một câu kỳ lạ là “thay mình báo thù”. Mẹ của mình yêu mèo thành bệnh rồi, chẳng trách sau khi nghe câu này lại lập tức thay đổi thái độ với cô gái đó.
Tô Cẩm tiếp tục tiết lộ bí mật, nhưng giọng nói không còn vui vẻ gì nữa: “Câu thứ tư: Cháu luôn muốn báo thù cho Mi Mi, nhưng khi nghĩ đến sự lương thiện của Mi Mi, chắc sẽ không muốn cháu làm việc xấu, vì thế nên cháu đã từ bỏ ý định”. Tô Cẩm ngừng một lát rồi nói: “Câu thứ năm thì có một chút trùng hợp, em nói với mẹ Mi Mi là một con mèo có vằn giống hổ. Kết quả mẹ nói là, thật trùng hợp mẹ cũng đang nuôi một con mèo có vằn hổ như vậy nên muốn dẫn em về xem”.
Tô Cẩm chỉ nghe thấy Lục Hiển Phong nói mẹ anh có nuôi một con mèo, thực sự không biết là một con mèo giống như thế. Không thể không nói rằng, một chút trùng hợp này thực sự giúp cho Tô Cẩm rất nhiều.
Trong điện thoại, đột nhiên Tô Cẩm đáp một tiếng rồi nói nhỏ: “Ôi, mẹ nói là bà có một người con trai làm cảnh sát, muốn giới thiệu cho em – không phải là anh chứ?”.
Trán Lục Hiển Phong lại chau lại: “Anh không có anh em trai”.
“Thật là thú vị.” Trong điện thoại, Tô Cẩm vui mừng khôn xiết. “Một lát nữa anh gặp em thì phải trấn tĩnh, đừng có để ẹ biết.”
Lục Hiển Phong cười, dịu dàng đồng ý: “Được”.
Tắt điện thoại, Lục Hiển Phong không thể không bắt đầu suy nghĩ vấn đề cô nói: Lần đầu tiên gặp nhau là ở nhà mình, thế thì phải như thế nào?
Có lẽ mẹ sẽ dắt tay Tô Cẩm ra cửa gặp anh, con mèo béo Bảo Phúc cũng lười biếng bước ra cùng. Hoặc là nó đang nghịch chân Tô Cẩm. Tô Cẩm vẫn mặc bộ quần áo rất ngộ, vừa nghĩ đến đó, Lục Hiển Phong đã buồn cười rồi. Nhưng cho dù cô như thế nào, thì cô vẫn là Tô Tô ngốc nghếch của anh, hơi lười, hơi nhát gan, lúc không có người cưng nựng thì trưởng thành giống như một người phụ nữ đã lớn tuổi, lúc có người cưng nựng thì lại có vẻ nghịch ngợm vô cùng…
Đây là người mà anh muốn bảo vệ, cũng là người giúp anh mở rèm cửa để thấy ánh sáng mỗi khi anh tuyệt vọng. Có những việc cô khiêm tốn nhún nhường, có những việc cô lại cố chấp giữ nguyên tắc của mình không khoan nhượng. Ngay cả cái kiểu cố chấp giống Kihôtê của cô cũng khiến cho anh cảm thấy ấm áp khi nghĩ đến.
Một người như vậy thì có gì không tốt? Dù sao mọi người cũng đều cảm thấy vui vẻ.
Lục Hiển Phong không nhịn được cười.
Anh nghĩ: Khi mở cửa nhìn thấy cô bước bên cạnh mẹ, anh có nên tỏ thái độ ngạc nhiên hay không? Anh sẽ nhìn vào mắt cô, đôi mắt trẻ con trong sáng không hề có bí mật, rồi lịch sự bắt tay cô.
Có nên cười không?
Tô Cẩm thường nói khi anh cười trông rất yêu ma, nhưng anh biết cô rất thích nhìn thấy nụ cười của mình. Nếu anh cứ nhìn cô ấy rồi cười, mắt của cô ấy sẽ trở nên mơ màng giống như sương, gò má sẽ ửng hồng giống như một trái táo chín, vô cùng xinh đẹp.
Thế thì sẽ cười một chút, anh nghĩ, đều này không hề khó.
Sau đó, anh sẽ hỏi thăm cô với giọng chân thành nhất, giống như là lần đầu tiên họ gặp nhau vậy: “Chào cô, rất vui được gặp cô. Tôi tên là Lục Hiển Phong, là cảnh sát”.
Anh nghĩ: Nếu cần thì anh sẽ rất vui vẻ nói hoàn chỉnh lời giới thiệu về mình.
“Tôi có chứng nhận do cục cảnh sát cấp phát, là một cảnh sát thực sự.”