Lục Hiển Phong không hoàn toàn đồng ý với điều này.
Mạnh Hằng Vũ hỏi lại cậu: “Cậu đã nhìn thấy Chính Chính chưa?”
“Rồi”, môi Lục Hiển Phong hơi cong lên, “Cậu bé được chăm sóc rất tốt”.
Mạnh Hằng Vũ cười khổ não.
“Anh ba, rốt cuộc là anh định thế nào? Nếu tìm thấy, anh định lo ẹ con họ như thế nào?” Lục Hiển Phong nhìn anh, ánh mắt chờ đợi.
Mạnh Hằng Vũ xua tay, “Để cho anh suy nghĩ kỹ đã”.
Mở cửa ra, Lục Hiển Phong không ngờ lại nhìn thấy Vu Dương.
Vu Dương đang tựa người bên cạnh khung cửa, trên người nồng nặc mùi rượu và thuốc lá, khuôn mặt rũ xuống, tóc buộc rối tung phía sau, đôi mắt chìm trong bóng tôi khiến người khác không nhìn rõ.
Lục Hiển Phong bất giác chau mày.
Mỗi lần nhìn thấy người phụ nữ này, cô ta đều có bộ dạng không sợ trời không sợ đất, sự suy sụp tinh thần lúc này không rõ là thật hay chỉ là đóng kịch. Lục Hiển Phong cảm thấy, dù sao thì thái độ coi thường người khác vẫn hợp với cô ta hơn.
“Đây là phòng ngủ của tôi và anh ấy”, Vu Dương ngẩng đầu lên, nhìn anh cười, rõ ràng là đang say rượu, “Anh và anh ấy khóa cửa ở trong, quân sư, có cần cho tôi một lời giải thích không?”
Lục Hiển Phong hiểu căn nhà này hơn cô ta, cũng biết rõ hiệu quả cách âm của căn phòng. Nghe thấy câu hỏi dò của cô ta, biết là cô ta đã nghi ngờ rồi. Nhưng anh cũng không để ý, “Không có gì khẳng định tôi và anh ba có điều gì ám muội. Cô Vu có cần mời thám tử đến để điều tra không?”
Mặt Vu Dương tối sầm, ngăn lại ánh mắt trống rỗng của mình, nói: “Thực sự nếu cần như vậy… vấn đề quá đơn giản…”
Lục Hiển Phong giả vờ như không nghe thấy, bước nhanh qua cô ta.
Vừa đi được vài bước, tiếng Vu Dương từ phía sau vọng lại, lần này giọng nói rất tỉnh táo, có chút điên cuồng, “Quân sư, anh nói đem một người giấu ở đâu để cho người sống không thể tìm được?”
Trong hành lang vắng vẻ, ánh đèn màu đỏ mờ ảo rọi xuống thảm giống như là máu. Rõ ràng rất quen thuộc mà khiến người ta có cảm giác run rẩy.
Có lẽ là do cảm giác kỳ lạ mà Vu Dương tạo ra khiến tinh thần bồn chồn, Lục Hiển Phong cả đêm trằn trọc, ngủ không yên. Trong đầu anh hiện lên hình ảnh Lâm Chi Chi và Vu Dương, cho đến khi trời gần sáng mới ngủ thiếp đi.
Sáng hôm sau anh dậy muộn, khi mở mắt ra thì đã hơn chín giờ, Mạnh Hằng Vũ và Vu Dương đều đã đi rồi. Người dọn vệ sinh vẫn chưa đến, biệt thự vắng tanh.
Đi qua phòng đọc sách của Mạnh Hằng Vũ, Lục Hiển Phong nhìn vào, trong lòng nổi lên cảm giác tò mò muốn vào xem.
Nếu không biết rõ là tòa nhà này có đặt thiết bị giám sát ở mọi ngóc ngách thì Lục Hiển Phong đã làm như vậy rồi. Gần đây, Mạnh Hằng Vũ luôn nghỉ ngơi ở biệt thự, rất ít khi đến công ty, hầu hết mọi việc đều đem về nhà làm. Trong phòng sách chắc chắn là… có không ít thông tin.
Theo thói quen, Lục Hiển Phong bắt đầu nghĩ cách làm thế nào để vào phòng mà không bị phát hiện. Không phải là không có cách, nhưng mỗi phương án anh đều không đảm bảo được là không có sai sót.
Không biết phải kìm nén ý định đó bao nhiêu lần, Lục Hiển Phong sải bước đi qua phòng sách.
Không phải lúc, anh tự nhủ, vẫn chưa đến lúc quyết đánh đến cùng.
Tuy nhiên, cảm giác khó chịu khiến anh cảm thấy buồn phiền, anh cảm thấy mình giống như một hạt giống bị chôn vùi dưới đất đã nhiều năm, ngay cả người gieo hạt cũng đã quên mất mình mà thời khắc để đội đất mọc lên còn lâu mới đến.
Nếu cứ như vậy mà bị mục ruỗng trong bùn đất thì làm thế nào? Nếu thực sự bị thế giới ánh sáng bên ngoài quên lãng thì phải làm sao?
Lục Hiển Phong ngồi sâu vào trong ghế lái. Bầu trời âm u, lòng người cũng trở nên buồn bã.
Quãng thời gian ba năm không phải là dãi cũng không phải là ngắn, đủ để thay đổi rất nhiều thói quen của một người. Ví dụ như nghiện thuốc lá. Trước đây chỉ khi phải thức đêm làm việc anh mới hút một điếu, nhưng bây giờ, anh gần như không thể rời nó. Thuốc lá đối với anh không còn là tiêu khiển mà là nhu cầu, thế giới của anh toàn bóng tối, anh cần nó để có thể vượt lên sự trống rỗng trong lòng.
Lục Hiển Phong hít một hơi thuốc, ánh mắt bị thu hút bởi một vật trên nền đá.
Đó là một mẩu thuốc lá, một đầu có vết son môi.
Lục Hiển Phong hoảng hốt, câu hỏi đêm qua một lần nữa lại hiện lên khiến anh cảm thấy bất an.
Anh cầm điện thoại, gọi cho Tô Cẩm.
Sau hai hồi chuông Tô Cẩm đã nghe máy, “A lô”, giọng dịu dàng như nước suối, nhưng lại có gì đó hoài nghi.
Đầu mày của Lục Hiển Phong tự nhiên giãn ra, “Đang học à?”
Tô Cẩm “Vâng” một tiếng. Phát âm hơi kéo dài giống trẻ con.
Lục Hiển Phong tưởng tượng cô vừa quan sát động tĩnh của giáo viên vừa lén lút nghe điện thoại, bất giác cảm thấy buồn cười, “Tô Tô, tôi chỉ muốn nhắc nhở cô một câu, việc của Chi Chi giao cho tôi, cô đừng làm gì sau lưng tôi. Việc này không đơn giản chỉ là mất tích, tôi không muốn cô gặp nguy hiểm”.
Tô Cẩm ngạc nhiên hỏi anh: “Có phải là… ngay cả anh cũng có dự cảm không hay không?”
Tim của Lục Hiển Phong lại đập mạnh, “Vì sao lại hỏi như vậy?”
“Đợi một chút”. Tô Cẩm nói xong, rồi im lặng, một lát sau giọng nói lại vang lên: “Được rồi, tôi trốn ra ngoài rồi”.
Lục Hiển Phong không nhịn được cười, “Có sao không?”
“Không sao”. Tô Cẩm thở dài, giọng buồn bã, “Đêm hôm qua tôi mơ thấy ác mộng, cả đêm không ngủ được. Anh nói đi… liệu có thể nào…”
“Đương nhiên không thể”. Lục Hiển Phong ngắt lời cô, chắc như đinh đóng cột, nhưng… sự lo lắng trong giọng nói của cô cũng truyền sang anh, khiến lời an ủi của anh cũng mất đi sự thuyết phục: “Cô vừa đổi chỗ ở nên chưa quen là chuyện thường. Cô đừng nghĩ linh tinh nhiều”.
“Ừ”, Tô Cẩm nhẹ nhàng đáp, giọng hoài nghi, “Nhưng… tôi luôn thấy lo lắng…”
“Không sao”, Lục Hiển Phong an ủi cô, “Nghỉ làm tôi đến đón cô nhé. Bạn của cô thì sao? Những lời tôi dặn dò cô đã nói với cô ấy chưa? Tôi cảm thấy cô Bành có vẻ liều lĩnh”.
“Tôi không tìm thấy cô ấy”. Tô Cẩm nói đến đây thì hoảng hốt, “Tối hôm qua tôi không gọi được cho cô ấy, cô ấy tắt máy suốt”.
“Chắc là hết pin”. Lục Hiển Phong nói những lời mà ngay cả bản thân anh cũng không tin.
Nhưng Tô Cẩm nghe những lời anh nói lại thở phào nhẹ nhõm, ngữ điệu nói cũng nhanh hơn, “Rất có khả năng, cô ấy làm việc gì cũng vội vàng, đợi lát nữa tôi gọi lại cho cô ấy”.
“Được”, Lục Hiển Phong nói nhẹ nhàng, “Tan làm đợi tôi, đừng đi một mình”.
Tắt máy, Lục Hiển Phong không khỏi lo lắng cho Bành Tiểu Ngôn. Tô Cẩm nói tối qua cô ấy tắt máy, thế tối qua… Bành Tiểu Ngôn đã đi đâu?
Mặc dù ấn tượng về Lâm Cường là đứa trẻ đòi Lâm Chi Chi trả tiền học phí mấy năm trước vẫn còn rất sâu sắc, Bành Tiểu Ngôn không thể không thừa nhận, sự thay đổi của cậu bé khiến người khác kinh ngạc. Lâm Cường đã cao hẳn lên, mặt mày có nét anh tú của một thanh niên. Cậu ấy khá đẹp trai, tuy nhiên cô vẫn không thích cậu ta.
“Đã một năm rồi em không gặp chị ấy”. Cậu ta đứng trước mặt cô có vẻ bất an, đổi trọng tâm sang một chân khác, có lẽ do thái độ ghét bỏ thể hiện quá rõ trên mặt Bành Tiểu Ngôn, Lâm Cường bất giác chau mày, “Chi Chi cuối cùng là có chuyện gì vậy?”
Bành Tiểu Ngôn không thèm để ý đến câu hỏi của cậu ta, hỏi thẳng: “Gần đây cô ấy gửi tiền cho cậu không?”
Lâm Cường gật đầu, “Trong thẻ của em có thêm hai mươi nghìn tệ, ngày hôm kia em…”
Bành Tiểu Ngôn không khách khí ngắt lời, “Hai mươi nghìn tệ có đủ cho cậu học đến khi tốt nghiệp không?”
“Đủ”, Lâm Cường đứng thẳng người, giọng nói cũng to hơn, “Em đã học năm thứ ba rồi, cũng làm gia sư ở hai chỗ, phí sinh hoạt có thể tự lo…”. Thấy ánh mắt Tiểu Ngôn nhìn mình, Lâm Cường không nói gì nữa.
“Rất tốt, thế thì Chi Chi cũng đã coi như sắp xếp xong hậu sự của mình”. Bành Tiểu Ngôn trước khi đến thành phố T đã hiểu rằng, cho dù như thế nào thì cũng phải giữ hòa khí để nghe ngóng tình hình, nhưng sau khi nói vài câu, sự tức giận vẫn bốc lên trong đầu.
Mặt Lâm Cường biến sắc, “Có chuyện gì xảy ra với chị em thế?”
“Chị cậu?” Bành Tiểu Ngôn cười nhạt, “Từ khi nào cậu coi cô ấy là chị gái vậy? Đã bao giờ cậu gọi cô ấy là chị gái chưa?”
Sắc mặt Lâm Cường tái rồi lại đỏ, đỏ rồi lại tái, cuối cùng tức giận hỏi: “Rốt cuộc chị ấy sao rồi?”
Bành Tiểu Ngôn nói giọng lạnh lùng: “Cô ấy mất tích rồi. Phía cảnh sát đang lập án, tôi và Tô Tô đang tìm cô ấy”.
Vai Lâm Cường rung rung, vẻ mặt lo lắng, “Chị em… tại sao lại mất tích?”
“Tại sao lại mất tích?” Bành Tiểu Ngôn hừ một tiếng, khi liếc mắt nhìn, trong ánh mắt có vẻ giễu cợt độc ác. “Người nhà cậu ngoài cần tiền của cô ấy ra còn biết gì nữa? Cậu có biết để trả lại gia đình cậu số tiền nuôi dưỡng cô ấy đã phải làm những việc gì? Một cô gái như cô ấy phải làm vệ sỹ cho những người có tiền, đó là một cuộc sống bán đi sinh mệnh của mình, mỗi đồng tiền cậu tiêu đều là do cô ấy lấy sinh mệnh của mình đổi lấy”.
Mặt Lâm Cường tái nhợt, môi run rẩy nhưng không nói được lời nào.
Sự tức giận bao năm của Bành Tiểu Ngôn khi bột phát thì không thể kìm nén được, “Gia đình cậu nuôi dưỡng cô ấy, thực ra mà xét, ngoài cho cô ấy ăn cơm thừa còn cho cô ấy gì nữa? Nuôi một con chó còn biết vuốt ve ôm ấp, cô ấy ở nhà cậu còn không bằng một con chó. Lâm Cường, tôi nói cho cậu biết, nếu không phải là Chi Chi ngăn cản, lần trước ở nhà cậu tôi đã đánh cậu rồi. Những gì cô ấy nợ các người thì đã sớm trả hết rồi. Cậu nghe tôi nói, nếu Chi Chi xảy ra chuyện gì thì tôi không phải là có họ Bành”.
Bành Tiểu Ngôn tức giận trợn mắt nhìn cậu ta rồi quay người đi thẳng.
Lâm Cường bị mắng đến tối tăm mặt mũi dường như đã tỉnh lại, kéo tay áo Bành Tiểu Ngôn, “Chi Chi chị ấy… việc xảy ra bao lâu rồi?”
Bành Tiểu Ngôn gạt tay cậu ta, “Dù sao cậu tìm cô ấy cũng là vì tiền, bây giờ tiền đã đến tay rồi, cô ấy sống chết thế nào cậu để ý làm gì?”
Lâm Cường từ xấu hổ chuyển sang tức giận, “Dù thế nào thì chị ấy cũng là chị em…”
“Cậu đừng lừa tôi nữa”. Bành Tiểu Ngôn coi thường, “Cậu gọi cô ấy là “chị gái” sao? Hay cô em gái yêu tinh của câu đã từng gọi cô ấy là “chị gái”?”
Lâm Cường bị lời nói của cô chặn lại, sắc mặt xanh tái, mãi mới nói được: “Khi em vừa đến thành phố T, Chi Chi có đưa em đến một nơi. Chị ấy nói nếu có việc gì thì đến đó tìm chị ấy”.
Hai mắt Bành Tiểu Ngôn sáng lên, “Ở đâu?”
“Em không nhớ gọi tên là gì nữa”, Lâm Cường chau mày nghĩ, “Em đưa chị đi”.
Bành Tiểu Ngôn nhìn cậu ta, kiên quyết từ chối: “Không cần. Cậu vẽ bản đồ đi”.
Lâm Cường đột nhiên tức giận: “Chị có ý gì?”
“Không có ý gì”, Bành Tiểu Ngôn cười nhạt, “Tôi không tin cậu”.
“Chị…” Lâm Cường tức giận, mắt đỏ ngầu.
Bành Tiểu Ngôn lại cười nhạt, “Tính cách công tử của cậu không phải là do quen cầm tiền của Chi Chi mà có sao? Thể hiện cho ai xem?”
Lâm Cường quay người bước đi.
Mặt Bành Tiểu Ngôn sững lại, đuổi theo kéo cậu lại, “Cậu đứng lại cho tôi”.
Họ đang đứng gần cửa trường học, lôi đi kéo lại, không ít sinh viên xúm lại xem. Lâm Cường thấy xấu hổ, không chịu đựng nổi, “Bành Tiểu Ngôn chị đừng cho rằng…”, nói chưa hết lời, Bành Tiểu Ngôn đã cho cậu ta một quả đấm vào mắt.
Lâm Cường kêu lên một tiếng, ôm mắt lùi lại hai bước.
Bành Tiểu Ngôn đã ra tay thì không dừng lại được. Cậu ta vừa lùi một bước, cô đã bay người lên đá vào bụng cậu.
Nhìn cậu ta đau đến mức không đứng thẳng lên được, những tức giận tích trong lòng bao nhiêu năm cũng được xả bớt. Bành Tiểu Ngôn chống tay đứng trước mặt cậu ta, hất hàm, “Tiểu tử, cậu không phải là đối tượng của tôi. Mau vẽ bản đồ cho tôi”.
Lâm Cường ôm bụng quỳ trên đất không nói gì. Không biết bao lâu sau, một giọt nước mắt rơi xuống đất bên chân cậu ta, rồi lại một giọt nữa.
Bành Tiểu Ngôn cười nhạt.
Lâm Cường kéo tay áo lên lau mặt, cố gắng chịu đựng, trong giọng nói có vẻ cứng cỏi, “Chị biết gì? Chị ấy là chị gái tôi…”
Bành Tiểu Ngôn ngạc nhiên, bắt đầu lo lắng có phải là mình đã bỏ qua điều gì?
Lâm Cường lại sụt sùi lau mặt rồi đứng dậy bước đi, “Chị thích đi hay không? Không đi tôi tự đi”.
Bành Tiểu Ngôn do dự giây lát rồi bước nhanh theo cậu ta.