Bạch Hiểu Hiểu vội vàng nối gót rời khỏi, Giang Tùy An sắp xếp tài xế đưa cô ấy về nhà, còn anh dẫn Nhan Ôn lên chiếc xe Maybach phiên bản giới hạn.
Lúc bọn họ rời khỏi phim trường, hai người diễn viên phụ vừa khéo nhìn thấy, đều kinh ngạc hết sức.
"Chẳng phải chia tay rồi ư?” “Hành động thân mật thế kia, chắc chắn chưa chia tay!”
Bọn họ dõi nhìn chiếc xe rời đi từ phía xa, cúi đầu đi vào phim trường, chẳng ai dám tự tin đi khiêu khích Đại Hoa.
Nếu không, đồng nghĩa với việc chẳng thể tiếp tục kiếm cơm trong giới giải trí nữa.
“Người trong đoàn phim đều nói như vậy sao?" Giọng điệu của Giang Tùy An hơi lạnh lùng, không phải đối với Nhan Ôn, mà đang nhận thấy hành vi của đám người đó rất quá đáng.
“Không có." Nhan Ôn lắc đầu.
"Ừ"
Giang Tùy An đáp một tiếng, đáy mắt lóe lên sự u uất và cơn phẫn nộ, anh đang cực lực kiềm chế, nhưng cứ có người trêu tức anh.
“Hiện giờ vụ việc này đã có manh mối gì chưa?” Nhan Ôn nghiêng đầu nhìn Giang Tùy An: “Em cảm thấy không giống như cách làm của Mộ Vũ Hinh.
Cô chỉ gặp Mộ Vũ Hinh một lần, tuy là một thiên kim tiểu thư ngạo mạn, nhưng không đến nỗi hành sự ngu ngốc, cô ta đến muộn trước, sau đó Giang Tùy An mới kết hôn với mình, còn Mộ Vũ Hinh trở thành người bị bỏ rơi, dù cô ta không biết yêu thương bản thân, cũng không thể dùng danh tiếng của nhà họ Mộ làm trò đùa, bởi vì cô ta hiểu rõ hơn ai hết, Giang Tùy An không thích cô ta.
Nếu nguồn tin thật sự được phát tán từ nhà họ Mộ, vậy khác gì với việc tự tìm đến cái chết?
Vậy thì...
Kẻ khả nghi không khó tìm.
“Vụ việc này anh sẽ xử lý, em có thể đừng hỏi nữa không” Giang Tùy An rất không muốn thốt ra kẻ đáng hiềm nghi nhất, anh biết, một khi Nhan Ôn phát hiện người nhà họ Nhan giở thủ đoạn sau lưng, cô nhất định không chịu nổi sự đả kích đó.
Còn anh, điều không muốn nhìn thấy nhất chính là cô bị tổn thương.
Lúc này Nhan Ôn càng khẳng định suy nghĩ của mình: “Nếu không phải bọn họ, anh sẽ không cẩn thận để ý đến cảm nhận của em như vậy, Tùy An, em hiểu rõ suy nghĩ của bọn họ hơn anh nhiều, em không sao cả, bởi vì đây không phải lần đầu tiên bọn họ làm như vậy rồi.”
Giang Tùy An nhẹ nhàng nắm bàn tay cô, hi vọng có thể sưởi ấm cho cô: “Bây giờ anh lại mong em đừng thông minh như vậy, trong vụ việc này, em có thể trở nên ngốc nghếch một chút.
“Em thông minh một chút càng tốt, như vậy em có thể biết rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì, sẽ không bị người khác khiêu khích, để hiểu nhầm anh, ảnh hưởng đến tình cảm của hai ta, là bọn họ đánh giá thấp trí thông minh của em” Nhan Ôn kiên định lên tiếng: “Em chẳng tin một chữ nào cả.” “Bọn họ sợ em kết hôn với anh, trở thành con dâu nhà họ Giang thì sẽ có cơ sở để trở về nhà họ Nhan.” “Vậy sao? Nếu thật sự như vậy, anh lại có một chủ ý không tệ.” Đôi môi mỏng của Giang Tùy An nhếch nhẹ, bàn tay nắm chặt tay lái: “Anh sẽ xử lý cùng chuyện của nhà họ Mô."
Nếu chẳng phải Mộ Vũ Hinh huênh hoang vụ việc này ra bên ngoài, làm sao người nhà họ Nhan biết được?
Sau khi trở về nhà, Giang Tùy An vào phòng làm việc gọi điện cho Thụy Khắc.
“Tôi muốn có được cách thức liên hệ với ông lão nhà họ Nhan “Chủ tịch Giang, anh muốn làm gì?” “Tạm thời bảo mật”
Trước kia Nhan Nhu tìm Nhan Ôn từng nhắc đến chuyện vì ông lão Nhan có nhắc đến tên của Nhan Ôn tại nhà, nên khiến cô ta lo sợ, cảm thấy ông lão có thể sẽ nhớ nhung Nhan Ôn trong tim cả đời, có thể sẽ để Nhan Ôn trở về nhà họ Nhan, nên cô ta hoang mang muốn chặn họng Nhan Ôn.
Bây giờ...
anh phải cho ông lão Nhan biết rằng, Nhan Ôn chịu bao nỗi uất ức và bôi nhọ bên ngoài ra sao, vả lại, anh chỉ đứng trên lập trường người chồng của Nhan Ôn nhắc nhở vài câu mà thôi.
Nửa tiếng sau.
Khu nghỉ dưỡng Nam Thị, ông lão Nhan ngồi bên bờ sông câu cá, trợ lý tùy thân nhận được một cuộc gọi, bước đến bên cạnh ông ấy: “Đổng sự trưởng, chủ tịch Giang Tùy An của Đại Hoa tìm ngài." “Ừ” Ông lão Nhan đón lấy điện thoại, và nhảy mắt với trợ lý, trợ lý hiểu ý, lập tức lui ra.
“Chào ông Nhan.” Giang Tùy An chủ động lên tiếng, giọng có phần lạnh lùng.
“Tôi biết mối quan hệ giữa cậu và Nhan Ôn, có chuyện gì cứ nói thẳng” Ông lão Nhan cũng không che giấu, ông không muốn gây kinh động đến đám cá dưới sông.
Giang Tùy An không vì ngữ khí có vẻ đe dọa của ông lão Nhan mà hoảng loạn, anh vẫn giữ thái độ khảng khái, không hề kém trước vẻ trầm ổn của ông lão Nhan.
“Cậu không nói thì tôi nói trước, giới giải trí là nơi chốn nào, tôi không biết rõ, nhưng ngành đó quá dơ bẩn, cháu gái của tôi sẽ không nhận được tình cảm chân thật từ chỗ cậu!”
Tâm tư của Giang Tùy An không hề gợn sóng, chỉ hỏi một câu: “Hôm trước tôi phải người mang một món quà tới tặng nhà họ Nhan, ông Nhan có nhận được chưa?" “Món quà?” “Tôi tặng một tấm ảnh chụp chung của tôi và Nhan Ôn, thật ra tôi và Nhan Ôn đã đến bước bàn luận chuyện cưới xin, nên muốn thông báo tin tức tốt lành cho nhà họ Nhan, thế nhưng, sau khi tôi cho người mang quà sang tặng, liền lộ ra tin đồn tôi muốn kết hôn với tiểu thư nhà họ Mộ
Ông lão Nhan không hề tỏ vẻ gì, mà chỉ nắm chặt cần câu.
Giang Tùy An tiếp tục nói: “Tôi không muốn phủ nhận chuyện tôi không quen biết với tiểu thư nhà họ Mộ, nhưng đó chỉ là sự hiểu lầm và đã trở thành quá khứ từ lâu rồi, bây giờ Nhan Ôn mới là người phụ nữ duy nhất mà tôi quan tâm, tôi không muốn bên ngoài có bất kỳ người nào tìm cơ hội gây tổn thương cho cô ấy, bao gồm cả nhà họ Nhan” “Nhan Ôn không có nhà họ Nhan có thể sống rất tốt, trong mắt tôi, cô ấy là món bảo vật vô giá.
Giọng điệu của Giang Tùy An vẫn vững chãi như cũ.
Thuật lại đầu đuôi câu chuyện một cách rõ ràng, tại sao anh vừa tặng quà, liền nổ ra tin tức kia? Trong nhà họ Nhan, nhất định có người giở thủ đoạn.
“Thằng ranh này!”
Ông lão Nhan hừ lạnh một tiếng: “Bây giờ cậu đang chất vấn tôi sao?” “Tôi chỉ tùy việc mà xét, nếu có mạo phạm, mong ông Nhan lượng thứ, tôi chỉ muốn bày tỏ lập trường của tôi, tôi sẽ không bỏ Nhan Ôn, tôi sẽ đối xử tốt cả đời với cô ấy, dù cô ấy là cháu gái của ai, đối với tôi mà nói, cô ấy chính là bản thân cô ấy mà thôi.”
Dứt lời, Giang Tùy An cúp máy.
Ông lão Nhan nhíu mày, gọi trợ lý vào: "Mang các bài báo liên quan đến Nhan Ôn dạo gần đây cho tôi xem, lập tức chuẩn bị xe, về nhà.
Hiệu suất làm việc của trợ lý rất nhanh, năm phút sau, ông lão Nhan đã nghe về chuyện món quà, còn bị Nhan Nhu giấu giếm, còi nhìn thấy các tin tức trên giấy báo.
“Mẹ kiếp! Cháu gái của Nhan Thế Hải mà thua bình bông nhà họ Mộ ư? Cháu gái tôi đến lượt bọn họ bàn tán này nọ à?” “Đổng sự trưởng, ngài đừng tức giận tổn hại sức khỏe.”
Lúc bấy giờ ông lão Nhan mới sáng tỏ, tại sao Giang Tùy An gọi điện cho ông.
“Thằng nhóc này đã nghi ngờ người nhà họ Nhan làm nên cố tình đá trái banh cho tôi đây mà.
“Đổng sự trưởng, chắc đại tiểu thư sẽ không làm như vậy, có phải có hiểu lầm gì không?”
Ông lão Nhan giơ tay, lúc này cũng không còn hứng thú câu cá, dặn dò vệ sĩ thu dọn cần câu, chắp tay sau lưng đi vào bãi đỗ xe: “Cậu ta có thể kinh doanh công ty trở thành đế quốc trong giới giải trí, không chỉ nhờ vào sự may mắn, cậu ta nắm chắc phần thắng nên mới tìm thẳng đến tôi, vả lại, cũng đang thăm dò tôi."
.