Đạo diễn bước tới nhìn Nhan Ôn: “Thế nào? Nếu chịu không nổi thì rửa trôi mùi đi." “Tôi muốn thử, vẫn có thể kiên trì.
“Được, các đơn vị chuẩn bị
Thoáng chốc, tất cả mọi người đều vào trạng thái ghi hình, đặc biệt là Nhan Ôn, nhanh chóng nhập vai chỉ bằng một giây, trong cảnh quay này, lần đầu tiên cô gặp gỡ nam phụ số hai.
Đứng trong đám đông, cô nghĩa trúng túi tiền của anh ta, nên bám đuôi anh ta, và ra tay trộm tiền của anh ta tại một nơi hẻo lánh, sau khi bị phát hiện, còn không chịu thừa nhận.
Suốt cả quá trình, biểu hiện của cô đều thô thiển khó coi, và còn thốt ra nhiều câu nói chỉ có kẻ lưu manh mới sử dụng, động tác thì thô lỗ...
“Sáng nay các bạn cũng có cảnh quay ư? Sao tới đây vậy?” “Nghe nói Nhan Ôn ghi hình, tôi chạy tới xem thử, lúc trước vì vai diễn này xấu xí quá, nên tôi mới từ chối!” “Tò mò cô ấy sẽ diễn thế nào, nên chạy tới đây xem thử."
Ngoài mặt bọn họ tỏ vẻ hiếu kỳ, thực chất là đang ganh tỵ, dựa vào gì mà Nhan Ôn có được sự nâng đỡ nhiệt tình của Đại Hoa, còn có người quản lý giỏi giang kiêm ông xã như Giang Tùy An
Chẳng qua chỉ là một ảnh hậu hết thời ở ẩn vài năm rồi tái xuất thôi mà?
Chẳng lẽ còn có thể nổi tiếng thêm một lần nữa ư? “Chuẩn bị, bắt đầu!”
Sau khi đập bảng, Nhan Ôn bặm môi, ngẩng đầu lên, nửa gương mặt có vết bớt lộ ra, xấu ma chê quỷ hờn, nhưng cô chẳng thèm để bụng, gánh khúc gỗ đi vào trong chợ, lạng trái, chạm phải, bộ dạng loai choai cực kỳ.
"Né ra né ra!”
Tiểu thương đều không muốn nhìn thấy cô, đều thu dọn màn thầu trái cây của mình.
Cô nhổ một bãi nước bọt: “Xì, làm như bà đây muốn đếm xỉa đến bọn mày lắm đó!” Sau đó cô nhìn thấy nam phụ số hai từ phía xa.
Trên người khoác một chiếc áo bào dài màu trắng, eo giắt cây kiếm dài, trông có vẻ là công tử con nhà phú quý!
Cô nhếch miệng rồi xông sang kia, hành động nhanh gọn lẹ, chạy tới bên cạnh nam phụ số hai, sau đó giơ tay giật lấy túi tiền của anh ta.
Nam phụ số hai lập tức phát hiện ra cô, giơ tay tóm lấy cánh tay của cô: “Ngươi làm gì vậy! Trả lại cho ta!” “Trả ư? Cầm trong tay ta thì là của ta, sao ta phải trả?” “Tên vô lại này, mau trả túi tiền cho ta.”
Cô lắc đầu: "Ta đã nói rồi, túi tiền này đã thuộc về ta rồi.”
Dứt lời cô ngông nghênh rời khỏi, nam phụ số hai đuổi theo không kịp, chỉ có thể bỏ cuộc.
“Oa...
Quả nhiên nghe đồn không bằng tận mắt chứng kiến, diễn xuất của cô ấy rất có sức lan tỏa, tôi sởn da gà rồi này.” “Chẳng trách sau khi Hàn Nhất đóng phim với cô ấy, cũng khen ngợi cô ấy hết lời, cô ấy thật sự rất tuyệt vời."
Chờ đến lúc xong việc, Bạch Hiểu Hiểu mang vật dụng do Giang Tùy An mang tới cất vào trong hành lý, đem biếu tặng từng người, ngay cả những nữ diễn viên nói xấu sau lưng cũng có phần, còn có rất nhiều thuốc men dự phòng, người trong đoàn phim đều nhận được cả.
Xuất phát từ góc độ nữ diễn viên, Nhan Ôn còn mang rất nhiều thức ăn vặt và kem cấp ẩm phòng chống dị ứng.
Tuy những thứ này đều không đắt tiền, nhưng đều bày tỏ tấm lòng của Nhan Ôn, các diễn viên trước đó chướng mắt với Nhan Ôn đều ý thức trước kia mình rất quá đáng.
“Tôi còn nói cô ấy thế kia...
Thật ngại ngùng quá đi.” “Tôi cảm thấy hôm nay Nhan Ôn đến trễ cũng chỉ vì chúng ta, để đạo diễn không yêu cầu cao như vậy nữa." “Cô ấy thật sự rất tinh tế, chúng ta đừng đâm chọt cô ấy nữa.
Bạch Hiểu Hiểu thấy mọi người đều thay đổi cách nhìn thì vô cùng vui mừng, thế nhưng khi nhìn thấy những phần quà còn lại, liền ủ rũ, bởi vì đây phải mang tặng Âu Dương Hải, nhưng cô chẳng biết nên tặng như thế nào.
Mỗi lần đến cửa phòng của anh ấy, Bạch Hiểu Hiểu đều không có dũng khí gõ cửa.
“Tìm tôi à?” Đột nhiên có một giọng nói xuất hiện, lạnh lẽo thế kia, thấp trầm thế kia!
Bạch Hiểu Hiểu hoảng loạn quay đầu, đâm vào lòng Âu Dương Hải, anh ấy không mặc áo trên “Tại sao anh không mặc đồ vậy!” Bạch Hiểu Hiểu vội che mắt, lúng túng lui về phía sau.
Nhưng bị Âu Dương Hải bịt kín miệng.
“Vừa đến lầu một tắm rửa, có chuyện gì?" “Không có gì!” Bạch Hiểu Hiểu hoảng hốt bỏ chạy, để lại cho Âu Dương Hải một bóng lưng càng chạy càng xa.
Người đàn ông dõi nhìn cô rời khỏi, bờ môi mỏng nhếch lên một nụ cười nhạt nhẽo.
Bởi vì sự quan tâm tỉ mỉ của Nhan Ôn, người trong đoàn phim đều thay đổi thái độ ban đầu, dần dần đón nhận Nhan Ôn, dù cô ấy thức dậy sớm hơn đi chăng nữa, đạo diễn cũng sẽ không dùng cô làm ví dụ để khích lệ các diễn viên khác nữa, vả lại những người khác cũng sẽ không cảm thấy Nhan Ôn đang làm màu bày vẽ.
Thỉnh thoảng cô cũng sẽ đến muộn, nói với đạo diễn rằng, cô cũng không phải là người thép.
Tiến độ của đoàn phim mỗi ngày đều được tăng lên, bầu không khí giữa mọi người đều trở nên hòa hợp.
Thái độ chuyên nghiệp của Nhan Ôn khiến đạo diễn rất hài lòng, bởi vì cô chỉ dùng thời gian một tuần để ghi nhớ thuần thục các động tác hành động, còn rất ra dáng, vì thế rất nhanh Nhan Ôn bắt đầu quay thêm cảnh hành động.
“Nhan Ôn nữ hiệp, hôm nay cô phải thể hiện tay nghề rồi!” “Màn đánh nhau mà cô mong chờ bấy lâu nay rốt cuộc đã đến rồi."
Nhan Ôn bật cười, thật ra hôm nay không những cảnh đánh nhau, còn là ngày người quản lý chuyên thuộc của cô đến thăm, vừa nghĩ đến Giang Tùy An, khóe miệng của cô liền nhếch lên.
Rõ ràng kết hôn đã lâu, nhưng cô vẫn cứ động lòng.
“Trời sắp mưa to rồi, mọi người kết thúc công việc đã, buổi trưa đóng tiếp!”.
truyện tiên hiệp hay
Bạch Hiểu Hiểu vội vàng chuẩn bị đồ và dù, nhưng bắt gặp Nhan Ôn đang tẩy trang: “Chị Tiểu Ôn, đạo diễn bảo buổi trưa đóng tiếp, không phải không đóng, tại sao chị bắt đầu tẩy trang rồi?” “Tùy An sẽ đến.” Nhan Ôn chỉ thốt ra bốn chữ.
Bạch Hiểu Hiểu ngỡ ngàng một giây, liền cười nói: “Em còn tưởng chị thật sự không màng chuyện gì cả! Em giúp chị một tay.
Thì ra cô cũng sẽ để ý hình tượng của mình trước mặt Giang Tùy An.
“Chị không muốn ôm anh ấy trong bộ dạng như vậy...
Tuy đã là vợ chồng, nhưng vẫn phải suy tính cho đối phương.
Bạch Hiểu Hiểu ngưỡng mộ nói: “Tình cảm của hai người thật tốt!”
Dù ở bất cứ đâu, Nhan Ôn đều không hề che giấu tình cảm của mình đối với Giang Tùy An.
Chẳng ai chú ý đến sau lưng gốc cây to, có một đám diễn viên quần chúng thấy Nhan Ôn rời khỏi liền thở phào một hơi, lúc nãy Nhan Ôn cầm cây "kiếm giả" kia đích thật sẽ bị thương đó, một nhát đâm xuống không phải là chuyện đùa đâu.
Trận mưa to này đến rất nhanh, đổ ào như trút nước...
Đoạn đường gần đây đều bị phong tỏa, chiếc xe của Giang Tùy An cũng bị chặn trên đường đi.
“Chủ tịch, rất nguy hiểm, cần phải nghỉ ngơi một đêm mới có thể đi tiếp.” Tần Vũ dõi nhìn cây gạt mưa đang di chuyển, nhưng mưa chẳng có ý định tạm ngừng, đi đường núi trong tình trạng thời tiết như vậy, nhất định sẽ xảy ra chuyện.
Giang Tùy An nhíu chặt đôi mày kiếm, anh ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy mây u ám: “Tìm khách sạn gần nhất vào ở, sau đó liên hệ đoàn phim, thám thính tình hình bên đó.” “Vâng!” Tần Vũ lập tức thực hiện.
Giây kế tiếp, Giang Tùy An gọi vào số máy của Nhan Ôn, anh muốn biết hiện giờ cô đang làm gì.
"Bà xã, vẫn đang đóng phim ư?”
Khi Nhan Ôn nghe thấy hai chữ bà xã, trái tim đều tan chảy, thì ra hai chữ này có thể sở hữu ma lực đến nhường này.
.