vừa cảm khái, con gái của bà đã lớn như vậy rồi, và còn sở hữu sự nghiệp mà bản thân yêu thích.
Nhan Ôn lau tóc đi ra khỏi phòng tắm, thấy Tăng Nhĩ Ngọc đang ngơ ngác trước tấm ảnh của cô, mỉm cười bước tới.
“Đang suy nghĩ gì vậy?” “Không có gì, đói chưa? Mẹ làm thức ăn khuya cho hai con” “Không cần đâu, mẹ, mẹ hãy nghỉ ngơi thật tốt, ban đêm Tùy An không thích ăn khuya.
Nhan Ôn bật cười níu bàn tay của Tăng Nhĩ Ngọc: “Lúc nãy tại sao mẹ lại nói với Nhan Kiệt thế kia, mẹ sẽ khuyên nhủ em ấy thay con chứ?" “Mẹ chỉ cảm thấy có công việc yêu thích là một chuyện không hề dễ dàng, vả lại Tiểu Kiệt lại bướng bỉnh, chuyện nó muốn làm, ai có thể cản nổi kia chứ?" “Chính vì con quá hiểu ngành này, nên..
Nhan Ôn hơi trầm mặc lên tiếng.
“Mẹ hiểu, nhưng trẻ con lớn thế này như nó, vẫn phải va chạm mới trưởng thành được, chẳng phải sao? Cứ để nó xông pha trong hoàn cảnh không có sự che chở của nhà họ Nhan, nếu nó thành công, cũng là một việc tốt.”
Nhan Ôn bật cười, Tăng Nhĩ Ngọc nói cũng đúng, với tính cách của Nhan Kiệt thì cậu ấy sẽ không dễ dàng bỏ cuộc, chỉ là giới giải trí không phải cậu ấy muốn vào là vào, muốn lui thân thì lui thân đâu, huống hồ ông lão Nhan có thể chấp nhận được ư?
Sau này nhà họ Nhan do ai thừa kế?
Bây giờ cách tốt nhất chính là để Nhan Kiệt theo đuổi ước mơ trước đã, chờ đến lúc không ổn thì khuyên nó trở về nhà họ Nhan sau.
“Được thôi, con sẽ nói với Tùy An, nhưng Đại Hoa có quy tắc của Đại Hoa, một khi trở thành thực tập sinh, thì cậu ấy phải chịu trách nhiệm với hành vi của mình.
“Mẹ nghĩ Tiểu Kiệt sẽ hiểu rõ đạo lý này, cũng lý giải nỗi khổ tâm của người chị như con."
Tăng Nhĩ Ngọc nói xong, nắm chặt bàn tay của con gái.
“Con gái của mẹ đã trưởng thành rồi...
“Nhưng dù trải qua bao nhiêu năm đi chăng nữa, con vẫn là đứa con bé bỏng của mẹ”
Tăng Nhĩ Ngọc không ngờ rằng sẽ có một ngày được trò chuyện như thế cùng con gái, hai mẹ con tâm sự rất lâu, mãi đến đêm khuya, Giang Tùy An mới gõ cửa phòng, nghe thấy tiếng đáp của Nhan Ôn, anh mới đẩy cửa: “Muộn rồi, ngày mai hãy nói tiếp?”
Nhan Ôn mới ý thức được chuyện cô muốn tâm sự quá nhiều, không để ý đến thời gian đã muộn thế này rồi.
Tăng Nhĩ Ngọc cười nói: “Đi nghỉ ngơi đi.”
Nhan Ôn gật đầu và đứng dậy, Tăng Nhĩ Ngọc nhìn Giang Tùy An nắm tay của cô cùng nhau rời khỏi, con gái có thể tìm được người chồng chu đáo như vậy, Tăng Nhĩ Ngọc thật sự rất vui mừng.
"Tùy An..."
Nhan Ôn vừa đi lên lầu, liền giơ đôi tay ra ôm chặt lấy anh, đầu tựa vào bờ ngực của anh, nhẹ giọng nói: “Cảm ơn anh, nếu không có anh bên cạnh, làm sao em có thể chống cự đến kết cục viên mãn thế này” “Anh từng nói, dù xảy ra chuyện gì, anh cũng sẽ ở đây.
Đây là lời hứa của anh, không phải hứng lên nhất thời, mà là sự kiên định cả cuộc đời.
Nhan Ôn xúc động nhìn ngắm anh, hai người cùng đi vào phòng ngủ, Nhan Ôn nhón chân, hôn lấy người đàn ông xem cô như món bảo vật.
Hai người cùng buông thả sở hữu đối phương
Dù xảy ra bất cứ chuyện gì, họ mãi mãi là người mà đối phương cần nhất, tình yêu nông liệt nhất chẳng qua như thế mà thôi.
Sẽ không bị thời gian và cơm áo gạo tiền mài mòn ánh hào quang của thuở ban đầu, mà sẽ càng ngày càng ân ái sau khi trải qua cuộc khảo nghiệm cháy bỏng.
“Em chẳng muốn rời khỏi anh một giây phút nào cả.” “Được, vậy thì không rời nhau!”
Ít ra trước khoảng thời gian gia nhập đoàn phim, Nhan Ôn muốn bám lấy anh từng phút từng giây.
Đêm khuya, Nhan Nhu nhìn cánh cửa lớn bị khép kín, ráng nở nụ cười tươi tắn đi vào.
“Mẹ, con về rồi..” Giọng điệu của cô ta hơi căng thẳng và e sợ, ánh mắt nhìn sang mẹ chồng của mình, xuất hiện nỗi lo lắng khó nói nên lời.
“Em ở nhà với mẹ đi, anh phải về công ty một chuyến.” Chồng của Nhan Nhu lườm nguýt cô ta một phen, ôm túi công văn rời khỏi căn nhà không hề quay đầu.
Trái tim Nhan Nhu hốt hoảng, cô ta không biết nên làm thế nào để phá vỡ sự ngăn cách này.
“Ngồi đi, chuyện của nhà họ Nhan, A Cương đã nói hết với mẹ rồi..
“Vốn dĩ những chuyện này mẹ không nên nói ra, nhưng con cũng có lỗi sai, ít ra con không xem A Cương ra thể thống gì, nếu con đặt trọng tâm vào gia đình, sớm sinh một đứa con, thì ông lão Nhan sẽ nể tình cháu cố mà đối xử tốt với con một chút.”
Nhan Nhu nghe hiểu hàm ý của mẹ chồng, ngại ngùng cười: “Mẹ, con hiểu rồi, con sẽ nói với A Cương chuyện này, tranh thủ sinh cháu cho mẹ bồng” Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.net
Thấy cô ta vẫn ngoan ngoãn vâng lời, ánh mắt của mẹ chồng dịu dàng rất nhiều.
“Cũng muộn rồi, con nghỉ ngơi đi.”
Con ư...
Cô ta đích thật cần một đứa con!
Như lời mẹ chồng nói, ông lão Nhan dù tuyệt tình với cô ta, cũng sẽ không nỡ lòng bỏ rơi cháu cổ, đến khi đó, cô ta vẫn còn cơ hội trở mình.
Gừng càng già càng cay, tầm nhìn của mẹ chồng cao xa hơn cô nhiều.
Thế nhưng sau khi Nhan Nhu lên lầu, ánh mắt của mẹ chồng lại lịm dần, suy cho cùng, Nhan Nhu vẫn là trưởng nữ của nhà họ Nhan, dù ông lão Nhan tuyệt tình ra sao, khi chia gia tài, cũng sẽ không thể không nghĩ đến cô ta, cộng thêm bọn họ đã kết hôn nhiều năm, nếu nhà họ Nhan vừa xảy ra chuyện, bà ta liền bảo bọn họ li hôn, sẽ dấy lên sự dị nghị của người ngoài.
Chẳng thà xem thử Nhan Nhu có thể dạy dỗ được không...
Nhan Nhu thua ở chỗ không sở hữu một con cờ có thể khiến ông lão Nhan nảy sinh lòng trắc ẩn, nếu cô ta có con cái, có lẽ sẽ có cơ hội chiến thắng một trận.
Từ khi Bạch Hiểu Hiểu đồng ý tập thoại với
Âu Dương Hải, hầu như hai người gặp nhau hàng ngày, vả lại thời gian ở cạnh nhau cũng kéo dài.
Vì vậy vừa nghe tin anh chuẩn bị gia nhập đoàn phim, Bạch Hiểu Hiểu vui mừng hơn ai hết, cô luôn không giấu được bí mật trên mặt, Âu Dương Hải liếc sơ liền thấu rõ tâm tư của cô, nhíu mày dò thám: “Tôi vào đoàn phim cô vui thế sao?” “Hả? Không phải...
Bạch Hiểu Hiểu ngượng ngùng họ khan một tiếng, nở nụ cười với vị ảnh để băng giá này: “Tôi sợ diễn xuất của mình kém ảnh hưởng đến sự luyện tập của anh
Âu Dương Hải dời mắt khỏi gương mặt của cô, lạnh nhạt lên tiếng: “Tôi cũng muốn sớm gia nhập đoàn phim...
Mỗi lần ở riêng với Bạch Hiểu Hiểu chính là một cuộc khảo nghiệm về sự nhẫn nại, anh cần phải vô cùng chuyên chủ, mới có thể kiềm chế bản thân không tiếp cận cô ấy.
Anh cứ muốn bổ nhào vào...
“Hai ngày nữa phải vào đoàn phim rồi, thật nhanh quá.” Bạch Hiểu Hiểu đứng dậy, hôm nay cô muốn ra ngoài đi dạo, nhưng nhìn xem cánh tay của Âu Dương Hải, lại trở nên do du.
“ờm, hôm nay tôi có thể về sớm một chút có được không?”
.