Xoẹt…
Chiếc áo sơ mi của Hề Dung Diệp bị Phùng Khiếu Khâm mạnh bạo xé toạc, nút áo lả chả rơi xuống dưới nền, đồi núi nhô cao ẩn núp trong chiếc áo lót màu trắng bại lộ, nhưng bàn tay cô nhanh chóng nắm hai bên vạt áo giữ lại, nghẹn ngào hét lên:
“ Phùng Khiếu Khâm…dừng lại…tôi không yêu anh…anh càng làm, thì chỉ khiến tôi hận anh thôi! ”
Tại sao Phùng Khiếu Khâm lại có thể nghĩ ra điều vô lý như thế chứ?
Thế nhưng lời nói đó của Dung Diệp, chẳng khiến cho Phùng Khiếu Khâm khôi phục nhận thức để tỉnh tảo nhìn nhận được hậu quả của việc mình đang làm, chỉ muốn thực hiện những điều bản thân thèm khát.
“ Khưu Đông Bách từng phản bội em, tại sao em không hận mà lại tha thứ, anh ta có xứng đáng không?
- Còn tôi, tôi làm biết bao nhiêu chuyện vì em, thậm chí chẳng màng tới tính mạng, cuối cùng nhận lại điều này sao, Dung Diệp?
- Được, muốn hận thì cứ hận đi, em nhất định phải là của tôi! ”
Sau đó, Phùng Khiếu Khâm tiếp tục siết chặt lấy cổ tay của Hề Dung Diệp ấn xuống dưới nệm, cúi xuống dụi mặt vào cần cổ hôn hít, nhưng đổi lại là hành động vùng vẫy kịch liệt và dữ dội từ cô, hơn cả bị đuối nước ngày đó.
“ Đừng… đừng làm thế… hu hu… bỏ tôi ra…! ”
Cô hét lên:
“ Phùng Khiếu Khâm! ”
Động tác thực sự khựng lại, Phùng Khiếu Khâm chậm rãi ngẩng mặt lên từ hõm vai của Dung Diệp, ánh mắt va chạm ánh mắt, anh ấy nhận rõ sự câm hận tột cùng mà cô dành cho mình, đột nhiên xao động trước giọt nước mắt vừa ứa ra từ đuôi mắt của cô, bàn tay bất giác buông lỏng.
Vào cùng thời điểm, trong căn hộ xuất hiện thêm một nam nhân. Người đó hùng hồn gấp gáp bước đến về phía cả hai khi vừa mở cửa nhìn thấy, lập tức đặt tay xuống bả vai của Phùng Khiếu Khâm kéo ngược cơ thể về sau và vung cho một nắm đấm thật mạnh vào khuôn mặt điển trai, khiến anh ấy chao đảo mất thăng bằng ngã nhào.
Khưu Đông Bách gầm gừ trong cổ họng, đôi mắt đỏ trạch căng ra hết cỡ, cả người nóng bừng lửa giận khi chứng kiến có người giở trò đồi bại với bạn gái mình, gằn giọng lên tiếng:
“ Khốn nạn, cậu đang làm gì Dung Diệp vậy? ”
Khóe môi của Phùng Khiếu Khâm bị rách đến chảy máu, anh ấy đưa tay quệt ngang và mạnh mẽ đứng dậy, sau đó nụ cười nhạt nhòa thể hiện sự thua cuộc dần dần xuất hiện trên môi, nhìn người đối diện lên tiếng:
“ Cú đấm này, là trả lại ngày đó tôi đấm anh sao? ”
“ Tôi xứng đáng và cậu cũng xứng đáng! ”
“ Anh thắng rồi, chúc mừng! ”
Khưu Đông Bách lúc này đâu có thời gian hơn thua với Phùng Khiếu Khâm, ôm lấy Hề Dung Diệp đứng dậy và cởi chiếc áo khoác phủ lên người cho cô, xoa xoa khuôn mặt rồi ôm chặt trong lòng dịu dàng vuốt ve trấn an, nhỏ nhẹ cất lời:
“ Dung Diệp, em đừng sợ, anh có rồi, anh sẽ không để bất cứ ai làm hại em! ”
“ Đông Bách… ”
Nước mắt tiếp tục lăn tăn rơi xuống, bàn tay run rẩy ôm chặt lấy thắt lưng của anh, nép vào lồng ngực sợ hãi khôn nguôi, thực sự vừa nãy rất mong anh xuất hiện.
“ Những việc cậu làm cho Dung Diệp, từ sâu trong tận đáy lòng, tôi vô cùng cảm kích và biết ơn, nhưng việc này cậu đã sai rồi, Phùng Khiếu Khâm!
- Nếu hôm nay người cô ấy chọn là cậu, thì tôi sẽ không làm thế đâu, vui vẻ chúc phúc cho hai người, đó là thật lòng! ”
Phùng Khiếu Khâm cười nhạt với nhiều điều ẩn ý, sắc mặt cực kỳ thê lương, ánh mắt si tình vẫn quyến luyến nhìn Dung Diệp như thể lần cuối gặp nhau, lên tiếng:
“ Dung Diệp yêu anh, anh nói gì mà không được. Còn tôi, tôi làm gì cho cô ấy thì cũng đều là thừa thãi! ”
Nói rồi, Phùng Khiếu Khâm nhắm lại hai mi mắt xóa tan hình ảnh của Dung Diệp trong đầu, chậm rãi xoay người bước đi về phía cánh cửa. Đến mức này thực sự nên buông bỏ đoạn tình cảm đơn phương với cô, càng yêu thì càng đau lòng, cố gắng mãi nhưng đến cuối cùng cũng chẳng được gì ngoài đau thương.
Khưu Đông Bách khổ sở và đau lòng trong sáu tháng xa Dung Diệp, còn Phùng Khiếu Khâm anh, có lẽ mất nhiều thời gian hơn.
Thế nhưng, vào lúc anh ấy sắp đi ra khỏi cánh cửa, thì đột nhiên có giọng nói nữ tính ngọt ngào vang lên:
“ Khiếu Khâm, cảm ơn anh! ”
Hành động hôm nay, có lẽ do rượu kích thích và tình yêu dành cho Hề Dung Diệp cô. Sau tất cả, những việc Phùng Khiếu Khâm anh từng làm cho cô, cô không phủ nhận và xin nguyện khắc cốt ghi tâm.
Cô từng rất muốn yêu anh, nhưng trái tim cô không làm được.
Phùng Khiếu Khâm khựng bước ngay tức khắc, âm thầm nở nụ cười an nhiên, rất lâu sau đó mới cất tiếng:
“ Hạnh phúc nhé Dung Diệp, em xứng đáng được trân trọng và yêu thương thật nhiều. Tôi không mong tiếp tục nhìn thấy giọt nước mắt em lại rơi, tôi luôn muốn em cười, bởi vì lúc cười em thực sự rất đẹp, và nó từng đốn ngã trái tim tôi, khiến cho một chàng trai yêu quên lối về! ”
“ Hứa với tôi đi Khiếu Khâm, hãy quên tôi và yêu một cô gái khác! ”
…----------------…