Ôm Hề Dung Diệp ngồi xuống sofa, Khưu Đông Bách vô cùng trìu mến vuốt lại mái tóc và chỉnh sửa chiếc áo sơ mi cho cô, nhưng nút áo đã đều bị đứt, cô chỉ có thể tự mình giữ lại.
“ Em chịu về thành phố E cùng anh chưa? ”
“ Do anh ấy có rượu thôi, chứ Khiếu Khâm thực sự rất tốt, đây là lần đầu tiên hành xử như thế! ”
Nghe bạn gái mình khen nam nhân khác, Khưu Đông Bách có đôi chút nóng mặt, nhưng anh cũng không thể phủ nhận rằng Phùng Khiếu Khâm quá tốt, làm rất nhiều điều vì cô, hơn cả anh!
Hành động hôm nay, có lẽ một phần do anh khiêu khích.
“ Thứ hai anh đi gặp Vũ Dịch Đức nhé, chờ em bàn giao xong công việc cho nhân viên khác, thì chúng ta về nhà.
”
Hề Dung Diệp buồn bã lắc đầu, sau đó phản hồi:
“ Không được đâu, em phải làm đúng theo hợp đồng, sau này sẽ cẩn thận hơn, nha? ”
Cuối cùng anh cũng chịu thua trước một người nguyên tắc và trách nhiệm như Dung Diệp, và thay vì tiếp tục thuyết phục cô thì anh sẽ sắp xếp công việc ở tập đoàn, để có thời gian ở bên đây nhiều hơn.
Sau đó, Khưu Đông Bách ôm chặt Dung Diệp trong lòng, cô cũng ngoan ngoãn phối hợp nép vào lồng ngực để tìm sự bình yên.
Lúc này, bàn tay của anh đưa lên nhẹ nhàng xoa xoa đầu cô, đặt xuống nụ hôn đầy ngọt ngào yêu thương, dịu dàng cất tiếng:
“ Em mà xảy ra chuyện gì, chắc anh sẽ chết mất! ”
“ Em muốn đi tắm! ”
“ Được, xong ra ăn tối, trễ rồi! ”
Bước vào phòng tắm, Hề Dung Diệp nhìn mình thông qua chiếc gương phản chiếu, sau đó đưa tay sờ lên mấy vết đỏ trên cổ, vừa giận cũng vừa thương Phùng Khiếu Khâm, nhưng tình thương này không phải tình yêu.
Dù thế nào, cô luôn mong anh ấy sẽ được hạnh phúc.
Cởi hết quần áo trên người, Hề Dung Diệp đứng dưới vòi sen và bật nước xả xuống, lấy sữa tắm thoa lên kỳ cọ vùng cổ, những nơi được Phùng Khiếu Khâm chạm qua.
Sau khi đem những món anh đã mua ở nhà hàng ra dĩa, dọn dẹp xong xuôi thì kéo vali vào phòng ngủ của Dung Diệp, mở tủ quần áo tự nhiên sắp vào như của mình.
“ Ai cho anh để vào chứ? ”
“ Nhà em như nhà anh vậy mà ~”
Khưu Đông Bách lập tức lén lút giấu giếm một vật, mỉm cười trông cực kỳ lưu manh, bước tới đối diện với Dung Diệp và kéo cô ngồi xuống ghế ở bàn trang điểm, sau đó gỡ chiếc khăn bông ra khỏi đầu và nhẹ nhàng lau lên mái tóc đang ướt, lên tiếng:
“ Máy sáy em để đâu? ”
“ Trong hộc tủ.
”
Vừa nói, Dung Diệp vừa lấy đưa cho anh.
Lúc này, cô ngồi hưởng thụ sự chăm sóc chu đáo từ người thương, nhìn khuôn mặt của anh qua gương mà nhịp tim đập mạnh, rạo rực nao nao hạnh phúc.
Sợ chứ, sợ điều này có thời hạn, nhưng lỡ sa chân thì cô phải vun vén và cố gắng đến cùng, kết quả ra sao thì tương lai sẽ có câu trả lời, và chấp nhận!
Có lẽ ngoài anh ra, trái tim cô không thể rung động với bất kỳ ai, dù người đó có tốt đến đâu cũng vậy, điển hình là Phùng Khiếu Khâm.
Và lúc này, nhân lúc Hề Dung Diệp không để ý đến, Khưu Đông Bách lấy ra một sợi dây chuyền đeo vào cổ cho cô.
Thế nhưng, chẳng thể qua mặt được cô, lập tức nhìn thấy.
“ Đông Bách… ”
“ Hình như anh nợ em rất nhiều món quà, nào là tốt nghiệp, sinh nhật, đi công tác bên thành phố S… hazzz, hay là em lấy thẻ của anh luôn đi! ”
Dung Diệp mỉm cười nhìn xuống cổ mình, sau đó đưa tay sờ lên mặt dây chuyền, nói:
“ Tặng quà thì anh phải tự mua chứ! ”
“ Em phải gợi ý đi chứ, anh là đàn ông, có biết phụ nữ em thích gì đâu! ”
Đang vui vẻ, thì bỗng nhiên Dung Diệp nhìn thấy vết đỏ nhàn nhạt hiện diện trên cần cổ, tâm trạng đột nhiên trùng xuống không còn vui vẻ.
Khưu Đông Bách đương nhiên nhận ra, ngón tay miết nhẹ lên vết đó vài cái như đang lau bỏ, sau đó dịu giọng cất tiếng:
“ Xem như muỗi đốt đi, đừng để ý nhiều quá! ”
Thế đó, nhưng Dung Diệp cũng không vui vẻ lên nổi, gật đầu trong buồn bã và ủ rũ.
Khưu Đông Bách ngồi xuống ngẩng lên nhìn cô, sau đó đưa tay véo má, ánh mắt vô cùng trìu mến và ấm áp, cưng chiều cất lời:
“ Cảm ơn em vì đã vẫn còn yêu anh, cho anh một cơ hội để sửa chữa sai lầm! ”
“ Đừng nhắc những chuyện đã qua, chúng ta cùng nhìn về tương lai nhé? ”
Đột nhiên, Khưu Đông Bách khom người bế ngang Hề Dung Diệp lên trên tay, chỉ mất hai bước đã đến chiếc giường và cả hai cùng nhau nằm xuống, người ở trên chắc chắc là anh, lập tức bao phủ đôi môi căng mộng của cô nhẹ nhàng mút máp.
Dung Diệp không phản kháng, ngược lại còn chủ động quàng tay lên cổ của người đàn ông cô yêu say đắm, tự nguyện hòa quyện đáp lại nụ hôn.
Hai chiếc lưỡi thơm tho cọ sát, trơn trượt luồn lách vào khoang miệng của đối phương, quấn quýt dây dưa không dứt, mật ngọt rót vào trái tim làm dịu nhẹ vết thương.
Rất lâu, rất lâu sau đó cả hai mới thỏa mãn dừng lại, nhịp tim của ai cũng đập mạnh, ánh mắt nhìn nhau vô cùng tình tứ và ngọt ngào.
“ Đông Bách, vẫn chưa ăn tối! ”
…----------------….