Sắp kết thúc một năm nhiều chuyện vui và cũng vô số chuyện buồn, nhưng có lẽ năm mới sẽ thay đổi khắc hẳn, là những điều tươi đẹp đang chờ phía trước.
Lúc này, chỉ còn 20 phút nữa là chính thức bước sang năm mới. Cũng giống như những gia đình khác, quay quần bên nhau đón giao thừa, cùng bước qua một năm tràn đầy ý nghĩa.
Chỉ là Hề Dung Diệp không hề hay biết, Khưu Đông Bách đã sớm có chuẩn bị, mục đích cũng chẳng phải đơn giản.
“ Hy vọng năm tới, nhà mình sẽ có thêm thành viên mới. ”
Bà Khưu vừa ôm ấp bàn tay của Dung Diệp, vừa lên tiếng và nhìn cả hai. Khưu Gia vốn dĩ ít thành viên, ông bà chỉ sinh một mình Khưu Đông Bách nên hiện tại khá vắng vẻ. Đôi khi sang Đinh Gia trở về bà cảm thấy khá hối hận vì đã nghe lời ông Khưu, nếu quay ngược lại thời gian, nhất định sẽ sinh thêm.
Nghe thế, Dung Diệp cúi xuống, sắc mặt buồn bã rõ ràng, cất tiếng:
“ Phải chi con… ”
“ Sắp sang năm mới rồi, đừng nhắc chuyện không vui nữa, rồi bảo bối sẽ trở lại với gia đình chúng ta! ”
Nhắc lại chuyện đau lòng kia, không khí trùng xuống và ánh mắt của Khưu Đông Bách chợt đỏ au tự trách, nhích người tới gần ôm lấy Dung Diệp an ủi, day dứt và dằn vặt trong lòng khôn nguôi, e rằng cả đời không thể quên được.
Nếu đứa bé vẫn còn, giờ đây chắc đã chuẩn bị mở mắt chào đời.
Anh không bao giờ quên ngày ấy, ngày ôm cô vào lòng và máu chảy ướt cả người anh, ngày biết mình được làm ba rồi cũng vào giây phút đó mất đi giọt máu của mình.
20 phút kia trôi qua thật nhanh, khoảnh khắc pháo hoa nở rộ rực rỡ trên bầu trời cũng là lúc bốn người nhìn nhau nhẹ nhàng nở nụ cười thực sự vui vẻ, điều đơn giản nhưng lại mang đến một cảm giác hạnh phúc tuyệt vời.
Thế nhưng, sau đó bốn người họ tản ra hai hướng khác nhau, hai người đàn ông họ Khưu ai cũng có bất ngờ dành cho người phụ nữ mà cùng mình đi suốt cuộc đời.
Từng ngón tay của Khưu Đông Bách và Hề Dung Diệp đan xen khít chặt vào nhau, anh gấp gáp kéo cô theo hướng ra ngoài khuôn viên, nơi đó được trang trí vô cùng lung linh và đẹp đẽ với các loại hoa cô yêu thích, đặc biệt là ở cây hoa tử đằng được chính tay cả hai đã vun trồng, ánh đèn màu đỏ rực rỡ kết thành một dòng chữ ‘ Làm vợ anh nhé? ’.
“ Đông Bách… ”
Hốc mắt của Dung Diệp đỏ hoe vô cùng xúc động, bất ngờ với không gian hiện tại phía trước, đôi bàn chân bất giác chậm dần.
Không ngờ những lời nói của cô lúc đó Khưu Đông Bách anh đã để tâm, thực hiện mọi điều chỉ mong cô vui vẻ, hạnh phúc.
Là con gái, ai không muốn được bạn trai cầu hôn. Dung Diệp của anh đã chịu quá nhiều thiệt thòi khi ở bên anh, nên anh phải bù đắp hơn cả phần đó mới xứng đáng.
“ Dung Diệp, gần 10 năm rồi phải không? Anh không quên lời hứa đó, được bảo vệ và chăm sóc cho em chính là điều may mắn, hạnh phúc nhất của cuộc đời anh.
- Mặc dù việc này xảy ra có hơi trễ một chút, nhưng mà anh vẫn muốn nghe câu trả lời của em ngay tại ở cây hoa tử đằng này… ”
Đột ngột, Khưu Đông Bách lấy ra một chiếc nhẫn và khụy một chân xuống trước Hề Dung Diệp, sau đó tiếp tục cất lời:
“ Đồng ý làm vợ anh nhé? ”
Nước mắt bất giác tuôn chảy hai dòng, Dung Diệp vừa cười vừa khóc và liên tục gật đầu trước anh, sau đó nghẹn ngào nâng giọng nóng vội lên tiếng:
“ Em đồng ý! Em đồng ý! Em đồng ý! ”
Khóe môi Khưu Đông Bách khẽ uốn cong vẻ lên nụ cười hạnh phúc, nhẹ nhàng nâng bàn tay của cô rồi chậm rãi đeo chiếc nhẫn vào ngón tay thon nhỏ mảnh mai, cuối cùng tặng lên đó một nụ hôn thật nồng nàn.
“ Cảm ơn em! ”
Lúc này, Khưu Đông Bách đứng dậy, hai tay đưa ra sau lưng của Hề Dung Diệp âu yếm cả người trong lòng, đôi môi ghì chặt vào đôi môi đối phương, hơi thở xoắn xuýt hòa cùng một nhịp.
“ Dung Diệp, ngay tại giây phút này và dưới cây hoa tử đằng, chúng ta hãy hứa với nhau đi, sau này dù xảy ra bất cứ chuyện gì cũng không được buông tay, phải nắm chặt đi đến suốt đời, sóng gió gì cũng tuyệt đối không được bỏ cuộc, cùng nhau vượt qua! ”
Ngày đó, nếu Dung Diệp không buông tay anh, thì cả hai cũng chẳng xa nhau hơn sáu tháng, và nếu không có Phùng Khiếu Khâm rất có thể đã mất nhau một đời, kiếp này xem như bỏ lỡ một nhân duyên.
“ Em hứa với anh! ”
“ Anh cũng hứa với em! ”
Đôi mắt của cả hai đỏ trạch, giọt lệ ứa đọng bên trong và sau đó Khưu Đông Bách cố gắng kìm chế nén lại, riêng Hề Dung Diệp thì bị cảm xúc thao túng nên lả chả tuôn rơi.
Anh đưa tay phớt nhẹ, rồi cúi xuống hôn lên mi mắt của cô, nói:
“ Không cho em khóc nữa! ”
“ Vậy thì… anh hôn em đi, nếu không em không thể ngưng khóc! ”
Khưu Đông Bách bật cười vui thích, đôi môi lại tìm đến gắn kết hòa quyện cùng nhau, từ chậm rãi ngọt ngào sâu lắng đến cuồng nhiệt nồng cháy trong yêu thương.
…----------------…