Tình Yêu Không Trốn Chạy

Sự cẩn thận này biến thành thói quen, dần
dần khiến cho cô cảm thấy vô cùng mệt mỏi như bị bọc trong một cái kén mà không
biết phải làm thế nào để cắn đứt nó.


Hàn Hiểu luôn không hiểu: rốt cuộc một người có thể có
bao nhiêu chiếc điện thoại? Hay nói cách khác, rốt cuộc một người cần bao nhiêu
số điện thoại mới đủ dùng?

Rõ ràng là một số điện thoại lạ, nhưng khi nhận điện cô không ngạc nhiên khi
nghe thấy giọng nói của Hình Nguyên. Phát hiện ra điều này, Hàn Hiểu cảm thấy
vô cùng mệt mỏi, “Nhà anh bán điện thoại à?”

Ở đầu bên kia, Hình Nguyên cười lớn, “Nhà tôi không bán điện thoại, nhưng người
gọi điện đang được treo biển bán. Người đó cao một mét tám mươi ba, sức khỏe
tốt, ngoại hình đẹp, tính cách phóng khoáng, có thể mua bằng tiền mặt hoặc trả góp,
cô Hàn có hứng thú không?”

Hàn Hiểu hừ một tiếng, mắng nhỏ một câu: “Đồ mặt dày.”

Bỗng nhiên Hình Nguyên để điện thoại ra xa, hạ giọng nói nhỏ vài câu gì đó, có
vẻ như đang trao đổi công việc với người bên cạnh. Sau đó, Hàn Hiểu nghe thấy
có tiếng cửa kêu nhè nhẹ, cô không nén được buồn phiền: Rốt cuộc không biết
người này đang làm gì?

Lát sau, giọng Hình Nguyên lại vang lên, “Lại lên sàn thi công rồi sao?” Lúc
anh ta hạ giọng xuống, cô cảm thấy có một cảm giác ấm áp đặc biệt, âm điệu hơi
ngân lên, có gì đó... mê hoặc và quyến rũ.

Không hiểu vì sao, Hàn Hiểu nhớ đến chiếc bánh ga tô sô cô la anh ta để lại và
hương vị ngọt ngào của nó trong bóng tối.

Lúc đó trời mới mưa, không khí ẩm ướt, chỉ vì hương thơm của chiếc bánh mà cô
không hề cảm thấy lạnh lẽo trong đêm mưa...

Bỗng nhiên cô không biết phải nói gì, hay vì ăn bánh của người ta rồi nên thế
sao?

Trong điện thoại có tiếng động nho nhỏ, bất giác trước mắt Hàn Hiểu hiện lên
hình ảnh Hình Nguyên đang cúi đầu lấy diêm châm thuốc: qua làn khói thuốc mờ
ảo, cô nhận ra được có điều gì đó ẩn sâu trong ánh mắt của anh.

Nhưng cô nhìn thấy anh châm thuốc từ lúc nào? Hàn Hiểu không nhớ được trong ký
ức của mình.

“Cô mệt sao?” Hình Nguyên đột nhiên hỏi.

“Gì?” Hàn Hiểu ngạc nhiên. Hôm nay Hình Nguyên có vẻ bình tĩnh hơn mọi lần
trước đây, nhưng anh nói chuyện với giọng điệu nhẹ nhàng như thế khiến Hàn Hiểu
không quen, “Anh là Hình Nguyên thật à? Không phải là bị quỷ nhập hồn chứ?”

Hình Nguyên cười nhỏ, “Hiểu Hiểu, tôi rất mệt nên không thể quay về tạm biệt
cô.”

Có vẻ như càng nói chuyện lại càng lịch sự. Hàn Hiểu bắt đầu cảm thấy mất tự
nhiên, “Không sao.”

“Tôi sẽ đi đón cô.” Hình Nguyên yên lặng một lát rồi nói, “Đợi khi nào cô về,
tôi sẽ đi đón cô.”

“Gì?” Hàn Hiểu cảm thấy mơ hồ với ý định của anh, “Đón tôi làm gì? Từ Hải Công
về thành phố có xe đưa đón.”

“Có lúc cô ngốc đến mức làm cho người khác bực mình.” Hình Nguyên thở dài,
“Ngày mai cô phải dậy sớm đúng không? Đi ngủ thôi.”

Hàn Hiểu mơ màng cúp điện thoại. Cô cảm thấy vô cùng lạ lùng khi bỗng nhiên có
thể nói chuyện với Hình Nguyên nhẹ nhàng như thế!

Hàn Hiểu xoa xoa mặt, trong lòng nghĩ: Nếu không phải là Hình Nguyên bị quỷ
nhập hồn thì mình bị mộng du rồi.

Xe vẫn còn chưa rẽ vào bãi đỗ xe ở cổng Hải Công, Hàn Hiểu đã nhìn thấy chiếc
xe Mercedes màu đen đang đỗ bên đường và Vu Dương xinh đẹp đang đứng dựa vào
xe, mỹ nữ đứng bên xe đẹp khiến ai đi qua cũng phải ngước nhìn. Nhưng Hàn Hiểu

không rõ vì sao Vu Dương lại xuất hiện ở đây?

Vu Dương đã nhìn thấy họ, cô ta có vẻ hơi mất kiên nhẫn vẫy vẫy tay.

Thôi Hạo ngạc nhiên nhìn cô ta như nhìn người ngoài hành tinh, “Con chó này đến
đây làm gì?”

“Ai biết được?” Hàn Hiểu
buồn cười với cách dùng từ của Thôi Hạo, “Tôi đoán... có lẽ không phải là đến
tiễn tôi chứ? Tôi có vinh hạnh như thế không?”

Thôi Hạo lắc đầu, cười đầy thâm ý, “Cô là tình địch danh chính ngôn thuận của
cô ta, đến để thị uy là cần thiết.”

Hàn Hiểu trợn mắt nhìn anh, “Đừng dùng từ danh chính ngôn thuận này như vậy có
được không?”

Không đợi Thôi Hạo tiếp tục phét lác, Vu Dương đã bước lại gần, đưa ngón tay
thon dài có quét sơn móng tay màu vàng cam gõ hai tiếng lên cửa kính phía Hàn
Hiểu ngồi.

Cửa xe hạ xuống, Thôi Hạo cười: “ò, đại mỹ nữ, vì sao lại đi dạo đến đây?”

Vu Dương liếc nhìn anh rồi ánh mắt dừng lại trên mặt Hàn Hiểu, “Cô ra ngoài,
tôi có chuyện muốn nói với cô.”

Hàn Hiểu không động đậy. Không phải vì cô sợ cô ta làm gì mình, mà đơn giản là
cô không muốn nghe cô ta nói chuyện, “E rằng tôi không có nhiều thời gian, hơn
nữa tôi cũng không cảm thấy tôi với cô có chuyện gì để nói.”

“Vài câu thôi, chiếm của cô bao nhiêu thời gian?” Vu Dương chau mày, giơ ngón
tay chỉ vào mặt cô, ánh mắt lộ rõ vẻ đang cảnh cáo, “Tôi khuyên cô tốt nhất...”

“Tốt nhất gì?” Thôi Hạo nhìn cô ta, giọng điệu bắt đầu trở nên lạnh lùng, “Nếu
muốn gây chuyện giật gân... không phải là nên chọn thời cơ tốt vào đêm qua để
tiện ra tay sao?”

Ngón tay Vu Dương cứng đờ rồi hạ xuống, nheo mắt lại, khóe miệng nở một nụ cười
nhạt nhẽo không rõ thái độ, “Anh nên xem lại lời anh nói, tôi chỉ thay anh tôi
chuyển lời. Hơn nữa, Hàn Hiểu là bảo bối của anh tôi, tôi không dám động đến cô
ấy! Đúng không, Hàn Hiểu?”

Nghe đến hai chữ “bảo bối”, mặt Thôi Hạo biến sắc.

Vu Dương giảo hoạt cười, “Hàn Hiểu, cô không nhận thấy giữa chúng ta ngoài La
Thanh Phong còn có rất nhiều chủ đề để nói sao?” Lúc nhắc đến La Thanh Phong,
ánh mắt cô ta rất lạ khiến Hàn Hiểu bắt đầu cảnh giác theo bản năng.

Hàn Hiểu xuống xe, không nói gì đi theo cô ta tới bên đường.

Vu Dương liếc nhìn Thôi Hạo ở trong xe, lạnh lùng nói: “Tôi không biết cô là
một kẻ rất đa tình, ngay cả Thôi Hạo cũng bị cô quyến rũ.”

Hàn Hiểu khoanh tay chau mày lại, “Cô từ xa đến đây là muốn nói điều này sao?”

“Hình Nguyên, con người biến thái đó bảo tôi đến chào cô.” Vu Dương cố gắng kìm
nén cơn giận dữ đang hiện lên trong ánh mắt, “Còn có một túi đồ nhờ tôi đưa cho
cô.”

Hai chữ “biến thái” dùng rất hợp ý Hàn Hiểu. Hàn Hiểu cười, kiên quyết nói:
“Tôi không cần.”

Vu Dương không vui lườm
cô, “Cô hãy tử tế mà theo Hình Nguyên đi, đừng làm phiền đến La Thanh Phong
nữa.”

Hàn Hiểu không nói gì.

Vu Dương có vẻ hơi sốt ruột, giơ tay chỉ vào cô với giọng kênh kiệu, “Cô đừng
hòng dựa vào Hình Nguyên mà làm gì tôi...”

Nhìn thấy động tác đó, Thôi Hạo mở cửa xe bước lại gần.

Vu Dương hừ một tiếng, quay người bước về xe của mình, lấy từ cốp xe phía sau
ra một cái túi lớn, tiện tay vứt xuống bên đường, “Này, đều ở đây, muốn hay

không tùy cô. Dù sao tôi cũng đã làm những việc anh ấy bảo tôi làm rồi, lúc nào
về cô đừng bảo tôi thế này thế nọ!”

Hàn Hiểu cảm thấy câu nói cuối cùng của cô ta rất có hàm ý vì sắc mặt của Thôi
Hạo rất xấu.

Không đợi chiếc xe
Mercedes quay đầu chạy đi, Thôi Hạo hỏi Hàn Hiểu: “Có chuyện gì với Hình Nguyên
thế?”

“Không có chuyện gì.” Nhắc đến người này, Hàn Hiểu luôn cảm thấy mệt mỏi và rối
loạn.

Thôi Hạo nhìn chiếc túi
và thắc mắc, “Đồ gì đấy?”

Hàn Hiểu vốn dĩ muốn nói mình không cần, để cho anh tự xử lý. Không ngờ Thôi
Hạo chau mày, giúp cô mang cái túi đó để lên xe hành lý, tự nói với chính mình:
“Được rồi, chỉ là một ít đồ... Thanh Phong của chúng ta cũng không để ý...”

Hàn Hiểu mím miệng cười, đang định quay người đi thì nghe thấy Thôi Hạo gọi cô
từ phía sau. Nhưng khi cô quay đầu lại, anh lại cảm thấy không biết nên nói gì,
chỉ nhìn Hàn Hiểu thất thần rồi nói: “Thanh Phong không phải là người biết chiều
người khác, nhưng cậu ấy rất thật.”

Hàn Hiểu gật đầu, “Tôi biết.”

Thôi Hạo vẫn muốn nói chuyện của Hình Nguyên nhưng anh cảm thấy mình không có
tư cách đó nên trong lòng cảm thấy rất băn khoăn.

Hàn Hiểu bước thẳng vào cửa, lấy giấy tờ đưa cho bảo vệ, vô tình liếc nhìn Thôi
Hạo đang đứng yên lặng ở đó. Cô thầm nghĩ trong lòng, người này đúng là bạn tốt
của La Thanh Phong. Khi cô quay về, nếu La Thanh Phong không thèm nhìn cô nữa
thì anh ấy có còn quan tâm đến chuyện tình cảm của mình như thế này không?

Lúc nghĩ đến đó, Hàn Hiểu cảm thấy con người mình thật chán ngắt: Cô không nên
ghen với cả người bạn cùng giới của anh ấy như thế!

Từ cửa sổ trực thăng nhìn xuống, đất liền xa dần, cảnh vật được thay thế bằng
biển rộng mênh mông ngút tầm mắt. Không còn tiếng ồn ào của đất liền, thế giới
trở nên vô cùng rộng lớn và trống vắng. Cảm giác cô đơn tràn ngập trong lòng
cô.

Hàn Hiểu dán mặt vào cửa sổ, mắt nhìn về phía đất liền giờ đây chỉ còn nhìn
thấy một đường thẳng rất mơ hồ, trong lòng có một cảm giác buồn bã và trống
rỗng không sao xóa nhòa được.

Là nỗi nhớ sao, cô nghĩ. Vừa mới rời đi mà đã bắt đầu nhớ rồi.

Nhưng lúc này, nỗi nhớ trong lòng cô không hoàn toàn giống với cảm giác cô rời
khỏi đất liền lần đầu. Lúc đó, cô chỉ vương vấn tình cảm với một người. Nhưng
lúc này, trong lòng cô băn khoăn rất nhiều điều không thể diễn đạt được bằng
lời. Ví dụ như hành động khó hiểu của Hình Nguyên, ví dụ như... sự để ý của cô
với Vu Dương.

Làm sao có thể không bận tâm đến những chuyện ấy nữa?

La Thanh Phong chưa bao giờ cắt đứt liên lạc nhưng cũng chưa bao giờ chính thức
hẹn hò với cô. Sự nghi ngờ này không thốt lên được thành lời nên cô cảm thấy
rất khó chịu nhưng không biết nên hỏi anh như thế nào. Có lẽ lúc gặp La Thanh
Phong, cô luôn luôn quá cẩn thận. Sự cẩn thận này biến thành thói quen, dần dần
khiến cho cô cảm thấy vô cùng mệt mỏi như bị bọc trong một cái kén mà không
biết phải làm thế nào để cắn đứt nó.

Vậy là cảm giác lưu luyến trước khi đi lúc này tự nhiên lại biến thành cảm giác
vui mừng kỳ lạ. Hàn Hiểu nghĩ, có lẽ cô và La Thanh Phong xa nhau lúc này là
một việc tốt. Đối với cô, thời gian gần một tháng đủ để cô xả hơi rồi.

Thật sự cô không muốn để anh nhìn thấy cô mệt mỏi.

Nhân viên mới lên sàn thi công thường có nửa ngày nghỉ để thu dọn đồ đạc.


Hàn Hiểu vẫn được sắp xếp ở gian phòng trước, nhưng người cùng phòng là một
nhân viên thiết kế nữ mới. Hàn Hiểu đã gặp chị ấy ở văn phòng Hải Công, tên chị
là Đồ Bảo, là nhân viên thiết kế nhiều tuổi nhất ở bộ phận thiết kế.

Là người đã lập gia đình nên chị ấy có nhiều điểm rất khác với người độc thân
như Hàn Hiểu mặc dù tủ quần áo và giường đệm của họ đều được thu dọn rất ngăn
nắp, cùng có thói quen đặt thứ đồ quý giá nhất của mình lên vị trí bắt mắt nhất
trên đầu giường.

Hàn Hiểu nhìn thấy bức ảnh một cậu bé nên không nén được tò mò hỏi: “Chị Đồ,
con trai chị năm nay học trung học à?”

Đồ Bảo cười đáp: “Ừ, học hành không tồi, chỉ có điều là nghịch lắm. Có một thời
gian liên tục phải mời phụ huynh đến trường, nghịch đến nỗi chồng chị phải đánh
suốt.”

Hàn Hiểu an ủi, “Nghe nói trẻ con tầm tuổi đó rất nghịch ngợm.”

Đồ Bảo vừa sắp xếp giấy tờ trong tay, vừa lắc đầu, “Vần là chuyện gia đình. Cả
năm chị đi công tác, chưa bao giờ đi họp phụ huynh. Bố cháu ở nhà bận công
việc, lại phải chăm sóc cháu...”

Hàn Hiểu nhìn bức ảnh của cậu bé rồi lại nhìn người đàn ông trung tuổi đang
đứng bên cạnh cậu, vẻ mặt hiền lành, ánh mắt ấm áp, cô ngại ngần hỏi: ‘Chồng
chị nghĩ gì về công việc của chị?”

“Trước khi kết hôn anh ấy không nhận ra hậu quả của việc chị không ở nhà thường
xuyên nên sau khi kết hôn không thích nghi được. Có một thời gian bọn chị rất
ầm ĩ, còn định li hôn.” Đồ Bảo thở dài, “Thật ra không phải là người trong
ngành, không có cách nào hiểu được tính chất công việc của chúng ta. Nhưng nếu
hai người làm cùng ngành, hiểu thì hiểu, nhưng hai người đều không có ở nhà thì
không thể sống cùng nhau được.”

Hàn Hiểu không nói gì. Nói thật, đây là lần đầu tiên cô nhận ra vấn đề này.

Đồ Bảo vừa sắp xếp bản vẽ theo thứ tự, vừa nói: “Dù sao hầu hết mọi người vẫn
có thể sống bình thường. Nếu lúc nào cũng chỉ có một mình thì có khác gì sống
độc thân đâu!”

Hàn Hiểu nhớ đến câu nói của La Thanh Phong, “Sau này chúng ta ở nhà em nấu
cơm”, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy không thoải mái.

Đồ Bảo quan sát thái độ của cô rồi hỏi: “Em có bạn trai rồi phải không? Cậu ấy
nghĩ thế nào về công việc của em?”

Hàn Hiểu lắc đầu, “Tạm thời vẫn chưa nói gì.” Cô nghĩ, ngay cả người bạn trai
này cũng chỉ là “tạm thời”, nói đến những vấn đề khác... thực sự là hơi sớm.

“Tuổi trẻ thật là tuyệt, không cần phải suy nghĩ quá nhiều chuyện gì.” Đồ Bảo
thở dài tỏ vẻ am hiểu, “Nhưng nếu có cơ hội ở lại phòng kỹ thuật, em cũng phải
xem xét. Dù sao là phụ nữ cũng không nên chạy dự án như thế. Đợi sau này kết
hôn, có con rồi, em còn phải chăm sóc gia đình. Ai cũng có công việc, không thể
bắt người kia phải thông cảm cho chúng ta, đúng không?”

Hàn Hiểu gật đầu, nghĩ đến các chị em khác trong phòng kỹ thuật đều đã có gia
đình, trong lòng cảm thấy việc ở lại phòng kỹ thuật... có lẽ là khó.

Trèo lên tầng cao nhất của thiết bị, Hàn Hiểu tháo mũ bảo hộ. Cô vừa lau mồ hôi
trên trán, vừa quay người lại cười với Hồ Đồng, “Chú Hồ, hóng gió một lát, chỉ
hóng gió một lát, không tính là vi phạm nội quy an toàn lao động chứ?”

Hồ Đồng và anh Lưu ở bên thi công vừa tháo máy đo độ chuẩn xuống khỏi lưng, vừa
thở gấp, “Không tính! Đương nhiên là không tính! Đây là tầng cao nhất của thiết
bị rồi, trừ khi có đá từ trên trời rơi xuống, nếu không làm gì có thứ gì va vào
chúng ta được, đúng không?” Vừa nói vừa vỗ ngực, “Già rồi, vừa mới trèo lên độ
cao như thế này mà đã mệt. Nhớ lại các dự án làm trong đất liền trước đây, leo
lên độ cao chín mươi tư mét của đuốc đốt, một ngày leo lên leo xuống mấy lần mà
không sao!”

Hàn Hiểu bật cười, “Anh Lưu còn ở đây mà chú vẫn còn nói khoác được.”

Hồ Đồng nhìn cô rồi nhìn anh Lưu, cười đáp, “Nói khoác gì, thật đấy.”

Hàn Hiểu cười đáp: “Đuốc đốt cao chín mươi tư mét cháu cũng đã từng lên rồi.
Leo lên leo xuống mấy lần? Chú đừng giấu cháu nữa.”

Hàn Hiểu giải thích: “Năm kia, có một nhà máy mới xây dựng mua máy móc của bên
cháu. Nhân viên kỹ thuật của họ vẫn chưa đến, không có người phối hợp kiểm tra
cùng bên thi công nên nhờ cháu qua đó làm, sau khi hoàn thành mới quay về công
ty. Ba tháng liền! Trên đuốc đốt cao chín mươi tư mét chỉ có vài cặp nhiệt
điện, đợi đến lúc cháu leo lên rồi họ mới nói phòng điều khiển vẫn chưa làm
việc nên lại leo xuống. Lúc vừa leo xuống họ lại nói có thể làm được nên cháu
lại đeo máy ở lưng leo lên...”

Cô mới nói đến đó, Hồ Đồng và anh Lưu đã cười thành tiếng.


Hàn Hiểu bĩu môi, “Cao chín mươi tư mét! Một buổi chiều leo lên leo xuống hai
lần, mệt đến mức suýt chút nữa thì nôn ra máu.”

Hồ Đồng cười đáp: “Sàn thi công ở biển không có đuốc đốt cao như thế, cháu yên
tâm mà leo.”

Tuy không cao nhưng cũng là chỗ cao nhất trên hệ thống. Dựa vào lan can, cảnh
vật của sàn thi công thu gọn trong tầm mắt cô.

Giai đoạn thi công đã gần kết thúc, hệ thống ống ngang dọc của hệ thống đã làm
xong bảo ôn, bên ngoài được bọc bằng vỏ bảo vệ màu xám bạc, tất cả hiện lên vẻ
đẹp của ngành công nghiệp dưới ánh nắng của mùa hè.

Nghĩ đến công sức của mình góp phần làm nên bức tranh đẹp mắt này, trong lòng
Hàn Hiểu không khỏi cảm thấy tự hào.

Lấy điện thoại ra chụp vài bức ảnh, vẫn còn chưa kịp ngắm, cô đã nghe thấy
tiếng của Mạnh Giao gọi bằng điện thoại interphone, “Anh Hồ, Tiểu Hàn, có mặt ở
vị trí không? Có thể làm TT8503 rồi.”

Hàn Hiểu vội vàng cất di động, lấy điện thoại interphone treo trên thắt lưng
của bộ đồng phục lao động liền thân, “Chú Mạnh, cháu là Tiểu Hàn. Mọi người đã
có mặt ở vị trí rồi.”

Giọng của Mạnh Giao như bị nhiễu bởi sóng điện, “Được, thêm tín hiệu.”

Hồ Đồng và anh Lưu tháo một đầu dây nối với thiết bị đo, nhanh nhẹn nối vào máy
đo độ chuẩn. Hàn Hiểu chăm chú nhìn vào màn hình hiển thị, bình tĩnh báo kết
quả, “0%.”

Trong máy điện thoại vang lên tiếng của Mạnh Giao, “0%.”

“25% ”

“25% ”

“50% ”

“50% ”

“75% ”

“75% ”

“100% ”

“100% ”

Mạnh Giao đáp: “OK.”

Hàn Hiểu vừa ghi chép, vừa đưa máy lên tai hỏi: “Bên dưới làm cái nào?”

Mạnh Giao đáp “Đợi một lát” rồi không nói gì nữa, cho đến khi đường dây của
TT8503 được nối lại, Hồ Đồng ký tên vào bản ghi chép của bên thi công, vẫn
không có động tĩnh gì.

Mọi người ngồi xuống, dựa người vào thiết bị.

“Tốt nhất hôm nay nên làm xong mấy cặp nhiệt độ ở trên cao này.” Hồ Đồng nhắm
mắt rồi thở mạnh, “Không thể suốt ngày leo cao như thế này nữa, tôi sắp ăn
không tiêu rồi.”

Hàn Hiểu mím miệng cười đáp: “Ngày mai để cháu và anh Lưu ra hiện trường, chú
và chú Mạnh ở trong phòng điều khiển.”

Hồ Đồng lắc lắc đầu, “Đợi ngày kia Tiểu Lý đến, chúng ta phải chia thành hai
nhóm, nhanh chóng làm hết các công việc còn lại. Cháu và Mạnh Giao ở trong
phòng điều khiển, chú và Tiểu Lý ra hiện trường là được rồi.”

Hàn Hiểu ngạc nhiên, “Không phải là vừa mới bắt đầu kiểm tra sao?”

Anh Lưu ở bên thi công chỉ lên bầu trời xanh không một gựn mấy, hơi chau mày,
“E rằng mùa này sẽ có bão.”

Hồ Đồng cũng gật đầu, “Lúc bão qua có thể quét sạch những người đang ở trên sàn
thi công. Chúng ta không dễ gì khống chế được thời gian.”

Trong ấn tượng của Hàn Hiểu, bão chỉ là mưa to và gió thổi không ngừng. Cô
không thể tưởng tượng bão trên biển như thế nào. Đang thu thập những kiến thức
về bão trong đầu, Hàn Hiểu nghe thấy tiếng Mạnh Giao vang lên trong điện thoại,
“Chú Hồ, Tiểu Hàn, xuống đã. Hệ thống máy tính bên này vẫn chưa làm xong, hôm
nay không thể làm nốt những cặp nhiệt điện còn lại được. Xử lý khu vực trong
khoang trước.”

Hồ Đồng cười đáp: “Được, lần sau lại phải leo rồi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận