Tình Yêu Kỳ Lạ Đã Xuất Hiện


Phó Tiểu Vũ hơi cúi đầu, lon bia rỗng bị bóp chặt phát ra một tiếng răng rắc vang giòn.
“Những ký ức đau khổ… Thật sự sẽ bị đẩy ra đằng sau cuộn phim ư?”
Dường như y đang nói chuyện với lon bia, trong đôi mắt tròn kia ngập tràn cảm xúc mờ mịt: “Cứ thế nhìn anh chiến đấu – Thật sự… Có thể tìm lại được niềm vui ư?”
Omega vốn luôn cứng rắn, luôn có mục tiêu rõ ràng, càng khiến vẻ mặt lúc này của y tựa một chú mèo lạc đường trong con ngõ nhỏ tăm tối.
Dường như chỉ đơn giản là y nghĩ không ra.

Không tự mình chiến đấu thật sự cũng có thể hưởng thụ niềm vui sao?
Hứa Gia Lạc ngồi ở đối diện bàn, tim hắn bất chợt nhức mỏi, như bị ai đó bóp nát.
So với bản chất bi quan thật sự bên trong người hắn, thì từ trong đáy lòng Phó Tiểu Vũ vẫn luôn khát khao vui vẻ và hạnh phúc, cũng càng muốn cố gắng nỗ lực cho khao khát ấy.
Omega ấy dũng cảm, không sợ hãi như thế, chính vì y mới là tín đồ chân chính của hạnh phúc.
Hứa Gia Lạc biết bản thân mình đáng ghét, là bởi vì hắn đã dùng cách nhu nhược nhất để một người ngời sáng như thế cảm thấy mờ mịt với hạnh phúc mà mình hằng tin tưởng.
“Tiểu Vũ.”
Lâu lắm rồi Hứa Gia Lạc mới thấy miệng lưỡi mình vụng về nhường này.

Qua một hồi lâu, cuối cùng hắn mới khàn giọng nói: “Cuộc chiến nên thực hiện thì em đều đã chiến đấu vì chính mình.

Cho đến nay, người vẫn không ra chiến trường là anh, anh mới là người bỗng dưng có hạnh phúc rơi xuống nhưng lại không biết trân trọng, đúng không? Cho nên bây giờ… Là thời điểm em phán xét anh.”
Trong lúc hấp tấp, hắn chợt tìm được cái từ “Phán xét” này, nhưng hình như cũng đột nhiên thông suốt.
Từ này tuyệt vời biết bao – Tín đồ trung thành phán xét kẻ phản bội, Phó Tiểu Vũ phán xét Hứa Gia Lạc.

Thậm chí nó còn mang theo một thứ cảm giác tín ngưỡng thiêng liêng thần thánh.
Phó Tiểu Vũ cũng quay đầu lại nhìn Hứa Gia Lạc.

Có một nháy mắt, y thật sự cảm thấy dường như mình đang cùng hít thở với Hứa Gia Lạc một câu Kinh thánh:
Tôi đã đấu trong cuộc thi đấu cao đẹp, đã chạy hết chặng đường cần chạy, đã giữ vững niềm tin.*
Đó là câu mà y thầm đọc trong lòng khi quyết định theo đuổi Hứa Gia Lạc.

Cho đến giờ y vẫn còn nhớ rõ tâm trạng của mình khi từ Thuận Thành về thành phố B –
Vừa hưng phấn vừa bất an, vừa thấp thỏm vừa ngập tràn khao khát.

Ngày hôm ấy, những tia nắng còn sót lại của ráng chiều chiếu lên mặt y thật tráng lệ và ngập tràn lãng mạn.

*Đây là một câu trong thư thứ hai gửi ông Timothe của thánh tông đồ Paul.
Phó Tiểu Vũ nhìn lon bia dẹp lép trong lòng bàn tay.

Y thở ra một hơi thật dài, sau đó phóng khoáng ném nó đi.
Y ném không tệ, lon bia vừa vặn lọt vào thùng rác cách đó không xa, phát ra một tiếng “Cạch”.
Giống như trong lòng y cũng phát ra một tiếng vang khi kết thúc.
Tên khốn chán đời Hứa Gia Lạc cũng nên chiến đấu một cuộc chiến cao đẹp như vậy vì y.
Phó Tiểu Vũ bỗng hùng hồn nghĩ thế.

“Tôi ăn no rồi.”
Sau khi thả lỏng, Phó Tiểu Vũ đứng dậy.
Có lẽ do ngồi lâu nên chân y hơi tê, y bèn không nhịn được mà đạp mạnh xuống đất hai lần.

Chiếc áo khoác màu đen trên người Phó Tiểu Vũ mở rộng để lộ áo len mỏng màu sữa bên trong.

Một cơn gió thổi tới hất tung mấy sợi tóc mái trên trán y.
Phó Tiểu Vũ vẫn chưa trả lời rõ ràng, nhưng khi nhìn y, Hứa Gia Lạc vẫn có thể thấy được ánh mắt y từ nỗi thấp thỏm ban đầu đến dần dần toát ra một tia hưng phấn và căng thẳng không che giấu nổi.
Dù không nói rõ, Hứa Gia Lạc cũng cảm nhận được thay đổi trên người Omega lúc này –
Phó Tiểu Vũ không còn rầu rĩ và phiền não vì được theo đuổi nữa.
“Anh đưa em về nhé.” Hứa Gia Lạc sợ mình cảm giác sai nên cũng vội vàng đứng lên.
“Không phải anh cũng uống bia à?” Phó Tiểu Vũ hỏi.
“Cứ để xe ở chỗ này trước đã.” Hứa Gia Lạc không cần suy nghĩ đã nhanh chóng đáp lời: “Chúng ta đi bộ về, đi đến khi nào mệt thì lại bắt xe.”
Phó Tiểu Vũ nhìn lướt qua chiếc Tesla bên cạnh, y không nói gì thêm, chỉ phanh rộng áo khoác rồi nhanh chóng đi thẳng về phía trước.
Gió đêm thốc mạnh tới.
Không biết có phải vì quá kích động và đã nói quá nhiều hay không mà lúc này Hứa Gia Lạc bỗng im lặng một cách khác thường.
Nước hoa áp chế hương vị pheromone lành lạnh trên người Phó Tiểu Vũ được xịt từ lúc sáng sớm, đến đêm khuya không còn đủ lưu hương, thế nên mùi Tử la lan cũng thoang thoảng từng đợt vào trong mũi Hứa Gia Lạc…
Hứa Gia Lạc bước tới, rốt cuộc cũng không nhịn được mà khịt mũi mấy lần một cách rất thẳng A.

Hắn thấp giọng hỏi: “Phó Tiểu Vũ, có phải kỳ phát tình của em… Sắp đến rồi đúng không?”
Bởi vì chính mình đã biết rõ rồi mà còn cố hỏi, nên hắn cảm thấy rất căng thẳng khi mở miệng.
Phó Tiểu Vũ thẳng thừng lườm hắn một cái, không đáp lời.
Hứa Gia Lạc miên man suy nghĩ, hắn vừa bước hai bước rồi lại không kìm được mà dừng chân, khàn giọng mở miệng: “Lần này…”

“Tôi sẽ tiêm thuốc.” Omega đút hai tay vào túi áo khoác, đoạn không chớp mắt đi về phía trước ngắt lời hắn: “Sau đó làm việc ở nhà.”
Được đấy, hoàn toàn hợp lý, quá hợp lý.
Hứa Gia Lạc nghiến răng nghĩ.
Hai người tiếp tục sóng vai đi.

Đêm cuối thu vừa dịu dàng vừa yên tĩnh, tiếng xào xạc vang lên khi bước chân giẫm qua lớp lá rụng ven đường.
Lại đi thêm một hồi, lần này Phó Tiểu Vũ ngừng chân lại quay đầu nhìn hắn nói: “Hứa Gia Lạc, mũi anh còn sưng kìa.”
“Đương nhiên rồi, anh bị em đấm xịt máu cơ mà.

Hôm nay mới là ngày thứ hai, nhất định còn sưng rồi.”
Hứa Gia Lạc bị nói thế cũng vô thức sờ mũi rồi nghiêng đầu sang nhìn Omega một cái.
Đôi mắt mèo tròn vo của Phó Tiểu Vũ đang nhìn hắn.

Bởi vì y nhìn rất chăm chú nên thoạt nhìn cứ tưởng là quan tâm, nhưng nhìn kỹ lại phát hiện có gì đó sai sai –
Trong đôi mắt mèo đang chan chứa ý cười, sâu bên dưới còn cất giấu một chút đắc ý nho nhỏ.
Đậu má.
Phó Tiểu Vũ đang đắc ý kìa.
Không biết có phải do Omega đang gần đến kỳ phát tình đứng gần hay không, mà mùi pheromone nương theo gió đêm thoảng qua mũi Hứa Gia Lạc bỗng trở nên ngọt ngào quá đỗi.
Dù thế nào thì hắn cũng cảm thấy tê dại.
Giống như có vô số dòng điện li ti đang sôi trào trong người hắn, sau đó tụ lại trong đầu, một giây sau bùng nổ thành một bữa tiệc âm nhạc EDM sôi động.
High quá.
Lúc hắn đang đứng đực ra để high, Phó Tiểu Vũ lại bước tiếp.

Hứa Gia Lạc mất hai giây mới kịp phản ứng lại và đuổi theo: “Lại nói đến mới nhớ, Phó Tiểu Vũ, có phải em học quyền anh cùng với Hàn công chúa không hả?”
Hôm qua hắn đã nghĩ như thế, bởi vì lúc bị đánh, cơn đau nơi mũi và cảm giác chảy máu mũi đều rất quen thuộc.

Mãi đến khi ngẫm lại hắn mới bừng tỉnh đại ngộ –
Lần trước chảy máu mũi không phải là bị Hàn Giang Khuyết đánh à?
Đôi bạn này dù là Alpha hay Omega thì lúc ra tay cũng đều đấm thẳng một cú ngay mặt, rất thẳng thắn.

“Đúng thế.” Phó Tiểu Vũ bình tĩnh nói: “Hồi học đại học cậu ấy chơi quyền anh, tôi cũng đi theo học một chút.”
Nói đến đây y lại quay đầu nhìn về phía Hứa Gia Lạc: “Sau khi chia tay Hàn Giang Khuyết cũng đánh anh, đúng không?”
“Đúng…” Hứa Gia Lạc nhất thời im lặng, hắn lại vô thức sờ mũi một cái, sau đó lập tức phản ứng lại, nói ngay: “Nhưng không phải là anh không đánh lại được cậu ta.

Khi đó cậu ta còn chưa kết thúc đợt trị liệu phục hồi, cơ bắp không dùng lực được, anh chỉ vung tay tùy ý một cái là có thể ném văng cậu ta đi.”
Hắn có thể bị đánh, nhưng tuyệt đối không phải là không đánh lại Hàn Giang Khuyết, nhất định phải làm sáng tỏ điều này trước mặt Phó Tiểu Vũ.
Nhớ đến Hàn Giang Khuyết, hắn lại không nhịn được mà xanh mặt: “Vả lại, con mẹ nó chứ, Hàn Giang Khuyết còn…”
Hắn suýt nữa là buột miệng mắng thằng ranh Hàn Giang Khuyết này còn dám cướp bông tai của mình.
“Còn cái gì?” Phó Tiểu Vũ quay đầu lại như cười như không nhìn hắn một cái.
“Không có gì.” Hứa Gia Lạc cố nén giận nuốt câu nói kia vào.
Địa vị không đủ, đừng mách lung tung.
Chút nhạy cảm ấy hắn vẫn phải có.
Hai người họ cứ đi như thế nửa tiếng thẳng về biệt uyển Quân Nhã, dường như ai cũng quên mất chuyện có thể đón xe.
Mãi đến khi đưa Phó Tiểu Vũ đến cổng, Hứa Gia Lạc vẫn không nỡ đi.

Hắn hỏi thêm lần nữa: “Tiểu Vũ… Hai ngày nữa em thật sự chỉ ở nhà thôi hả?”
“Ừm.” Phó Tiểu Vũ nhìn Hứa Gia Lạc, nhẹ gật đầu: “Sau khi kỳ phát tình kết thúc tôi phải bay đến Thái Lan, vừa nhân lúc mấy hôm đó xử lý chút công việc cuối cùng.”
“Em vừa dứt sốt xuất huyết xong, người còn yếu lắm, vậy mà vẫn làm việc khi phát tình…” Hứa Gia Lạc vừa định bắt đầu lải nhải thì lập tức nhận ra không đúng, địa vị vẫn không đủ.

Hắn chỉ đành dừng một chút rồi nhẹ nói: “Vẫn nên nghỉ ngơi nhiều một chút.”
Phó Tiểu Vũ chẳng ừ hử gì, y chỉ nhún vai một cái.

Lúc định đi vào nhà, Hứa Gia Lạc lại gọi y: “Tiểu Vũ… Ngủ ngon nhé.”
Phó Tiểu Vũ khẽ dừng chân, sau đó nghiêng người sang nhẹ nhàng nói: “Ngủ ngon, Hứa Gia Lạc.”
….
Hứa Gia Lạc cảm nhận được Phó Tiểu Vũ đã thay đổi rồi.
Nhưng khó mà nói được là trở nên dễ theo đuổi hay là khó theo đuổi.
Hắn vẫn chưa được thêm Wechat, nhưng trên DingTalk thì tình hình lại khác với vẻ tiêu cực không muốn trả lời bất cứ tin nhắn nào của trước đó.

Thi thoảng Phó Tiểu Vũ sẽ trả lời.
Nhưng thực ra cũng không phải là kiểu anh nhắn tôi đáp, mà là… Câu được câu không.

Cách trả lời tin nhắn của Phó Tiểu Vũ là kiểu tùy hứng, muốn để ý đến Hứa Gia Lạc thì để ý, không muốn để ý thì quăng sang một bên.
Hiện tại, Hứa Gia Lạc hoàn toàn mù mịt, không biết khi nào mình mới có thể nhận được câu trả lời.
Lúc hắn báo cáo lịch trình của mình, Omega chỉ hững hờ lạnh nhạt.
Có đôi khi gửi một câu chào buổi sáng đơn giản, Omega lại nhấn like một cái.
Có đôi khi hắn gửi một đoạn dài về những điều cần chú ý trong chăm sóc và ăn uống sau khi mắc sốt xuất huyết mà mình tìm hiểu được trên mạng tới.


Rõ ràng là cần cù chăm chỉ như một ông bố già là thế, nhưng Omega lại dứt khoát chỉ seen mà không trả lời.
Đương nhiên, Hạ An là vô địch.

Tỉ lệ ảnh chụp Hạ An nhận được trả lời là cao nhất, thậm chí có một lần Phó Tiểu Vũ còn có qua có lại.

Hứa Gia Lạc gửi tới một bức ảnh chụp Hạ An nằm phơi bụng, Phó Tiểu Vũ cũng gửi một bức ảnh Bé Mập lộ bụng mỡ.
Hứa Gia Lạc hưng phấn đến độ hun Hạ An suýt trọc lông.
Trong tình huống bình thường, dù có nhận được trả lời hay không Hứa Gia Lạc vẫn có thể mặt dày mày dạn gửi tin nhắn liên tục.

Nhưng đến đêm Phó Tiểu Vũ phát tình, hắn liên tiếp hỏi mấy câu mà Phó Tiểu Vũ vẫn không đọc.
Hứa Gia Lạc đứng ngồi không yên ở ULOFT, cuối cùng thật sự không thể kìm được nữa mà gọi điện thoại cho Omega.
Phó Tiểu Vũ không bắt máy.
Hắn lại cố chấp gọi thêm một lần.
Omega vẫn không nhận điện thoại, nhưng lần này y gửi tin nhắn cho hắn.
Phó Tiểu Vũ: Vừa tiêm thuốc ức chế xong.
Vài giây sau, người ấy lại gửi thêm một tin nữa.
Phó Tiểu Vũ: Hơi khó chịu.
Hơi khó chịu.
Hứa Gia Lạc nhảy dựng lên khỏi sô pha, hắn đọc lại hai tin nhắn ngắn gọn kia một lần nữa.

Hắn chỉ cảm thấy mình như bị đấm mạnh một cú, tim cũng bị bóp chặt.
Trong khoảnh khắc đó, nếu như phát hoạt động tâm lý của Hứa Gia Lạc thành lời, thì cơ bản đều là những tiếng bíp bíp bíp hạn chế nói tục, ngay cả đến cuối cùng cũng là chửi tục: Hứa Gia Lạc, mày là đồ ngu vãi ***
Trừ nói tục ra, còn có những câu tình thoại sên sến không thể nói nên lời.
Hứa Gia Lạc, nếu không phải do mày ngu ngốc thì lẽ ra mày đã có thể ở bên cạnh em ấy rồi.
Lẽ ra mày có thể hôn em ấy, vuốt ve tuyến thể, để em ấy thoải mái vượt qua lần này, lần tiếp theo, và vô số kỳ phát tình về sau nữa.
Ngay lúc Hứa Gia Lạc rầu rĩ đến độ muốn tự tay đánh chết mình, DingTalk lại vang lên một tiếng.
Phó Tiểu Vũ: Muốn ăn gì đó.
Lúc Hứa Gia Lạc còn chưa hoàn toàn tỉnh táo, hắn đã giật lấy một chiếc jacket da xông ra ngoài –
Phó Tiểu Vũ muốn ăn gì đó!
Hắn muốn cảm tạ ông trời, bởi vì Phó Tiểu Vũ muốn ăn gì đó.
___________
Hết chương 102.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận