Sáng hôm bay sang Thái Lan, Hứa Gia Lạc cho rằng mình đã đi rất sớm.
Ai ngờ lúc đến sân bay hắn mới biết, phòng nghỉ riêng mà họ bao cho chuyến bay này đã ồn ào náo nhiệt lắm rồi.
“Anh Hứa tới rồi kìa!” Trên người Hồ Hạ vẫn mặc chiếc sơ mi dài tay ca rô mà cậu ta thích nhất, nhưng đầu lại đội một chiếc mũ rơm dở dở ương ương.
Vừa nhìn thấy Hứa Gia Lạc cậu ta đã nhảy cẫng lên: “Ôi chà, cuối cùng cũng thấy nhóc con nhà anh.
Tên con là Nam Dật đúng không?”
“Đây là chú Hồ Hạ.” Hứa Gia Lạc dắt Hứa Nam Dật đi về trước một chút.
“Con chào chú Hồ Hạ ạ!” Nam Dật hoàn toàn không sợ người lạ, bé duỗi tay ra chủ động nắm tay Hồ Hạ.
“Ôi chao ôi chao!” Hồ Hạ khá hưng phấn: “Anh Hứa ơi, quả thực bé con như đúc từ một khuôn với anh ấy.”
Đang lúc nói chuyện, cậu ta chợt thấy Cận Sở đi từ phía sau tới, nhất thời không khỏi sửng sốt.
Vẻ lúng túng thoáng qua trên mặt Hồ Hạ, sau đó cậu ta xòe tay ra: “A, vị này là… Chào, chào anh.”
Có lẽ sự xấu hổ của Hồ Hạ cũng lây nhiễm sang Cận Sở, Omega bắt lấy tay Hồ Hạ, nói: “Chào cậu, tôi là Cận Sở.”
Sau khi chào hỏi vội vàng, Cận Sở lùi về một bước, đó là một động tác mang hàm ý né tránh.
“Cận Sở đi cùng Nam Dật, sau khi hôn lễ kết thúc sẽ về Mỹ.”
Hứa Gia Lạc bình tĩnh nói một câu làm dịu bầu không khí.
Hắn nhanh chóng nở nụ cười lấy chiếc mũ rơm trên đầu Hồ Hạ xuống rồi đội lên đầu mình, sau đó dắt Nam Dật đi tới, tự nhiên hỏi: “Sao lại tới sớm thế?”
“À đúng rồi, không phải đây là lần đầu tiên em đi Thái Lan đấy sao? Hôm qua em mới hoàn thành công việc, sau đó hưng phấn đến mức không ngủ được.” Hồ Hạ vội vã tiếp lời.
Cậu ta đi vào trong với Hứa Gia Lạc, tiếp tục nói: “Em xem khách mời của hôn lễ này đại đa số đều là những người kỳ cựu của công ty chúng ta.
Cũng khá giống với chuyến du lịch được đài thọ bằng tiền chung anh ha.”
“Ừm.” Hứa Gia Lạc gật nhẹ đầu, trong lòng cũng khá xúc động: “Đúng là như thế.”
Cả Hàn Giang Khuyết lẫn Văn Kha đều là những người bước tiếp trên con đường cô độc.
Hôn lễ trên đất nước Thái Lan của hai người họ có số lượng khách mời có lẽ còn chưa tới một trăm người, trong đó có rất nhiều thành phần kỳ cựu của LITE, mà bạn bè thân thích của hai nhân vật chính không nhiều cho lắm.
Bởi vì hôn lễ sẽ tổ chức hai lần, nên lần này cha của Hàn Giang Khuyết là Hàn Chiến không tới Thái Lan.
Đương nhiên ông cũng không để nhóm thân thích nhà họ Hàn đông đúc kia tham gia, chỉ để anh cả và anh hai thay mặt nhà họ Hàn có mặt ở đây.
Mà người bên Văn Kha lại càng ít.
Số mệnh của Omega này rất nhiều biến cố, từ nhỏ sinh ra trong một gia đình đơn thần, về sau mẹ anh cũng sớm qua đời vì bạo bệnh.
Người thân của Văn Kha về cơ bản cũng không liên lạc gì, bạn bè thì trừ mình ông bạn thân là Hứa Gia Lạc cũng không có người nào.
Có lẽ chính vì sự cô độc từ sâu bên trong đó đã khiến hôn lễ của hai người họ mang đậm cảm giác thả lỏng và tùy ý khi mời một nhóm người cùng đi chơi.
Bao máy bay bao khách sạn, sớm nói rõ từ chối nhận quà cưới đắt đỏ.
Hôn lễ chỉ tổ chức một ngày, nhưng cả hành trình lại là bảy ngày, kỳ thực về cơ bản là đang bỏ tiền ra cho đồng nghiệp và bạn bè người thân hưởng một kỳ nghỉ tự do bên bờ biển.
Bởi vậy mà khi kế hoạch được duyệt, nhóm kỳ cựu của LITE hoàn toàn không cảm thấy áp lực gì, tất cả đều tới chơi.
Bây giờ phòng nghỉ rất náo nhiệt.
Hồ Hạ, Tiêu Vân, Lý Tinh Tinh, còn có Vương Tĩnh Lâm và mấy cấp dưới bộ phận kỹ thuật đều đã đến.
Mọi người lần lượt chào hỏi và giới thiệu lẫn nhau.
“Á đù, tôi vừa phát hiện ra nhé…” Đang lúc nói chuyện, Tiêu Vân bỗng vỗ trán một cái: “Tôi nhận ra những người có gia đình trong công ty chúng ta đều là tinh anh kỹ thuật, truyền thống gì đây nhỉ? Chúng ta tập trung làm app tình yêu, nhưng cũng chỉ có dân kỹ thuật mới có tình yêu là sao?”
Tiêu Vân thật sự nói không sai, tính cả lão đại Vương Tĩnh Lâm, mấy đồng nghiệp phòng Kỹ thuật thật thà chất phác kia đều đã sớm kết hôn sinh con.
Bởi vậy lần này chủ yếu cũng là những người bên phòng Kỹ thuật là đưa cả gia đình cùng đến Thái.
Trái lại, các nhân viên phòng Marketing và Kinh doanh, từ Hồ Hạ, Tiêu Vân đến Lý Tinh Tinh, ai nấy đều mang dáng vẻ sẽ ế đến thiên hoang địa lão.
Mọi người lập tức cười ồ lên, bầu không khí trong phòng chờ rất sôi nổi.
Nam Dật vẫn hoạt bát như cũ, bé chạy đến chơi với mấy bạn nhỏ, chỉ mình Cận Sở là đứng tách khỏi đám người, y cầm một ly Champagne trên bàn yên lặng nhấp một ngụm.
Đúng lúc này, Hồ Hạ vốn tinh mắt bỗng giơ tay lên vẫy vẫy về phía cánh cửa kính đối diện phòng chờ.
“Giám đốc Phó đến rồi kìa!”
Cậu ta vừa hô một tiếng, tất cả mọi người lập tức quay đầu nhìn ra ngoài.
“Ồ….”
Hồ Hạ không kìm được mà trầm trồ một tiếng.
Mặc dù khá đột ngột, nhưng có lẽ đó cũng là tiếng lòng của không ít người ở đây.
Bởi vì giám đốc Phó của hôm nay thật sự khác biệt.
Phó Tiểu Vũ bình thường xuất hiện ở công ty luôn luôn bận trên mình bộ âu phục cắt may phẳng phiu vừa vặn, xịt nước hoa kiềm chế hương pheromone lành lạnh.
Và cả chiếc Rolex nặng trịch trên cổ tay kia khiến mặc dù còn rất trẻ, nhưng Phó Tiểu Vũ lại có tác phong bảo thủ và cứng nhắc.
Nhưng Phó Tiểu Vũ của lúc này lại vắt hững hờ áo khoác lên cánh tay, trên người là một chiếc sơ mi nhiệt đới màu sắc sặc sỡ đầy quyến rũ.
Chất vải lụa cao cấp và kiểu cắt may rộng rãi khiến lúc Phó Tiểu Vũ sải bước, dường như y đang được phủ trong lớp ánh dưỡng rạng rỡ bồng bềnh.
Bản thân y đã vốn cao gầy, kiểu quần áo thường ngày rộng rãi này lại càng tôn lên dáng người chuẩn như người mẫu của y một cách rõ rệt.
Phó Tiểu Vũ đi một đôi giày lười nom rất mềm mại.
Cổ giày được thiết kế rất rộng, để lộ một mảng lớn mu bàn chân trắng nõn trong tiết trời cuối thu.
Trên cổ chân khớp xương rõ ràng của Omega này có đeo một chiếc lắc vàng mảnh.
Chiếc lắc chân bằng vàng kia chính là trang sức duy nhất y đeo trên người.
Phó Tiểu Vũ cứ thế đi vào phòng chờ với Vương Tiểu Sơn và Ôn Hoài Hiên.
“Giám đốc Phó.”
“Giám đốc Phó cũng tới rồi.”
“Chào giám đốc Phó.”
Nhóm Tình cuối bất giác tiến lại gần Phó Tiểu Vũ.
Mặc dù đã chính thức bắt đầu nghỉ phép, và cách ăn mặc hôm nay của Omega hoàn toàn không còn là dáng vẻ của “Giám đốc Phó” nữa, nhưng phải biết rằng bất cứ ai từng làm việc dưới tay Phó Tiểu Vũ đều không ngăn được quán tính đó.
“Chào mọi người.” Phó Tiểu Vũ nói: “Vừa rồi làm thủ tục kiểm tra hơi lâu nên đến chậm một chút.”
“Anh Ôn cũng tới tham dự hôn lễ ạ.”
Tiêu Vân lên tiếng chào Ôn Hoài Hiên.
Sự xuất hiện của hắn quả thực khiến mọi người khá kinh ngạc.
“Trước đây Ôn tiên sinh hợp tác với chúng ta khá nhiều, vả lại khách sạn cho hôn lễ lần này của Văn Kha là do anh ấy đứng trung gian ký hợp đồng, nên cũng tới tham dự luôn.”
“Ha ha, đúng thế.
Rất cảm ơn lần này giám đốc Văn đã mời tôi, nhân cơ hội này làm quen với mọi người nhiều thêm một chút cũng hay.
Đúng lúc tôi cũng thân với giám đốc Phó, về sau còn nhiêu cơ hội hợp tác.”
“Cậu và giám đốc Phó cũng cái gì cơ…”
Ban đầu Hứa Gia Lạc không mở miệng, chỉ đứng bên cạnh nhiều lần chăm chú đánh giá Phó Tiểu Vũ từ đầu đến chân.
Mãi đến khi Ôn Hoài Hiên đứng bên cạnh hắn đột nhiên mở miệng, dùng thái độ tự tin của cậu ấm nhà giàu kia chào hỏi mọi người, Hứa Gia Lạc mới bỗng nhiên phản ứng kịp.
Hắn đang định mở miệng thì cảm thấy có gì đó không đúng lắm, trước mắt cứ có gì cản trở…
Phắc.
Mặt Hứa Gia Lạc đen thui, hắn vội vàng lấy chiếc mũ rơm vừa chướng mắt vừa ngu ngốc trên đầu mình xuống chụp lên đầu Hồ Hạ đứng bên cạnh.
Rõ ràng sáng ra hắn đã tỉ mỉ sấy tóc hơn nửa tiếng, sao lúc nãy lại quên được nhỉ.
Phó Tiểu Vũ điềm nhiên đảo mắt qua Hứa Gia Lạc, đột nhiên hỏi: “Văn Kha và Hàn Giang Khuyết đâu?”
“Văn, khụ.” Quá lâu không mở miệng, Hứa Gia Lạc không thể không hắng giọng một cái mới nói tiếp: “Hai người họ vừa đi vào làm chút thủ tục cuối cùng với nhân viên công tác, hẳn là có thể đăng ký ngay.”
“Ừm.” Phó Tiểu Vũ nhẹ gật đầu.
Đúng lúc này y nhìn thấy Vương Tĩnh Lâm dắt con đi tới, y bèn lập tức nhớ ra gì đó, nói: “Đúng rồi, Tĩnh Lâm này, bug mấy ngày trước đó…”
“Giám đốc Phó à…”
Vương Tĩnh Lâm luôn luôn chững chạc thận trọng, nhưng Tiêu Vân vừa nghe đến đó đã căng thẳng cả người: “Không, không phải là anh định bàn công việc đấy chứ?”
“…”
Phó Tiểu Vũ bỗng nhiên bị cắt lời, y không hề mất vui, chỉ là khá ngại ngùng.
Không đeo Rolex, không mặc âu phục, nhưng y lại không thể từ bỏ ngay phản ứng vô thức với công việc.
“Giám đốc Phó.” Hồ Hạ cũng đẩy mũ rơm lên, bày ra vẻ mặt khóc lóc mếu máo: “Bảy ngày tới chúng ta có thể đừng nhắc đến chuyện công việc được không.
Tiến độ đã sớm đuổi kịp rồi, có chuyện gì khẩn cấp cứ để mấy người ở nhà xem đi.
Chúng ta đang đi Thái Lan đấy…”
Trong đầu cậu ta đang nghĩ đến những từ khóa như nước dừa, tiệc hải sản, gió đêm nhiệt đới, nên thực sự không nhịn được mà lần đầu tiên nói ngay trước mặt Phó Tiểu Vũ: “Em đề nghị mấy hôm nay chúng ta hãy đăng xuất DingTalk đi, cứ thoải mái thả lỏng, để một anh em trong chúng ta mở DingTalk là được.”
Có lẽ vì bầu không khí nghỉ phép lúc này quá sôi nổi mà nhóm người cũng to gan lớn mật hơn, ai nấy đều ồn ào nói: “A a a, ủng hộ ủng hộ, đăng xuất DingTalk đi!”
Nhưng chẳng ai ngờ được là Phó Tiểu Vũ còn trầm ngâm chưa mở miệng, thì người đầu tiên phát ra âm thanh lại là Hứa Gia Lạc.
“Chờ một chút, tôi không đồng ý!”
Hứa Gia Lạc vốn đang quan sát Ôn Hoài Hiên, có điều lúc này là thời điểm hắn cảnh giác cao độ, nên tai nghe sáu hướng, phản ứng cực nhanh.
Đệt, đăng xuất DingTalk á?!
Hắn còn chưa kết bạn Wechat được với Phó Tiểu Vũ kia kìa, sao lại đăng xuất DingTalk được cơ chứ?!
“Hả?”
Hồ Hạ không ngờ được người đẩu tiên nhảy ra phản đối lại là Hứa Gia Lạc.
“Ý của tôi là…” Hứa Gia Lạc nghiêm mặt nói rất nhanh và cứng rắn: “Dù sao công việc kinh doanh của công ty cũng đang phát triển, buông tay mấy ngày không có ai quản là không thể được, có người trực nhưng không thể ra quyết định cũng không được.
Cho nên ban quản lý như tôi, Phó Tiểu Vũ, và cả Vương Tĩnh Lâm nhất định không thể đăng xuất.”
Vương Tĩnh Lâm à, huynh đệ à, xin lỗi ông nhé.
Hứa Gia Lạc thầm nghĩ trong lòng.
Vương Tĩnh Lâm cũng không để tâm lắm, hắn làm kỹ thuật, đã sớm quen với những chuyện như vậy: “Nhất định tôi sẽ online bất cứ lúc nào.”
“Được rồi.”
Phó Tiểu Vũ không nhìn Hứa Gia Lạc, nhưng khóe miệng lại khẽ cong lên chun chút.
Tiếp đó y liếc nhìn cấp dưới quanh mình một vòng, ngay cả Vương Tiểu Sơn cũng đang dùng ánh mắt rưng rưng lấp lánh nhìn y.
Phó Tiểu Vũ dừng một chút, cuối cùng dứt khoát nói: “Sau khi đến Thái Lan, mọi người hãy thông báo cho đồng nghiệp phòng mình một chút, sau đó có thể đăng xuất DingTalk.
Còn tất cả bộ phận quản lý duy trì online, có việc gấp chúng ta sẽ điều động khẩn cấp.
Tôi đồng ý với mọi người, bảy ngày này tuyệt đối không đề cập đến công việc.
Tôi cũng hi vọng hành trình đến Thái Lan lần này sẽ khiến tất cả mọi người có thể chơi thật vui vẻ.”
Toàn bộ phòng chờ lập tức dậy vang tiếng hoan hô.
Sau khi phân phối lại cổ phần, tất cả mọi người đều biết rõ ông chủ thật sự lớn nhất trong công ty là Văn Kha và Phó Tiểu Vũ.
Thậm chí nói đến quyền phát biểu và quản lý toàn bộ công ty thường ngày đều là do CEO Phó Tiểu Vũ lo liệu đảm nhận.
Bởi vậy tất cả đều đang trông mong Phó Tiểu Vũ lên tiếng, và đến giờ phút này ai nấy mới thở phào tiến vào cảm xúc cuồng hoan nghỉ phép.
Trong tiếng ầm ĩ khắp chốn, Phó Tiểu Vũ bỗng ngẩn ngơ.
Một năm trước, y còn từng yên lặng nhìn Hứa Gia Lạc và nhóm Tiêu Vân, Hồ Hạ cùng tăng ca ăn bữa khuya để rồi mất mát buồn bã.
Nếu là y của một năm trước đây, có lẽ cũng sẽ không dứt khoát và tự nhiên ra quyết định giống như hôm nay.
Hóa ra một năm qua, hết thảy đều đã lặng lẽ thay đổi rất nhiều.
Lúc sắp đăng kí bay, Phó Tiểu Vũ đi đến cạnh bàn dài rót cho mình một cốc nước.
Ngay khi quay người, y chợt thấy cạnh cửa kính là một Omega thân hình mảnh dẻ.
Bởi vì ngược sáng nên y phải nghiêm túc nhìn thêm hai lần mới phát hiện đó là Cận Sở.
Cận Sở cũng đang nhìn Phó Tiểu Vũ.
Thực ra Cận Sở đã đứng chỗ này lặng lẽ nhìn rất lâu.
Có lẽ từ sâu trong lòng y vẫn luôn muốn nhìn Phó Tiểu Vũ thật kỹ một chút.
Hai người họ từng gặp nhau một lần.
Rất vội vàng, rất xấu hổ, ở ngay cửa nhà Hứa Gia Lạc.
Từ lần đó, Cận Sở đã biết Nam Dật nói không sai.
Phó Tiểu Vũ quả thật giống như lời bé nói – Một Omega rất xinh đẹp.
Sau ba mươi tuổi, khi nhìn thấy những Omega trẻ trung, có đôi khi Cận Sở sẽ cảm giác khá suy sụp.
Chỉ có điều suy sụp không có nghĩa là thật sự nhận thua.
Về chuyện xinh đẹp này, từ nhỏ đến giờ Cận Sở vẫn luôn có lòng tin chắc chắn.
Nhưng kỳ lạ là, khi Omega xinh đẹp như vậy đứng trước mặt, thứ thật sự đâm thủng lòng Cận Sở lại không phải là dung mạo.
Cận Sở cứ thế đứng trước cửa sổ thủy tinh, đứng ở ngược chiều ánh sáng, nhìn ánh mắt sáng lấp lánh của Hứa Gia Lạc khi bên cạnh Phó Tiểu Vũ.
Không biết đã bao lâu rồi Cận Sở chưa nhìn thấy Hứa Gia Lạc lộ ra vẻ mặt như thế.
Còn cả những đồng nghiệp của Hứa Gia Lạc mà y không quen biết kia.
Bọn họ nhiệt tình chào hỏi Phó Tiểu Vũ, bọn họ gọi người đó là giám đốc Phó.
Bọn họ tôn trọng Phó Tiểu Vũ, nhưng lại không hề e ngại, có lẽ còn thật sự thích người đó.
Cận Sở nhìn Phó Tiểu Vũ nghiêm túc nghĩ đến chuyện công việc, sau đó hít sâu một hơi bình tĩnh nói với mọi người – Cứ chơi thoải mái đi.
Phó Tiểu Vũ.
Phó Tiểu Vũ là một Omega có được rất nhiều quyền phát biểu khi đối mặt với cuộc sống.
Cận Sở ngẩn người nghĩ.
“Anh ơi!”
Đúng lúc này, một thân hình nho nhỏ chạy từ đám nhóc đằng xa tới, hưng phấn tới giữa Cận Sở và Phó Tiểu Vũ.
“Aiden, đây chính là anh xinh đẹp đấy ạ.”
Nam Dật cầm tay Cận Sở quơ quơ.
Đôi mắt nhỏ của cậu nhóc nheo lại vì ánh nắng nên càng nhỏ hơn, nhưng vẫn cố gắng nhìn Phó Tiểu Vũ,
Nhất thời Phó Tiểu Vũ cũng không biết làm sao, chỉ đành khẽ mỉm cười với Nam Dật một cái: “Em còn nhớ anh cơ à?”
“À à.”
Cận Sở vội vã gật gật đầu.
Có lẽ sự xuất hiện của Nam Dật khiến y hơi bối rối, cuối cùng chỉ có thể tiến lên một bước vươn tay ra nhỏ nhẹ nói: “Chào cậu, tôi là Cận Sở.”
Lúc ngẩng đầu lên, nụ cười trên mặt Phó Tiểu Vũ cũng dần dần tan biến.
Nhưng ánh mắt của y không lạnh nhạt, chỉ rất điềm tĩnh.
“Chào anh.”
Phó Tiểu Vũ nhẹ nhàng chạm ngón tay Cận Sở một cái, cú chạm này không thể gọi là bắt tay được, sau đó y rất bình tĩnh nói: “Tôi họ Phó.”
___________
Hết chương 107.
.