“Em muốn anh… dạy em khẩu giao.”
Trong khoảnh khắc nghe thấy câu này, Hứa Gia Lạc ngẩng phắt đầu lên nhìn trần nhà và hít vào một hơi.
Câu nói này kích thích hắn thậm chí còn lớn hơn cả lúc thân dưới nằm trong lòng bàn tay mềm của người yêu.
Những tháng ngày ở bên Phó Tiểu Vũ, nếu như nói hắn chưa từng nghĩ đến chuyện này thì hoàn toàn là nói dối.
Dù chỉ một thoáng tưởng tượng vội vàng cảnh Phó Tiểu Vũ quỳ giữa hai chân hắn ngậm lấy dương v*t, cũng đã đủ để hắn đạt được một thứ khoái cảm bí ẩn ngắn ngủi và kích thích nào đó.
Hứa Gia Lạc từng nghĩ tới, Phó Tiểu Vũ từng hỏi qua, nhưng từ trước đến giờ hắn vẫn không đồng ý.
Là sự giảo hoạt bẩm sinh của loài cáo trong hắn đang quấy phá, đối với hắn – Cho đi, dù sao cũng điềm tĩnh và an toàn hơn là nhận lấy.
“Tiểu Vũ.”
Hứa Gia Lạc khàn giọng mở miệng.
Chẳng biết tại sao, nhưng khi chỉ vừa toát ra chút trốn tránh lập lờ nước đôi thì Omega đang cưỡi trên người hắn đã nhạy bén cảm nhận được ngay.
“Hứa Gia Lạc.”
Phó Tiểu Vũ chống tay hai bên đầu Hứa Gia Lạc, đoạn nhìn xuống như đang ngắm con mồi của mình, còn cố ý nheo mắt lại uy hiếp.
Nhưng vì còn đang chìm trong men say, mà đôi mắt tròn màu nâu nhạt kia lại sũng nước ươn ướt mịt mờ, khiến nom y chẳng có lực uy hiếp gì, chỉ như một chú mèo con giương móng vuốt.
“Dạy em đi.” Phó Tiểu Vũ không kiên nhẫn nữa, y thở hổn hển nhấn mạnh thêm một lần.
Chiếc sơ mi trắng tinh như tuyết trên thân Omega phanh rộng, để lộ hai núm vú hồng nhạt lõa lồ ngay trước mắt Hứa Gia Lạc, quả thực khiến hắn thấy đầu váng mắt hoa, miệng đắng lưỡi khô.
“Em…”
Vừa mở miệng Hứa Gia Lạc đã nghẹn lại, mất một lúc mới tiếp tục được: “Em hãy dùng tay nắm chặt, sau đó ngậm phần đầu khấc vào miệng.
Dùng lưỡi nhiều một chút, đừng dùng răng.”
Hắn nói rất nhanh, có lẽ vì cảm giác nóng rẫy khắp người khiến hắn thấy mình như vò mẻ không sợ nứt nữa.
Điều này hoàn toàn không nằm trong giáo trình tình ái Great Sex trình độ bậc thầy, đến chính bản thân Hứa Gia Lạc cũng phải tự oán thầm chính mình.
Rõ ràng hắn có thể mặt dày đi vớ nhảy thoát y trước mặt mọi người mà vẫn điềm nhiên như không có chuyện gì, thế mà lại khó mở miệng vì phải dạy Phó Tiểu Vũ khẩu giao.
Chuyện này không nên.
Phó Tiểu Vũ đang nghiêng đầu nghiêm túc nhìn hắn.
Omega hoàn toàn không phát hiện ra mình đang học một khóa học khá kém chất lượng, trái lại còn kích động vô cùng, mắt cũng sáng lấp lánh: “Hứa Gia Lạc, em muốn thử xem.”
“…”
Trốn không thoát rồi.
Hứa Gia Lạc nằm trên giường và nghĩ thế, có lẽ đây chính là khoảnh khắc cảm xúc hỗn loạn nhất trong cuộc đời hắn.
Thận trọng, căng thẳng, nhưng cùng lúc đó… Hắn cũng hưng phấn khôn cùng.
Phó Tiểu Vũ trèo xuống khỏi người Alpha, sau đó quỳ giữa hai chân hắn và cúi đầu xuống.
Có điều y không làm theo thứ tự những gì thầy giáo dạy, mà là tò mò ghé sát mặt lại gần –
Đây là lần đầu tiên y nhìn dương v*t của Hứa Gia Lạc gần đến cỡ này.
Bởi vì gần, thế nên lúc cương nom nó dữ tợn hơn chút so với tưởng tượng của y, thật sự rất giống một chiếc đuôi thô to.
Bởi vì gần, nên thậm chí y còn cảm nhận được nhiệt độ của Hứa Gia Lạc.
Nong nóng, gợi cảm, và ấm áp.
Phó Tiểu Vũ đang lâng lâng say, y không thể nói rõ được đang xảy ra chuyện gì, chỉ hành động theo bản năng.
Y thân mật cọ cọ vào cây hàng của Hứa Gia Lạc trước, tựa như một con vật nhỏ.
Trời ạ!!!
Hứa Gia Lạc suýt nữa rên thành tiếng, cho đến giờ hắn không ngờ được một đụng chạm rất nhỏ như vậy thôi cũng có thể mang đến kích thích mãnh liệt như vậy.
Thằng em hắn nảy mạnh lên một cái, gần như vỗ vào chóp mũi Phó Tiểu Vũ.
Mặt Phó Tiểu Vũ nóng bừng lên, nhưng y không nhịn được mà nằm xuống thấp hơn một chút, dùng một tay nắm phần gốc của Hứa Gia Lạc để cố định, sau đó hé môi ngậm phần đỉnh tròn căng chắc nịch của Alpha.
“Ưm…”
Rõ ràng Hứa Gia Lạc đã nghiến chặt răng, nhưng giây phút đó hắn vẫn phải bật lên một tiếng rên trầm thấp khàn khàn.
Ngực hắn phập phồng dữ dội, chỉ cảm thấy trước mắt mình lóe đủ thứ sắc màu.
Đó đã gần như là khoái cảm tuyệt đỉnh trong khoảnh khắc bắn tinh.
Phần cơ đùi của Hứa Gia Lạc suýt nữa co rút do căng cứng, hắn phải dùng cách này để khống chế mình, tuyệt đối không thể thả lỏng.
Phản ứng khó kìm của Hứa Gia Lạc khiến Phó Tiểu Vũ hoàn toàn hưng phấn.
Trên giường, y là một học sinh tò mò, và cũng là Phó Tiểu Vũ khát vọng nhìn thấy thành quả của công việc.
Hai điều này mang đến cảm giác kích thích hợp hai làm một, khiến y lập tức càng ham muốn mãnh liệt hơn.
Chỉ có điều mặc dù hưng phấn tột cùng, nhưng Phó Tiểu Vũ vẫn rất tốn sức.
Kích thước của Hứa Gia Lạc khiến y vừa ngậm vào đã cảm thấy cổ họng bị chẹn lại.
Nhất thời y quên sạch Hứa Gia Lạc đã dạy những gì, không dùng lưỡi, cũng không nuốt cả cây dương v*t của Hứa Gia Lạc, mà vụng về trúc trắc cắn đầu chóp của Alpha.
“Shhh….”
Hứa Gia Lạc không nhịn được, hắn chống nửa người trên dậy: “Đừng, đừng dùng răng…”
Hắn gần như phải nghiến răng nghiến lợi để nói câu này, mồ hôi chảy đầy trên trán.
Chỗ đó của Alpha cực kỳ nhạy cảm do cần thành kết, thật sự không phải là nơi có thể chịu được cảm giác bị răng cắn trúng.
Về mặt sinh lý, Hứa Gia Lạc cảm thấy mình đang tràn ngập nguy hiểm, bị răng đè lên chỗ nhạy cảm nhất của dương v*t tuyệt đối không vui vẻ gì.
Nhưng khi nhỏm người dậy nhìn xuống dưới thân, cảnh tượng đập vào mắt hắn là mái tóc đen tuyền xinh đẹp của Omega đang nằm giữa hai chân mình.
Vòng eo thon thả mềm mại của người ấy hạ rất thấp, hai cánh mông trắng nõn tròn đầy ưỡn cao lên, độ cong nẩy ấy như đang khát khao được vuốt ve.
Phó Tiểu Vũ đang ưỡn mông khẩu giao cho hắn.
Giây phút đó, khoái cảm lướt qua mọi dây thần kinh trên tinh thần của Hứa Gia Lạc, mãi cho tới đại não.
Nhưng một giây sau, Phó Tiểu Vũ lại nhả dương v*t của hắn ra.
Omega nhìn Hứa Gia Lạc, y bị nghẹn đến khó chịu, và có hơi tủi thân.
“Em không làm được… Với lại,” Có lẽ đang chuếnh choáng nên trong mắt của Phó Tiểu Vũ rất yếu mềm.
Y nghĩ nghĩ một lúc, rốt cuộc mới dùng giọng mũi nói: “Với lại ăn không ngon.”
Y hoàn toàn không giỏi nhẫn nại như bình thường, cũng mất sức mạnh cố chấp học tập.
Câu phàn nàn của y khá hồn nhiên, thậm chí còn thẳng thắn dùng cách hình dung “Ăn không ngon”.
Quả thực Hứa Gia Lạc khóc không ra nước mắt.
Vấn đề nghiêm trọng hơn là, hắn đã cứng đến độ cảm thấy muốn bùng nổ rồi.
“Tiểu Vũ…”
Cảm giác trống rỗng gần như có thể khiến Alpha mất lý trí.
Hứa Gia Lạc thô bạo túm lấy tóc Phó Tiểu Vũ, ép y phải ngẩng đầu lên.
Hắn khao khát được xâm nhập khoang miệng Phó Tiểu Vũ một cách bạo lực, nhồi vào cổ họng nóng ướt ấm áp, để Phó Tiểu Vũ quỳ mọp giữa hai chân mình bật lên những tiếng rên rỉ vì hít thở khó khăn.
Vị pheromone bạc hà của Hứa Gia Lạc trở nên cay nồng, đôi mắt hẹp dài của hắn sáng lóa, hung ác như một loài thú nào đó.
Phó Tiểu Vũ còn đang đắm chìm trong nỗi tủi thân vì “Ăn không ngon”, y nhìn người ấy chằm chằm, khóe mắt mèo tròn xoe phiêm phiếm đỏ.
Trong nháy mắt đó, hung ác và dịu dàng không ngừng luân phiên hiện lên trong lòng Hứa Gia Lạc.
Cánh tay hắn hằn đầy gân xanh vì dùng sức quá mạnh, nhưng cuối cùng vẫn dùng mu bàn tay nhẹ nhàng ve vuốt mặt Omega.
“Phó Tiểu Vũ à, là do em không biết.” Hứa Gia Lạc khàn khàn nói: “Không phải là của anh ăn không ngon.
Không tin thì để anh dạy cho em nhé…”
Hắn nằm xuống, nheo nheo mắt mỉm cười.
“Được!”
Phó Tiểu Vũ không cảm nhận nỗi nguy hiểm trong khoảnh khắc vừa rồi.
Thấy Hứa Gia Lạc lần nữa nằm xuống, y lập tức phấn khởi dạng chân ngồi lên người hắn.
“Nhích lên một chút.” Hứa Gia Lạc nói: “Lại thêm chút nữa.”
Phó Tiểu Vũ nhích từ eo Hứa Gia Lạc, lên ngực, lại dời lên… Mãi đến khi ngồi hẳn xuống cổ.
Vóc người của y thon thả, nhưng lại khá cao, vừa ưỡn mông ngồi xuống kiểu đó thực ra cũng nặng lắm, Hứa Gia Lạc thầm nghĩ.
“Anh muốn…”
Mãi đến khi cưỡi lên cổ Hứa Gia Lạc, Phó Tiểu Vũ mới hiểu được ý của hắn.
Y thẹn thùng lấy tay che giữa chân mình: “Em, em không cứng đâu…”
Vì không phải kỳ phát tình, nên rất khó khăn.
Mặt Phó Tiểu Vũ ửng hồng.
Có lẽ do vừa mới ngậm của Hứa Gia Lạc nên y đột nhiên cảm thấy việc mình không cứng mà lại để Hứa Gia Lạc khẩu giao có hơi kỳ quặc… Rất xấu hổ.
“Bảo bối à.” Hứa Gia Lạc biếng nhác nằm giữa hai chân Phó Tiểu Vũ, hắn nâng mông Omega lên thấp giọng nói: “Ngồi xích lên chút.”
“Hứa Gia Lạc, aa…!”
Đây là lần đầu tiên Phó Tiểu Vũ thấy sợ hãi, y còn giữa kịp giãy giụa thì Hứa Gia Lạc đã ngậm dương v*t của y vào miệng…
Alpha không chỉ ngậm của y mà còn dùng đầu lưỡi liếm láp phần đỉnh từng chút từng chút một, thi thoảng còn thành thạo mút mát.
Đầu hắn xoay với biên độ nhỏ, để thân dưới của Phó Tiểu Vũ không ngừng ma sát trong khoang miệng.
Cảm giác được bao trùm ấm áp và ướt nóng kia khiến Phó Tiểu Vũ chìm đắm trong khoái cảm dẳng dai.
Hứa Gia Lạc ngậm một lúc rồi nhả dương v*t ra, đoạn dùng tay đẩy hai phiến mông Phó Tiểu Vũ ra rồi lè lưỡi liếm láp…
“A, đừng… Đừng.”
Phó Tiểu Vũ gần như ngồi phịch lên mặt Hứa Gia Lạc.
Lúc này đầu lưỡi của Alpha như mọc gai ngược, nó đang khẽ liếm lối vào giữa đùi y từng chút từng chút một.
Phó Tiểu Vũ cảm thấy quá sức xấu hổ, đến nỗi mười đầu ngón chân cũng co rúm lại.
Kích thích dữ dội nhường đó làm y thoáng tỉnh rượu, vô thức muốn nâng mông lên giãy giụa.
Nhưng ngay sau đó, Hứa Gia Lạc đã nắm lấy hai viên lục lạc mèo màu hồng nạt của Omega.
Hắn dùng lực không mạnh, nhưng lại tóm Phó Tiểu Vũ rất chặt, đoạn vừa nhẹ nhàng xoa nắn vừa tiếp tục dùng lưỡi liếm mút.
Cả người Phó Tiểu Vũ co rúm lại, lưng ưỡn lên theo bản năng: “Hứa Gia Lạc…! Ưm, aaa…”
Tiếng rên rỉ của y vút cao và dữ dội, tựa như tiếng mèo phát tình trong đêm xuân, đến ngay cả y cũng kinh ngạc khi nghe thấy.
Rõ ràng y không phát tình, nhưng vào giây phút ấy, hình như tuyến thể đã sưng cứng…
Trời đất quay cuồng.
Phó Tiểu Vũ vô lực dùng ngón tay níu lấy đầu giường.
Nỗi khoái cảm mãnh liệt và xấu hổ cùng ập tới, khiến y mệt lả thở hổn hển từng đợt.
“Bé mèo đực.”
Hứa Gia Lạc còn bị nửa phiến mông của Phó Tiểu Vũ đè lên mặt, nên âm thanh phát ra cứ ồm ồm.
Hắn nắm lấy ngón tay của Phó Tiểu Vũ, nói: “Sờ đi em.”
Bản năng của Phó Tiểu Vũ cảm thấy Hứa Gia Lạc không có ý tốt, nhưng y đã không còn sức giãy giụa nữa rồi.
Ngón tay của y chạm vào sống mũi cao thẳng của Hứa Gia Lạc…
Chỗ đó ướt sũng.
Mặt Phó Tiểu Vũ lập tức bỏng rẫy như đương phát sốt.
“Đây là cái gì?”
Thế mà Hứa Gia Lạc lại còn đang hỏi y.
Hứa Gia Lạc, không được hỏi.
Phó Tiểu Vũ hoảng hốt nhấc mông lên, trở tay bịt miệng Hứa Gia Lạc lại.
Thế nhưng âm thanh của Alpha vẫn ngoan cố truyền ra, còn mang theo ý cười: “Là đệm mèo đấy.”
___________
Hết chương 121.
.