Mấy hôm nay tâm trạng của Phó Tiểu Vũ không tệ.
Khó lắm y mới được nghỉ mấy ngày, hơn nữa cũng đã đến châu Âu rồi, và lại còn đúng dịp Giáng sinh nữa.
Các cửa hàng đã bắt đầu treo biển giảm giá rất cao, cho nên Phó Tiểu Vũ bèn định thuận tiện mua vài món đồ mùa đông như khăn quàng cổ, giày, áo khoác, cả khuy măng sét và cà vạt y cũng khá vừa ý mấy cái.
Với thu nhập hiện giờ của mình, Phó Tiểu Vũ vẫn nghiêm túc để ý đến những món đồ giảm giá một đến hai trăm nghìn tệ, ít nhiều gì vẫn không đáng với thời gian bỏ ra.
Có lẽ nguyên nhân là vì khi còn bé mỗi lần chia tiền Phó Cảnh đều san thành hai phần để tính toán tỉ mỉ tiêu xài sao cho hợp lý, nên cho đến bây giờ nó đã cắm rễ tận sâu trong bản năng của Phó Tiểu Vũ.
Nào ngờ hai hôm sau, mới sáng sớm y bị Vương Tiểu Sơn – người vốn đã về nước gọi DingTalk đánh thức.
“Giám đốc Phó, hỏng rồi, mấy hôm trước dự án thu mua Vân Phong mà trước đó anh gạt bỏ đã bị hội đồng quản trị IM cưỡng ép thông qua! Chúng, chúng ta phải làm sao đây ạ?”
Trong điện thoại, Vương Tiểu Sơn sốt ruột đến mức hơi nghẹn ngào.
Đương nhiên cậu ta biết chuyện này có nghĩa là gì với Phó Tiểu Vũ.
“Cái gì? Sao họ lại dám….”
Phó Tiểu Vũ mới rời giường, khi nghe thấy tin tức này mặt y thoắt tái mét.
Nhưng vừa nói được mấy chữ, y đã lập tức nhận ra được đây là một vấn đề không cần thắc mắc.
Y là CEO của tập đoàn, hơn nữa còn ký hợp đồng thay mặt nắm cổ phần với Hàn Giang Khuyết, là cổ đông trên danh nghĩa.
Mà đã như vậy, quyết định của y có thể bị bác bỏ đương nhiên là bởi vì –
Đây chính là ý của chính cổ đông thực sự lớn nhất IM – Hàn Giang Khuyết.
“Bây giờ hãy đặt cho tôi một chuyến bay về nước trước đã, càng sớm càng tốt, tôi sẽ lập tức về ngay.
Vương Tiểu Sơn, cậu sắp xếp một chút, sau khi về thành phố B tôi sẽ lần nữa mở cuộc họp quyết định của hội đồng quản trị.”
Phó Tiểu Vũ vừa nói rất nhanh vừa lạnh lùng dùng iPad gọi Wechat cho Hàn Giang Khuyết.
Y đã không còn để ý chuyện bây giờ ở Trung Quốc vẫn đang là rạng sáng, y chỉ muốn lập tức hỏi rõ suy nghĩ của Hàn Giang Khuyết.
Nhưng quả nhiên, bên kia không hề nghe máy.
Thực ra từ việc Hàn Giang Khuyết không liên lạc gì đã trực tiếp cho hội đồng quản trị thông qua dự án thu mua Vân Phong, Phó Tiểu Vũ cũng đoán được…
Thời cơ này tuyệt đối không phải do trùng hợp.
Là Hàn Giang Khuyết đã tính toán nhân lúc Phó Tiểu Vũ đi công tác để tránh xung đột trực tiếp với y, cưỡng ép thực hiện quyết định này.
Nghĩ đến đây, Phó Tiểu Vũ phẫn nộ đến độ ngón tay run rẩy.
Trước đó Vân Phong đã giành được khu đất ở Tây Thành – nơi vốn bị tập đoàn Đông Lâm tranh giành, đồng thời cũng tự khiến bản thân mình đứt đoạn mắt xích tài chính đến mức ngắc ngoải sống dở chết dở.
Chính nó đã là một cục diện rối rắm.
Nhưng việc rót tiền vẫn chỉ là thứ yếu, nếu chỉ lỗ vốn để thu mua Vân Phong thôi thì Phó Tiểu Vũ cũng không căng thẳng đến vậy.
Điều thực sự làm y không thể chấp nhận chính là động cơ phía sau khi Hàn Giang Khuyết thực hiện dự án thu mua này.
Ai cũng biết trong vụ án khu đất Tây Thành của tập đoàn Đông Lâm có bao nhiêu hành vi trái quy tắc, mà đương nhiên mấy người của Vân Phong là rõ ràng nhất.
Hiện giờ bọn họ đang nóng lòng thoát thân khỏi khối tài sản nợ nần chất chồng trước đó chẳng ai thèm nhận này, suýt nữa còn phá sản.
Mà có thể tìm được một kẻ nguyện coi tiền như rác là Hàn Giang Khuyết, hoàn toàn chỉ vì hắn quá sốt ruột tìm được chứng cứ dìm chết tập đoàn Đông Lâm.
Từ đầu đến cuối, dự án thu mua này chỉ là tiếng kèn hiệu chính thức khởi động cỗ xe chiến báo thù của Hàn Giang Khuyết mà thôi.
Tất nhiên Phó Tiểu Vũ biết tại sao Hàn Giang Khuyết lại ghim thù tập đoàn Đông Lâm.
Tập đoàn này là sản nghiệp của Trác Ninh, mà Trác Ninh lại chính là cha của Trác Viễn – chồng trước của Văn Kha.
Phó Tiểu Vũ cũng đã nghe được ít nhiều những chuyện liên quan đến Trác Viễn từ chỗ Hàn Giang Khuyết.
Y biết, hồi cấp ba thừa dịp Hàn Giang Khuyết và Văn Kha cãi nhau, Trác Viễn đã chiếm đoạt lần phát tình đầu tiên của Văn Kha.
Là Trác Viễn sao chép bài thi của Văn Kha, làm hại cậu thiếu niên tài hoa hơn người năm đó bị đuổi học.
Trác Viễn không chỉ hủy hoại tình cảm của Văn Kha và Hàn Giang Khuyết, mà còn hủy diệt cả cuộc đời của Văn Kha, hoặc nói, cũng đồng thời phá hủy cuộc đời bao năm qua của Hàn Giang Khuyết.
Hàn Giang Khuyết hận Trác Viễn, hận đến khắc cốt ghi tâm.
Khi nhắc đến cái tên Trác Viễn, trong đôi mắt đen láy xinh đẹp kia sẽ ngùn ngụt ánh sáng khiếp người nào đó.
Chấp niệm ấy, sự căm hận ấy quả thực khiến Phó Tiểu Vũ chẳng thể chợp mắt nổi.
Ai ai cũng biết tập đoàn Đông Lâm có phông bạt ở thành phố B, một khi ra tay tàn nhẫn với tập đoàn này, Phó Tiểu Vũ thật sự không biết IM có thể chịu được đòn tấn công điên cuồng của nhà họ Trác hay không.
……
Cuối cùng Vương Tiểu Sơn đặt vé máy bay vào tối hôm đó cho Phó Tiểu Vũ.
Có điều vì chuyện xảy ra quá đột ngột nên chỉ có thể mua vé ở khoang phổ thông, cộng thêm nửa đường phải chờ ba bốn tiếng ở sân bay trung chuyển, là một hành trình rất đỗi vất vả.
Đã lâu rồi Phó Tiểu Vũ không ngồi khoang phổ thông trong một hành trình dài như thế.
Y uống hai ly vang đỏ trên máy bay, kế đó đeo bịt mắt và gối hình chữ U, nhưng chẳng thể nào đi vào giấc ngủ vì lòng mãi canh cánh khôn nguôi.
Cứ chịu đựng ròng rã như thế 14 tiếng đồng hồ, chờ khi y về đến thành phố B đã là hơn sáu giờ sáng.
Máy bay vừa hạ cánh, chuyện đầu tiên Phó Tiểu Vũ làm đó là lập tức mở Wechat ra.
Trước khi lên máy bay y đã gửi tin nhắn cho Hàn Giang Khuyết nói mình phải trở về giải quyết chuyện dự án thu mua đất.
Nhưng Hàn Giang Khuyết chỉ đáp lại một câu ngắn gọn: “Tiểu Vũ, tôi đã quyết định rồi.”
Phó Tiểu Vũ không trả lời nữa.
Sau khi về nhà, y vội vã tắm rửa, ăn một bữa sáng đơn giản rồi bắt xe đến công ty, chẳng kịp nghỉ ngơi gì cũng không để lỡ một phút giây nào.
Vừa xuất hiện ở đại sảnh tòa Twin Stars, Phó Tiểu Vũ đã bị Vương Tiểu Sơn vội vàng ngăn lại.
“Đã sắp xếp thời gian cuộc họp xong chưa? Mọi người đến cả rồi chứ?” Phó Tiểu Vũ cúi đầu nhìn đồng hồ, đoạn ra hiệu cho Vương Tiểu Sơn nhấn nút thang máy.
“Sếp,” mặt Vương Tiểu Sơn trắng bệch, cậu ta chần chừ một lúc rồi nhỏ giọng nói: “Không, không họp đâu ạ.”
“Cậu nói gì cơ?” Phó Tiểu Vũ quay phắt lại nhìn Vương Tiểu Sơn chằm chằm.
“Hội đồng quản trị trả lời là chuyện đã quyết định thì sẽ không thảo luận lại nữa.
Sáng hôm nay một giám đốc điều hành cấp trên đã đến phụ trách dự án này, bọn họ nói, anh, anh không cần tham gia vào chuyện này…”
Có một giây lát, Phó Tiểu Vũ thực sự không biết mình có còn muốn lên lầu nữa không.
Trong giây phút ấy, hiện thực đớn đau thê thảm hệt như một chậu nước lạnh hắt lên người y.
Chẳng qua y chỉ trông hiển hách thế thôi, mấy quản lý và tổng thanh tra cấp dưới mặc y phân công, có được văn phòng giám đốc rộng rãi xa hoa ở tầng trên cùng, những khoản tiền liên quan đến dự án dưới tay mình gần như là một con số trên trời trong mắt các bạn học cũ.
Nhưng mà trước đó y có thể nói sao làm vậy ở tập đoàn chỉ vẻn vẹn là vì cổ đông lớn nhất đã từng kiên định đứng sau lưng y.
………
Đúng lúc này, một tiếng Ting vang lên…
Cửa thang máy vừa xuống tới đột nhiên mở, người bước ra lại là Hứa Gia Lạc và Hồ Hạ.
“Giám đốc Phó!”
Nhìn thấy Phó Tiểu Vũ, trên mặt Hồ Hạ lập tức sáng rỡ nụ cười.
“Cậu về sớm thế à?”
Hứa Gia Lạc ngáp một cái mới hỏi.
Sự xuất hiện của hắn hoàn toàn khiến người ta bất ngờ.
Phó Tiểu Vũ không ngờ rằng lúc mình không ở thành phố B, Hứa Gia Lạc vẫn chịu đàng hoàng đến làm việc.
Nhưng Phó Tiểu Vũ đã không còn tâm trạng để nghĩ những chuyện này.
Khoảnh khắc ấy khi nhìn thấy Hứa Gia Lạc, trong lòng y bất thình lình nảy ra suy nghĩ xấu xa…
Không chỉ Hàn Giang Khuyết, Văn Kha còn có được Hứa Gia Lạc.
Trừ những anh em thẳng A ngốc nghếch của mình, Văn Kha là người bạn Omega mà Hứa Gia Lạc quan tâm nhất, quý trọng nhất.
Phó Tiểu Vũ đã không thể nào kìm chế được cảm xúc tồi tệ của mình.
Y không chào hỏi, thậm chí việc gắng gượng giữ một nụ cười cũng chẳng muốn.
Dĩ nhiên, đó là một hành động rất đỗi vô lễ.
Trái lại, Hồ Hạ vẫn vô tâm mà nhiệt tình chào hỏi: “Sếp Phó, bọn tôi đang muốn đến máy bán hàng mua Coca uống đây, anh có cần uống gì không?”
“Phiên bản 1.0.1 đã thực hiện thế nào rồi?” Phó Tiểu Vũ không trả lời Hứa Gia Lạc, cũng chẳng đáp lời Hồ Hạ mà bỗng đặt câu hỏi.
“Chuyện đó… Còn, còn thiếu chút xíu thôi.” Hồ Hạ lập tức chột dạ lắp bắp.
Phó Tiểu Vũ cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay một cái rồi lạnh lùng nói: “Ba tiếng, đến lúc xuống đây, tôi muốn nhìn thấy sự tiến bộ của cậu.”
“Được, được ạ…” Hồ Hạ rất ư tuyệt vọng, cậu ta chỉ muốn uống một lon Coca thôi mà.
Hứa Gia Lạc đứng bên cạnh nhíu nhíu mày, nhưng không nói gì nữa.
Lúc mất hứng hắn chưa từng cố che giấu cảm xúc của mình.
Phó Tiểu Vũ có thể cảm giác được ánh mắt của Hứa Gia Lạc liếc qua người mình đã trở nên lạnh nhạt vô ngần, có lẽ vì thái độ của y đã chọc giận hắn.
Kế đó, Alpha không nhìn thêm nữa mà quay người đi về phía máy bán hàng tự động ở bên kia đại sảnh.
….
“Sếp, hay là anh cứ về nhà nghỉ ngơi một ngày đi vậy? Lúc này anh vẫn chưa kịp quen với lệch múi giờ đúng không ạ?”
Vương Tiểu Sơn đứng bên cạnh nhìn vẻ mặt Phó Tiểu Vũ, cậu ta vẫn cứ cảm thấy lo lắng, nhẹ giọng hỏi.
“Không cần đâu.” Phó Tiểu Vũ cúi đầu xuống nhẹ giọng nói: “Cậu đến mua giúp tôi một ly cà phê trước đi.”
“Vâng, vâng ạ.” Vương Tiểu Sơn thầm thở dài, cậu ta vừa quay đầu lại thì sắc mặt đã đông cứng trong chớp mắt…
“Chú Phó… Chú, chú…”
Phó Tiểu Vũ nghe thấy câu “Chú Phó” đầy hoảng sợ của Vương Tiểu Sơn, y cứng đờ cả mình, hít vào một hơi thật dài sau đó mới chậm rãi quay người lại.
“Con mẹ mày, mày giỏi lắm đấy nhỉ Phó Tiểu Vũ!”
Omega trung niên đứng trước mặt y nổi giận quát lớn: “Ngay cả cha ruột mà mày cũng dám lừa hả thằng này? Mày tưởng mày lừa được tao à? Năm mới đi công tác đúng không? Tại sao tao lại tin tưởng mày cơ chứ! Nếu không phải cứ khăng khăng đòi đến xem thì chắc tao còn không bắt được mày đâu.”
Ngày đông buốt lạnh, Phó Cảnh bận trên mình chiếc áo lông thú trắng tinh phù phiếm, dưới chân là đôi giày hàng hiệu nổi tiếng.
Ngũ quan của ông ta không khác lắm so với Phó Tiểu Vũ, chỉ là không cao gầy bằng y.
Mặc dù đã là một Omega gần 50 tuổi, nhưng Phó Cảnh vẫn còn giữ nét tươi trẻ xinh đẹp hồi còn trẻ.
Làn da ông ta trắng nõn nà, cũng không lộ vẻ già nua, chỉ là trên khóe mắt đã có những nếp nhăn nhỏ.
“Cha…”
Phó Tiểu Vũ nhẹ nói: “Không phải con cố ý lừa cha đâu.
Công ty có việc gấp nên con mới tạm thời quay về, sáng nay sáu giờ con vừa xuống máy bay.”
“Đúng, đúng đấy ạ.” Vương Tiểu Sơn vội vã mở miệng phụ họa: “Chú Phó à, vé máy bay của giám đốc Phó là do cháu đặt, để cháu cho chú xem hóa đơn đây ạ.
Chú đừng giận, sao giám đốc Phó lại cố ý lừa chú được chứ!”
“Tôi không nhìn.”
Phó Cảnh đẩy Vương Tiểu Sơn ra, ông ta nhìn chằm chằm Phó Tiểu Vũ, trong mắt là lửa giận phừng phừng: “Phó Tiểu Vũ, mày nói xem sau khi tốt nghiệp mày về nhà được cả thảy mấy lần? Một lần còn có thể nghĩ là oan cho mày, nhưng nhiều lần thì oan ức cái khỉ gì? Mẹ nó chứ tao vò võ một mình khổ sở nuôi mày khôn lớn, kết quả lại nuôi ra một thằng phản trắc chẳng thèm về nhà đúng không?”
Phó Tiểu Vũ không mở miệng trả lời.
Từ nhỏ đến lớn, y đã quen không biện luận với Phó Cảnh đang tức giận, chỉ im lặng thừa nhận mặc cha mình quở mắng.
Nhưng có lẽ ông trời còn chê ngày hôm nay của y vẫn chưa đủ đen đủi, vừa liếc nhìn, Phó Tiểu Vũ thấy Hứa Gia Lạc và Hồ Hạ đã mua Coca xong và đi từ đầu kia đại sảnh, đã sắp tới chỗ thang máy này rồi.
“Cha, chuyện của chúng ta để hôm khác nói đi.”
Lòng Phó Tiểu Vũ như lửa đốt, y nghiến chặt răng nói: “Chỗ này là công ty của con! Cha về trước đi, chút nữa con sẽ giải thích với cha sau.”
“Công ty của mày hả?” Phó Cảnh cất cao giọng: “Tao đến công ty của mày đó, còn Hàn Giang Khuyết đâu? Mày không dám nói với cậu ta, vậy để tao hỏi xem cậu ta…”
“Cha!” Phó Tiểu Vũ lập tức biết sắp không kịp nữa, bèn quát lên: “Cha còn làm ầm lên giữa công ty thì con sẽ gọi bảo vệ bây giờ đấy!”
“Mày…” Phó Cảnh hít vào một hơi, trợn tròn mắt.
“Bốp -!”
Trước khi Phó Tiểu Vũ kịp nói tiếp, y đã cảm thấy mặt mình nóng ran rát vì cú tát đột ngột ập tới.
Trong nháy mắt đó, dường như y lần nữa trở lại thời thơ ấu yếu đuối vô dụng, mặc dù trưởng thành đã lâu.
Phó Tiểu Vũ biết tất cả mọi người đã nhìn thấy rồi.
Là Hứa Gia Lạc cầm lon Coca đứng cách đó không xa, là Hồ Hạ, là Vương Tiểu Sơn đứng cạnh y, cả những bảo vệ và nhân viên đứng cách đó không xa.
Cả thang máy rất đỗi tĩnh mịch.
Mặt Phó Tiểu Vũ nóng bừng, nhưng y không lấy tay che lại.
Y vận hết sức lực toàn thân mới gắng gượng bình tĩnh đứng đó, cao giọng nói: “Bảo vệ đâu….”
“Mời cha tôi ra ngoài đi.”
Trước mặt tất cả mọi người, y bình tĩnh nói.
Phó Cảnh giật nảy mình, đương nhiên ông ta chẳng hề ngờ được Phó Tiểu Vũ lại dám làm thế với mình.
Mặc dù đã hơn 40 tuổi, nhưng một khi ngang ngược Phó Cảnh vẫn không hề suy giảm phong độ so với năm đó, vẫn giãy giụa cào xé kịch liệt với bảo vệ ngay ở đại sảnh.
Đó có lẽ là khoảnh khắc đáng sợ nhất trong cuộc đời Phó Tiểu Vũ –
Bị tát một cú trước mặt tất cả đồng nghiệp, còn phải kêu bảo vệ đuổi cha mình ra khỏi công ty.
Y không biết đến tột cùng chuyện nào làm y không thể chịu nổi hơn.
“Chuyện gì xảy ra thế? Tiểu Vũ?”
Đúng lúc này, tiếng giày cao gót giẫm trên sàn nhà từ phía xa truyền tới, một nữ Alpha trung niên đeo kính mắt vóc người cao gầy bước nhanh đến.
“Chị Ninh…”
Vừa nhìn thấy Alpha này, Phó Cảnh lập tức bớt gây chuyện, ông ta bắt đầu tố cáo: “Cái thằng súc sinh Phó Tiểu Vũ này gọi bảo vệ muốn lôi em ra ngoài.”
Nom ông ta có vẻ nhếch nhác, đầu tóc lộn xộn, rất giống bị bắt nạt.
Alpha nữ kia ôm eo Phó Cảnh, khi thấy ông ta chửi tục một câu, bà khẽ nhíu mày.
Nhưng lúc nghe nửa câu bà nhìn về phía Phó Tiểu Vũ, trong mắt đã nổi lên vẻ trách cứ: “Tiểu Vũ, có chuyện gì với con thế hả?”
Ngón tay giấu dưới ống tay áo của Phó Tiểu Vũ đang run lẩy bẩy vì đau đớn.
So với Phó Cảnh, người y càng không thể chống lại chính là vị Alpha này.
Bà là người nuôi dưỡng họ.
Bà là ân nhân của họ.
Cuối cùng, y đau đớn nhẹ giọng nói: “Dì à, con xin lỗi.”
“Không phải là muốn con xin lỗi dì.” Đường Ninh ôn tồn đáp: “Là phải xin lỗi cha con, cho dù thế nào đi chăng nữa cũng không nên để bảo vệ túm lấy Omega như thế, đúng không?”
“Vâng ạ.” Phó Tiểu Vũ cúi đầu xuống: “Cha, con xin lỗi, là lỗi của con.”
“Ôi tao không chịu nổi đâu.” Phó Cảnh ngoa ngoắt nói: “Mày là cha tao cơ.”
Nói chung Đường Ninh cũng hiểu Phó Cảnh, bởi vậy sau khi đòi lại thể diện cho Omega của mình, bà nói ngay: “A Cảnh, con cái đã lớn rồi, có chuyện gì thì cũng không được làm loạn ở công ty thằng bé, em biết chưa?”
Mặc dù Phó Cảnh khó chịu quay đầu đi, nhưng một lát sau cũng chịu “Ừm” một tiếng, coi như chấp nhận.
“Tiểu Vũ, con cứ làm việc của mình đi.
Dì đưa cha con đến thành phố B chơi, là cha con cứ nhất nhất đòi phải thuận tiện đến thăm con luôn.
Khi nào con làm xong thì gọi điện cho dì nhé.”
Nữ Alpha này dùng dăm ba câu giải quyết xong tình cảnh đầy xấu hổ.
Bà bất đắc dĩ nhẹ gật đầu với Phó Tiểu Vũ rồi dẫn Phó Cảnh đi.
Trò hề này chợt im hơi lặng tiếng, cuối cùng cửa thang máy cũng mở ra trước mặt Phó Tiểu Vũ.
Y chết lặng tiến vào, trên mặt vẫn hằn sâu năm dấu ngón tay đỏ ửng.
Hồ Hạ và Vương Tiểu Sơn nào dám bước tới vào lúc này, chỉ có Hứa Gia Lạc tiến vào.
Hai người họ vẫn chẳng ai nói gì.
Chỉ là, Phó Tiểu Vũ cảm thấy ánh mắt của Hứa Gia Lạc vẫn luôn rơi xuống sau lưng mình.
Ánh mắt kia khiến y như có gai đằng sau lưng.
Có lẽ Hứa Gia Lạc cảm thấy màn kịch này buồn cười lắm nhỉ.
Phó Tiểu Vũ thê thảm nghĩ, thôi, tùy đi…
Kỳ thực chẳng cần nhạy bén quá cũng có thể phát hiện được lai lịch của Phó Cảnh.
Chiếc áo khoác lông khoa trương, giày hàng hiệu ra vẻ trẻ trung, trên thân là đủ logo nhãn hàng bắt mắt dễ thấy, dáng vẻ nép vào người một nữ Alpha lớn tuổi hơn mình rất nhiều.
Ai cũng có thể nhìn thấu được gia đình của y.
Con người sẽ vĩnh viễn không thể nào thoát khỏi xuất thân của mình.
Dẫu cho y có cố gắng đến đâu, có ngụy trang tới mức nào, dù y có ăn bận những bộ đồ mấy chục nghìn tệ, có nói tiếng Anh trôi chảy, có lái xe sang đi làm.
Chỉ cần Phó Cảnh xuất hiện, hết thảy những gì y có đều trở nên giả tạo làm dáng, lần nữa bị đánh trở về giai cấp vốn có.
Y chỉ là một Omega mọc ra từ bùn lầy mà thôi.
______________
Hết chương 13.
.