Phó Tiểu Vũ không chạy trốn, bởi vì đó không phải là phong cách của y.
Y cố gắng ngồi ngay ngắn lại, đoạn dùng hết toàn lực xây lớp áo giáp kiên cố cho mình và nhìn Hứa Gia Lạc chằm chằm: “Cho nên đây chính là tính chuyên nghiệp của anh đấy ư?”
Phó Tiểu Vũ rất hiểu cách sử dụng câu hỏi, bởi vì đó là kiểu câu giàu tính công kích nhất: “Anh thì hiểu tôi được bao nhiêu chứ? Ngoại trừ tôi là đồng nghiệp mà anh ghét nhất, ngoại trừ lần anh vô tình thấy cha tôi tát tôi một cái, còn thực ra anh hoàn toàn chẳng biết gì khác.
Anh thật sự hiểu gia đình tôi như trong tưởng tượng của mình ư? Anh làm nghiên cứu lâu như vậy, chẳng lẽ chưa có ai nói cho anh hay tự phụ là kẻ thù của học thuật sao?”
“Tôi tự phụ ư?”
Hứa Gia Lạc ngậm điếu thuốc cười cười: “Phó Tiểu Vũ, tôi vẫn giữ câu nói kia, Prove me wrong.” (*Hãy chứng minh tôi sai)
Nói xong, hắn giơ tay lên ra hiệu cho phục vụ lấy menu rượu đến, lạnh nhạt nói: “Hãy để tôi đoán tình huống gia đình cậu, một câu một ly, nếu đoán sai tôi uống.
Còn nếu tôi đoán đúng, cậu uống hay không là tùy cậu.
Nhưng tôi chỉ có một yêu cầu, khoảng thời gian tiếp theo chúng ta phải tuyệt đối thành thật với nhau, cậu có dám không?”
“Đổi rượu thành Rémy Martin, 12 shots.”
*Được thành lập vào năm 1724, Rémy Martin là hãng sản xuất rượu hàng đầu, tiên phong trong việc trồng nho và chưng cất thành các loại rượu nguyên chất eaux-de-vie quý giá.
Cho đến ngày nay, Rémy Martin thể hiện sự kế thừa truyền thống chưng cất của mình trong việc tuân thủ chặt chẽ các phương pháp cổ điển.
Phó Tiểu Vũ lạnh lùng nói với nhân viên phục vụ, kế đó quay đầu lại nhìn chằm chằm vào Hứa Gia Lạc: “Chỉ cần anh nói đúng thì mỗi một câu tôi đều sẽ uống.”
12 shots rượu nho nhỏ được xếp thành hai hàng đặt giữa hai người họ, tựa như Sở hà Hán giới* lúc giao chiến.
*Là một điển tích, kể về con sông phân chia ranh giới của hai nước Sở Hán, có thể đọc thêm ở đây.
….
Đương nhiên Hứa Gia Lạc biết điều kiện mình đưa ra thoạt nghe không công bằng với bản thân mình.
Đoán lòng không phải là đánh bạc, đánh bạc có thua có thắng, phó thác cho trời.
Còn đoán lòng thì khác, nó phải xem người đối diện có muốn để cho bạn thắng hay không, tương đương với việc chắp tay nhường mấu chốt quyết định thắng bại.
Nhưng thực sự hắn không lo mình sẽ thua, mà là khá lo cho Phó Tiểu Vũ.
Bởi vì đây là trò chơi thuộc về người giảo hoạt, còn kẻ ngốc không biết nói dối sẽ bị thương.
Đôi ngươi màu nhạt của Hứa Gia Lạc khe khẽ lóe lên ánh sáng phức tạp dưới ánh đèn lờ mờ, nhưng hắn bắt đầu ngay lập tức: “Phó Tiểu Vũ, Alpha nữ mà cậu gọi là dì kia, bà ấy là mẹ kế của cậu đúng không? Gia đình của cha cậu và bà ấy là rổ rá cạp lại.”
“Chậc, đừng căng thẳng, câu này không cần uống đâu, vì chuyện này không cần phải đoán nữa.
Nhưng câu tiếp theo phải uống rượu đấy…”
Hứa Gia Lạc vừa nói vừa đè bàn tay đang định cầm cốc rượu của Phó Tiểu Vũ, sau đó mới chầm chậm nói tiếp: “Cha cậu có thể ngây thơ chạy đến công ty làm cậu khó xử trước mặt bao nhiêu người, tôi tin chắc rằng ông ấy không chỉ không đi làm ở những doanh nghiệp như thế này, mà có lẽ cũng chưa từng đi học đàng hoàng.
Cả người ông ta là quần áo với logo hàng hiệu, xem ra hẳn là cuộc sống bây giờ rất dư dật, nhưng trước khi gặp được mẹ kế, cuộc sống của hai người cậu ắt hẳn không khá giả gì đúng không?”
Phó Tiểu Vũ không nói gì, y giật tay ra khỏi Hứa Gia Lạc rồi dứt khoát uống một ly.
Chuyện này không khó đoán.
Đâu chỉ là không khá giả, hai cha con họ gần như phải vật lộn trên con đường bần cùng.
Hứa Gia Lạc lại ghé sát người về trước một chút như đang cẩn thận quan sát vẻ mặt của Phó Tiểu Vũ: “Nữ Alpha kia lớn hơn cha cậu vài tuổi đấy nhỉ, cả tướng mạo lẫn pheromone đều bình thường, nhưng khí chất và trang phục lại rất lịch sự văn nhã, xem ra chính là con cháu thư hương.
Gia đình kiểu này sẽ không quá giàu, nhưng bình thường lại quan tâm đến môn đăng hộ đối nhất.
Lựa chọn đầu tiên của bà ấy tuyệt đối không phải là cha cậu, nên tôi đoán rằng mẹ kế của cậu trước đó có Omega khác.
Là đang yêu nhau, hay là đã kết hôn rồi? Nhưng cha cậu lại quyến rũ bà ấy, đúng không?”
Rõ ràng Hứa Gia Lạc đã đoán đúng đáp án, nhưng hắn lại không nói thẳng ra chữ “Kẻ thứ ba”.
Chút quan tâm này lại càng khiến Phó Tiểu Vũ thêm xấu hổ.
Phó Tiểu Vũ im lặng, sau vài giây y nâng một ly Rémy Martin uống một hơi cạn ráo.
Y cúi đầu xuống một hồi lâu mới thì thào: “Khi, khi đó bà ấy chưa kết hôn.”
Vừa nói dứt lời Phó Tiểu Vũ đã hối hận, cho dù là Đường Ninh hay Phó Cảnh, y cũng không nên giải thích cho họ.
Nhưng còn chưa đợi y sửa sang cảm xúc xong xuôi, câu hỏi tiếp theo của Hứa Gia Lạc đã ập đến không cho y một cơ hội để thở dốc.
“Sau khi lớn lên, cha cậu đã không còn kiểm soát được cậu nữa.
Nếu cần thiết cậu cũng có thể cứng rắn với ông ta, thậm chí còn gọi bảo vệ ép buộc đưa cha mình đi.
Nhưng cậu lại cực kỳ để tâm đến mẹ kế của mình.
Bà ấy vừa đến, gần như cậu chỉ nhìn bà ta chăm chăm, cứ mãi lén lút chú ý nét mặt của bà ấy.
Thậm chí vì mẹ kế của mình mà cậu cúi đầu xin lỗi Phó Cảnh; xin hãy chú ý, cậu không xin lỗi vì cha mình, mà là vì không muốn làm mẹ mình mất vui.
Tại sao thế hả Phó Tiểu Vũ?”
Chuyện này không phải là phán đoán.
Mà đây là câu hỏi.
Bàn tay đang cầm ly rượu của Phó Tiểu Vũ bỗng run khe khẽ.
Trước đó, đương nhiên y vẫn có mức độ kiểm soát bản thân đối với trận đọ sức này.
Hứa Gia Lạc đoán được giai cấp của y và Phó Cảnh, đoán được gia đình y là gia đình tái hợp.
Điều đó mặc dù rất đau, nhưng chẳng sao, thậm chí Phó Tiểu Vũ còn dám chắc ngày đó trong thang máy Hứa Gia Lạc đã nhìn thấu những điều này.
Trong dạ dày đang cuộn trào cảm giác cay xè bỏng cháy của rượu mạnh, cùng với đó, rốt cuộc y mới nhận ra rằng việc mình trốn tránh bảng câu hỏi lúc nãy dịu dàng đến cỡ nào.
Điều thật sự đáng sợ, chính là những câu nói giờ phút này của Hứa Gia Lạc.
Kiểm soát bản thân của y đã hoàn toàn thất bại.
Trong cuộc đọ sức này, giờ đây Phó Tiểu Vũ cảm thấy dường như mình đã leo lên một chiếc thuyền con trong cơn cuồng phong bão táp.
“Thoạt nhìn Phó Cảnh rất nóng tính, nói chuyện thì chiếm thế trên, nhưng thực ra trong gia đình cậu, Alpha kia mới là trung tâm quyền lực tuyệt đối.
Kinh tế và địa vị xã hội đã quyết định quyền lực lời nói của bà ấy không cần dùng những cách nóng nảy để củng cố, bởi vậy nhất định mẹ kế cậu là người dịu dàng và biết giữ thể diện, phù hợp với khí chất và giai cấp của bà ấy.”
Phó Tiểu Vũ lại lặng lẽ uống trọn một ly.
Kỳ thật nói chuyện đến giờ phút này, y đã không phân định rõ đến tột cùng là Hứa Gia Lạc đang nói phán đoán của chính mình, hay chỉ thừa cơ hội này để nhìn thấu y rõ ràng hơn.
Bởi vì nỗi sợ ấy, Phó Tiểu Vũ chỉ biết tê dại uống cạn rượu.
“Phó Tiểu Vũ, tôi đã từng làm vài nghiên cứu về những gia đình rổ rá cạp lại, đương nhiên trong đó sẽ có rất nhiều đứa trẻ không ở chung với cha mẹ kế của mình, đây là tình trạng phổ biến nhất.
Nhưng cũng có một bộ phận xuất hiện tình huống đặc biệt – Đứa con riêng mà Omega được gả vào nơi tốt hơn mang đến sẽ có sự sùng bái với Alpha nắm quyền lực chủ đạo trong gia đình, và trong quá trình đó còn nảy sinh tâm lý quyến luyến không muốn xa rời.
Thậm chí nghiêm trọng hơn, những đứa trẻ đó sẽ coi Omega có liên hệ máu mủ ruột rà với mình như tình địch để tranh giành tình cảm.
Còn cậu thì sao, cậu cũng lưu luyến người mẹ kế của mình ư?”
Phó Tiểu Vũ ngẩng phắt đầu lên, trong nháy mắt đó, y không kìm được mà cắn chặt môi mình.
Y muốn phẫn nộ, nhưng lúc nghe thấy âm thanh phát ra từ miệng mình, y mới nhận ra nó yếu ớt đến lạ: “Hứa Gia Lạc, anh điên rồi hả? Xu, xu hướng tính dục của tôi là nam Alpha.”
“Ngày đó cậu vẫn một mực dõi theo mẹ kế của mình.
Chỉ khi bà ấy ôm eo Phó Cảnh, cậu mới quay đầu đi tránh cảnh tượng đó.
Phó Tiểu Vũ, còn tôi thì một mực nhìn cậu – Bà ấy mặc kệ sự thật là cậu bị đánh, chỉ lo đi dỗ dành Phó Cảnh thôi, cậu rất mất mát.”
Ngón tay Phó Tiểu Vũ run rẩy dữ dội, y rót cho mình ba ly rượu.
Lần này, y không phải vì đang đánh cược với Hứa Gia Lạc.
Chỉ là y bị đâm thủng đến nỗi quá đau, cực kỳ đau mà thôi.
Y cần phải uống.
Hứa Gia Lạc lại đoán đúng rồi, nhưng vẻ mặt hắn vẫn tỉnh táo như cũ, ánh mắt vừa sâu thẳm vừa chăm chú: “Những lời kế tiếp có lẽ sẽ khiến cậu rất khó chịu, cậu chắc chắn là mình vẫn muốn tiếp tục chứ?”
“Anh cứ nói đi.” Phó Tiểu Vũ nhìn Hứa Gia Lạc bằng đôi mắt vằn đỏ.
Trong nỗi hãi sợ cùng cực, thế mà y lại trở nên khát vọng.
Y muốn nghe tiếp.
“Từ thuở ấu thơ, bà ấy chính là trung tâm quyền lực của gia đình, bà là Alpha địa vị cao đầu tiên trong đời cậu.
Cậu không thể không sùng bái bà ấy, không thể không tôn kính, không thể không khát vọng bà ấy che chở.
Bởi vì cậu biết, chỉ khi được bà ấy thích cậu mới an toàn, mới có thể trải qua cuộc sống đủ đầy sung túc.”
“Một đứa trẻ con không phân rõ sự khác nhau giữa tình yêu, lòng sùng bái, tình thân, cảm giác an toàn và dục vọng.
Tôi tin rằng bà ấy cũng bảo vệ cậu, nhưng một khi cậu xảy ra mâu thuẫn với Phó Cảnh, bà ấy vẫn chọn bảo vệ Phó Cảnh.
Ắt hẳn là mẹ kế cậu đã không cho cậu sự bảo vệ toàn tâm toàn ý, bởi vì bà ấy đã dành tất cả cưng chiều cho cha cậu rồi.
Thực ra, đây mới là lần thất bại tình cảm đầu tiên trong cuộc đời cậu, có đúng không?”
Tốc độ nói của Hứa Gia Lạc nhanh hơn một chút, trong đó còn bình tĩnh ẩn giấu hưng phấn.
Ham muốn nhìn trộm thoạt trông có vẻ kinh khủng, nhưng thực tế lại khiến người ta say đắm tựa như tình dục.
Mà Phó Tiểu Vũ trước mặt hắn đây, là một cốc nước trong vắt đầy cuốn hút.
Đó chính là một phép tu từ cực kỳ mâu thuẫn.
Nhưng Hứa Gia Lạc thật sự không nhẫn tâm đến độ nói quá thẳng.
Hắn là Alpha, hắn biết một nữ Alpha xuất thân trong gia đình như thế lại ngoại tình một cách trái ngược với đạo lý, lựa chọn kết hôn với một Omega là kẻ thứ ba có địa vị giai cấp thấp hơn mình rất nhiều thì phải chịu áp lực lớn đến mức nào.
Nhưng ngay cả như thế, bà vẫn dứt khoát quyết tâm làm vậy.
Trên thực tế, một khi con người đưa ra lựa chọn không khôn ngoan là bởi vì muốn theo đuổi bản năng, muốn theo đuổi niềm vui đến cực độ.
Hứa Gia Lạc lười biếng dùng đạo đức phê phán mối quan hệ tình cảm ấy, nhưng rõ ràng hắn biết, trong gia đình này, nhất định Alpha và Omega kia có quan hệ dục vọng bí ẩn, thậm chí là có phần bệnh hoạn.
Phó Tiểu Vũ đã lý giải loại quan hệ này thế nào?
“Phó Tiểu Vũ, thật ra có rất nhiều người không dám điền bảng trắc nghiệm Tâm lý tình dục, lý do cũng đủ điều kỳ quặc.
Nhưng tôi tin cậu không điền, nguyên nhân là vì gia đình.”
Hứa Gia Lạc bóp tắt điếu thuốc lá, nhẹ nhàng nói: “Tất cả kiến thức vỡ lòng và tưởng tượng với quan hệ thân mật của một người vĩnh viễn xuất phát từ gia đình, đến từ việc cha mẹ ở chung với nhau thế nào, thân mật kiểu gì, xử lý tình dục và tình yêu ra sao.
Còn cậu thì sao Phó Tiểu Vũ, cậu lý giải tình dục thế nào? Rõ ràng cậu là một người kiên trì theo chủ nghĩa hoàn mỹ, đối với cậu, dục vọng vi phạm đạo đức đương nhiên phải bị xét xử, nhưng cha cậu vẫn cứ nhận được toàn bộ yêu thương của mẹ kế cậu.
Cậu có từng khó hiểu chưa? Hoặc là… Ghen tị?”
Phó Tiểu Vũ đứng phắt dậy.
Sắc mặt y hoàn toàn tái nhợt, y nhìn Hứa Gia Lạc, ngón tay run lẩy bẩy.
Có một khoảnh khắc, Hứa Gia Lạc còn nghĩ rằng Omega này sẽ bật khóc.
Nhưng Phó Tiểu Vũ không nói gì, y quay người chạy ào ra khỏi Bespoke.
Thậm chí y cũng chẳng quan tâm đến việc khoác áo lông, chỉ mặc độc một chiếc áo len chạy ra ngoài.
Hứa Gia Lạc giật nảy cả mình, hắn bật dậy đuổi theo.
Bên ngoài trời đang đổ tuyết nhỏ, mà Phó Tiểu Vũ không chạy xa.
Y mặc chiếc áo len màu trắng mềm mại rất dễ thấy, đang ngồi xổm bên đường cạnh con kênh thống khổ nôn ói.
Đêm nay y ăn rất ít, lần này hầu hết chỉ nôn ra toàn rượu, nôn được mấy ngụm lại biến thành nôn khan.
Hứa Gia Lạc bước tới ngồi xổm xuống lo lắng muốn nhìn mặt y, lại bị Phó Tiểu Vũ thô bạo đẩy ra.
“Còn khó chịu nữa không?” Hứa Gia Lạc thấp giọng nói: “Tiểu Vũ?”
Nhưng Phó Tiểu Vũ lại quay đầu sang chỗ khác không nói lời nào.
Y kiên quyết không để Hứa Gia Lạc lại gần mình, thậm chí giơ đôi tay đang run rẩy lên lúc thì che mặt, lúc lại như đang che miệng.
Quá đau.
Phó Tiểu Vũ chỉ cảm thấy đầu và dạ dày mình đang cuộn trào điên đảo, mà điều đau đớn hơn là y lại nôn ói đầy chật vật đến thế trước mặt Hứa Gia Lạc.
Alpha ngồi cạnh y cứ bị đẩy ra mãi, cuối cùng cũng lặng im bỏ đi.
Phó Tiểu Vũ ngồi bệt trong tiết trời băng tuyết, bỗng nhiên y thật sự rất muốn khóc.
Lúc đầu óc mơ mơ màng màng, bỗng nhiên y nhớ đến chuyện của quá khứ.
Năm y tám tuổi, khi anh trai của Omega ban đầu yêu Đường Ninh biết chuyện Phó Cảnh, người đó đã tìm đến nhà họ khuyên Phó Cảnh rời đi.
Những người kia ăn mặc quần áo đắt tiền, nói năng lịch sự, cũng không nói câu nào thô tục.
Nhưng một câu “Người như cậu không thể gả vào nhà họ Đường được” đã chọc giận Phó Cảnh, ông ta cào rách mặt người anh Alpha kia đến tóe máu, nhưng bản thân cũng bị đấm một cú, vành mắt thâm tím, trên mặt còn bị hắt một chén nước trà nguội.
Dĩ nhiên Phó Cảnh không dễ chọc, ông ta giữ nguyên lá trà còn dính trên mặt đạp xe chạy đến trường Omega kia đang dạy, xông vào phòng học chửi ầm lên.
Đêm đó chuyện này đã truyền khắp cả thị trấn nhỏ, Đường Ninh mất hết mặt mũi, bà đến nhà họ ngay trong đêm để nói chia tay.
Nữ Alpha cầm một túi tiền mặt lớn theo.
Có lẽ lúc đến bà cũng đã hạ quyết tâm, vừa đặt tiền xuống chỉ nói “Về sau đừng gặp lại nhau nữa”, sau đó quay người định bỏ đi.
Phó Cảnh bổ nhào tới ôm thật chặt Đường Ninh.
Cái ôm này lúc như đang lôi kéo, lúc lại giống đang giãy giụa.
Cậu bé Phó Tiểu Vũ đứng nép sát vào tường run rẩy nhìn tất cả mọi chuyện.
Hết ôm rồi lại đẩy, Phó Cảnh lặng lẽ luồn tay vào trong vạt áo Alpha.
Người cha ấy bật khóc trước mặt Phó Tiểu Vũ, vừa sờ vừa khẩn cầu: “Chị ơi, em biết sai rồi, em xin chị, xin chị đừng bỏ em mà.”
Đường Ninh đẩy một hồi lâu, cuối cùng không nhịn được mà đẩy Phó Cảnh lên giường.
Mà chuyện cuối cùng Phó Cảnh làm đó là hô lên một tiếng với Phó Tiểu Vũ: “Con ra ngoài chơi trước đi Tiểu Vũ, cha và dì phải nói chuyện.”
Phó Cảnh vẫn nghĩ con trai mình chẳng hiểu gì cả.
Đêm hôm đó trước khi đi, Đường Ninh nhìn thấy Phó Tiểu Vũ đang đứng ngoài cửa nhà, bà xoay người xoa xoa mặt y.
Trên thân Alpha là mùi hoa sơn chi, Phó Tiểu Vũ hơi sợ hãi nhỏ giọng nói: “Dì ơi, dì sẽ bỏ chúng con lại ạ?”
Phó Tiểu Vũ vẫn chưa lớn, nhưng vô hình trung đã hiểu ra sự tàn khốc của nhân sinh.
Không có Đường Ninh, y và cha mình chỉ là “Loại người này”.
Trên mặt Đường Ninh là nỗi phức tạp và áy náy, một lát sau, bà ôm lấy Phó Tiểu Vũ nhẹ nói: “Không đâu.
Dì sẽ đưa A Cảnh và con về nhà.”
Đêm hôm đó, Phó Cảnh nằm bẹp trên giường, vẻ mặt rất yếu ớt.
Phó Tiểu Vũ muốn lên giường ngủ với cha mình, lại bị Phó Cảnh đẩy ra, nói: “Đừng chen vào cha, đau.”
Phó Tiểu Vũ hơi lo lắng, nhưng ngay sau đó lại được Phó Cảnh nhẹ nhàng ôm vào ngực.
Cha y nói bằng chất giọng khàn khàn, nhưng trong đó không che giấu được hưng phấn: “Tiểu Vũ, sau này cha có thể đưa con hưởng cuộc sống tốt hơn rồi.”
Cha y đã giành được thắng lợi như kỳ tích.
Phó Tiểu Vũ vẫn mãi mãi nhớ rõ đêm ấy khi y chạy ra khỏi nhà ngơ ngác ngồi trên chiếc ghế đẩu ngoài hàng hiên, nhìn cánh cửa khép chặt ấy.
Đằng sau cửa, là một thế giới trưởng thành quá đỗi xấu hổ – Nhẫn nại, ghét ghen, nghèo khó, nịnh nọt, và cả tình dục.
Dục vọng tựa như dòng sông đêm, cuồn cuộn chảy xiết mà đục ngầu.
Đó chính là kiến thức vỡ lòng của y.
…..
Phó Tiểu Vũ không nhịn được khịt mũi một cái, lúc ngẩng đầu lên lần nữa đã thấy Hứa Gia Lạc lại ngồi xổm trước mặt mình.
Alpha đưa đến một chai nước khoáng, sau đó lại lấy bộ dụng cụ đánh răng du lịch đựng trong túi nhựa mua ở 7-11 ra.
Khi Phó Tiểu Vũ ngồi đánh răng cạnh con kênh, Hứa Gia Lạc đứng bên cạnh lẳng lặng ngắm nhìn.
Cậu ta thật sự hiếu thắng.
Sau khi nôn không cho phép ai đến gần, là vì sợ trong miệng có mùi.
Hứa Gia Lạc không nhịn được mà nghĩ thế.
Hắn chưa từng thích ai hiếu thắng.
Nhưng chẳng hiểu tại sao dáng vẻ Phó Tiểu Vũ ngồi xổm ở đó bụm mặt mắt hoe đỏ không để hắn đến gần lại khiến tim Hứa Gia Lạc hẫng mất một nhịp.
Sau khi súc miệng xong, Phó Tiểu Vũ siết chặt chai nước khoáng cúi đầu ngồi xổm tại chỗ.
Qua một hồi rất lâu rất lâu, y mới nhỏ giọng nói: “Mất mặt quá.”
Giọng nói của y mang theo chút âm mũi.
“Đúng thế.”
Hứa Gia Lạc đáp.
“Cha tôi gọi bà ấy là chị…”
Phó Tiểu Vũ lại lầm bầm một câu.
Có lẽ y đã thật sự say rồi, nói năng câu trước lệch hẳn câu sau, nhưng Hứa Gia Lạc vẫn hiểu.
Hắn không nhịn được mà khẽ mỉm cười, nhẹ nói: “Phó Tiểu Vũ, có lẽ cha cậu biết làm nũng hơn cậu đấy.”
Phó Tiểu Vũ ngẩng đầu lên, đôi mắt mèo tròn vo kia đã mất vẻ sắc bén ngày nào, chỉ đang long lanh ươn ướt vì men say.
Một bông tuyết nhỏ đậu xuống chóp mũi y, sau đó lặng lẽ tan chảy.
“Đúng thế.”
Y học giọng điệu của Hứa Gia Lạc, nói.
______________
Hết chương 17.
.