Tình Yêu Kỳ Lạ Đã Xuất Hiện


Chủ nhật, Phó Tiểu Vũ đến đại học B rất sớm, nhưng không ngờ lúc tới hội trường thì Hứa Gia Lạc đã có mặt.

Alpha đang đứng trên bục cúi đầu chuẩn bị tài liệu, lúc ngẩng đầu lên nhìn thấy y trên mặt hắn thoáng nỗi kinh ngạc.

Nhưng sau khi liếc nhìn một cái, Hứa Gia Lạc chỉ gật đầu nhẹ với y rồi cúi xuống tiếp tục sửa ppt trên máy tính.
Phó Tiểu Vũ hơi rầu rĩ, nhưng ngay lập tức y cố ý cúi đầu nghịch điện thoại, không nhìn Hứa Gia Lạc nữa.
Lúc y đang chơi điện thoại, trong hội trường lớn của đại học B dần dần náo nhiệt hơn.

Có lẽ vì sắp đến lễ Tình nhân, nhóm sinh viên cảm thấy rất hứng thú với hoạt động ra mắt tuyên truyền kiểu này, nên lúc tham dự cũng dẫn bạn bè đến cùng.
Phó Tiểu Vũ quay đầu lại tùy ý đánh giá số người, trong lòng âm thầm gật đầu.
Đợi đến khi Văn Kha, người chủ trì tới, hội trường có sức chứa hơn nghìn người đã kín đặc chỗ trước lúc bắt đầu.

Đối với hoạt động ra mắt tuyên truyền, độ hot này hoàn toàn không bình thường.
Buổi ra mắt được bắt đầu đúng giờ.
Hôm nay Văn Kha thuyết trình rất hài hước, vui vẻ đùa giỡn với các bạn sinh viên liên quan đến tình yêu.

Anh trêu chọc rằng, ở đây có thể có đến hơn hai nghìn bạn, là giáo dục đại học của chúng ta xảy ra vấn đề nên mới sinh ra nhiều cẩu độc thân đến thế sao.

Sau đó trong tiếng cười giòn giã của cả hội trường, anh rất tự nhiên bắt đầu thuyết trình tuyên truyền cho Tình cuối.
Nom Văn Kha đã thả lỏng hơn rất nhiều.
Thả lỏng được là chuyện tốt, điều tối kỵ nhất của người chủ trì đó là căng thẳng, nhưng lúc hài hước đồng thời cũng phải khống chế tiết tấu thật nhịp nhàng.
Phó Tiểu Vũ ngồi ở hàng đầu tiên, y sắc bén nhìn Văn Kha đứng trước bục giảng, giống như giáo sư đang phê duyệt luận án sinh viên bảo vệ.

Đúng là y đã rời cương vị một thời gian, nhưng với Phó Tiểu Vũ, tiến vào trạng thái làm việc quả thực chỉ cần một giây là làm được.
Y không chỉ nhìn Văn Kha, mà còn đang kiểm tra ppt do Hứa Gia Lạc chuẩn bị bên kia.
Phong cách làm ppt của Văn Kha và Hứa Gia Lạc đã thay đổi rất nhiều.

Phó Tiểu Vũ vẫn còn nhớ lần đầu tiên đọc bản đề án của hai người họ, hàng lông mày của y suýt nữa là nhíu thật chặt.

Từng đoạn tài liệu dài dòng một được bê y nguyên vào bản trình chiếu, giống hệt như tài liệu giảng dạy cho sinh viên.

Đương nhiên Phó Tiểu Vũ có thể đoán được Hứa Gia Lạc chuẩn bị tài liệu tuyên truyền cho Tình cuối theo phong cách soạn giáo án.
Lúc đó Phó Tiểu Vũ giận đến mức suýt nữa là xóa sạch toàn bộ ppt của Văn Kha và Hứa Gia Lạc.

Mỗi trang giấy chi chít những lời phê đỏ rực, ở tờ cuối cùng y đã thẳng thừng viết một câu: Loại ppt này ngay cả giành lấy 10 giây chú ý của người xem cũng không làm nổi.
Khi ấy ngay chính y cũng hơi lo rằng Văn Kha sẽ không chấp nhận, nhưng không ngờ ppt của hôm nay đã hoàn toàn không còn diện mạo non nớt trong quá khứ nữa.
Mấy chục trang ppt chưa từng xuất hiện bất cứ câu văn dài dòng hay câu từ thừa thãi nào, chỉ có hình ảnh và ký hiệu đơn giản nhất.

Thêm vào đó, bản trình chiếu còn biểu diễn phần UI tuyệt đẹp của app, nom quá đỗi chuyên nghiệp.
Từ đầu đến cuối ppt, không có bất cứ một trang nào làm Phó Tiểu Vũ phải nhíu mày.
Cũng chính khoảnh khắc này y mới thình lình nhận ra, hôm qua Văn Kha nói sản phẩm này từ lâu đã có rất nhiều bóng dáng của y hoàn toàn không phải là lời khách sáo.
Dù phần sau Phó Tiểu Vũ không ở đây, cả team vẫn hoàn toàn dựa theo phong cách sắp xếp của y để tạo ra bản ppt tuyên truyền này.

Muốn thu hút được sự chú ý của người xem thì không được có bất cứ một giây thừa thãi.

Phần nào có thể sử dụng biểu đồ và video để giải thích thì tuyệt đối không được dùng bất kỳ câu chữ nào cả, dù là thêm một chữ cũng không được.
Dẫu nghiêm khắc như Phó Tiểu Vũ cũng cho tài liệu tuyên truyền này 80 điểm.
Bầu không khí trong hội trường còn sôi nổi hào hứng hơn cả Phó Tiểu Vũ tưởng tượng.

Đến nửa cuối buổi tuyên truyền, Omega chủ trì bỗng xoay người lại.

Anh thật sự tỏ bày ra vết sẹo thê thảm sau cổ, vết sẹo do bị cắn nghiến dữ dội hết lần này đến lần khác cho tất cả mọi người cùng xem.
Tuyến thể của Omega là bộ phận quý giá và yếu ớt đến nhường nào, nhưng bất cứ ai cũng có thể nhận ra người đã từng nhẫn tâm cắn cổ Văn Kha hoàn toàn không hề có tình yêu thật sự và tiếc thương cho anh.
Phó Tiểu Vũ hơi sửng sốt.

Đúng thế, đúng là y đã bảo Văn Kha hãy kể những gì mình đã trải qua thành một câu chuyện có giá trị, nhưng y hoàn toàn không ngờ rằng Omega ấy lại có thể thẳng thắn biểu lộ vết sẹo của mình.
Rốt cuộc y không nhịn được nữa mà hơi ngồi thẳng người lên, hai tay đang khoanh lại biểu hiện sự dò xét cũng thả xuống.
Phó Tiểu Vũ thực sự không ngờ được trong công ty nho nhỏ mà mình đã từng phải gia nhập chỉ vì không thể từ chối được, ý kiến của y lại nhận được sự tôn trọng hoàn toàn chân thực.
“Tôi đã từng là một Omega thất bại.” Văn Kha cầm micro nói một cách hết mực bình tĩnh: “Đẳng cấp pheromone của tôi là cấp E thấp nhất, tôi vốn nên là một mặt hàng lỗi trên thị trường tình yêu và hôn nhân.

Nên trong một đoạn hôn nhân đã từng, tôi luôn luôn khúm núm sợ hãi, luôn ép dạ nhẫn nhịn.

Tôi vẫn cho rằng, giống như những người khác đã từng nói, chỉ cần nhẫn nhịn là có thể đạt được hạnh phúc trong hôn nhân.

Nhưng mà…”
“Tôi không hạnh phúc.” Văn Kha gằn từng chữ một: “Dù pheromone nói cho tôi hay tôi phù hợp với chồng trước, nhưng sự thật lại không phải thế.

Có một khoảng thời gian rất dài tôi luôn cảm thấy cuộc đời càng lúc càng trống rỗng, dường như sức sống đã bị cạn khô héo tàn.

Đương nhiên tôi rất hoang mang.

Rõ ràng tôi đã sống dựa theo tiêu chuẩn của xã hội này, thế mà tại sao lại đau khổ đến thế cơ chứ?”
Văn Kha cầm micro, nói đến đây rốt cuộc anh cũng nở nụ cười: “Mãi đến sau khi ly hôn, mãi đến khi tôi cắt bỏ ký hiệu, và một lần nữa gặp được Alpha là tình yêu đích thực của mình, cuối cùng tôi cũng đã hiểu – Tuyến thể chỉ là một bộ phận thôi.

Cắt tuyến thể, chúng ta vẫn có thể dùng mắt để ngắm nhìn; che đi đôi mắt, chúng ta vẫn còn đôi tay để chạm tới.

Xứng đôi pheromone chẳng qua chỉ là một hệ thống tính toán, nó có hiệu suất cao, có lợi ích lớn, nhưng mà năng suất… Thường không đạt được mấu chốt của hạnh phúc.

Cho nên trong lòng tôi vẫn luôn có một mơ ước, đó là cùng những đồng nghiệp của mình tạo ra app này.

Chúng tôi muốn mang đến cho các bạn là những người đương độ tuổi yêu đương một con đường khác để đi.

Con đường đó không xuất phát từ pheromone, mà thật sự bắt nguồn từ trong tâm hồn.”
“Ở lứa tuổi dũng cảm không hề hãi sợ này, xin đừng đi đường tắt, xin hãy đi con đường tình yêu của bạn.

Dẫu nó gập ghềnh trắc trở đến thế nào, dầu có hoang vu khuất nẻo ra làm sao, thì xin bạn vĩnh viễn, vĩnh viễn đừng từ bỏ con đường đó.”
Sau khi nói xong phần này, Văn Kha cúi mình thật sâu.
Những câu từ này chưa từng xuất hiện trên ppt.
Gần như bằng trực giác, Phó Tiểu Vũ có thể cảm nhận được những lời này là bản thảo diễn thuyết mà sau khi gặp y vào hôm qua Văn Kha mới nghĩ ra được.
Y bỗng ưỡn lưng thẳng tắp, kế đó quay đầu chậm rãi nhìn đằng sau….
Toàn hội trường đã sôi trào, thậm chí có rất nhiều sinh viên đứng bật dậy vỗ tay reo hò.
Rõ ràng mỗi một câu nói của Văn Kha đều đang khiêu chiến nhận thức từ trước đến nay của y về tình yêu và hôn nhân, khiêu chiến giá trị quan luôn đặt hiệu quả là trên hết của y.
Nhưng giây phút ấy, Phó Tiểu Vũ không hề cảm thấy bị xúc phạm.
Trong tiếng vỗ tay vang rền như sấm dậy, y chỉ… Bất chợt cảm thấy mê man.
Mấy ngày nay y đã xem “Ẩm thực nam nữ” rất nhiều lần, thêm một lần là thêm một chút mê man.
Cô chị cả Gia Trân – người từ nhỏ đến lớn luôn cứng nhắc nghiêm túc thận trọng, thậm chí nghe thấy tiếng mèo kêu xuân cũng còn nổi giận – lại sẽ có một ngày đột nhiên cưỡng hôn thầy thể dục trong trường trước mặt bao nhiêu người, sau đó trong một buổi chạng vạng, cô nhảy lên xe gắn máy của thầy thể dục phóng như bay.
Con đường chiếc gắn máy ấy đi liệu chăng cũng rất đỗi gập ghềnh?
Chính hình ảnh đó đã khiến y xem đi xem lại liên tục mấy ngày qua, xem Gia Trân đột nhiên tô lớp son đỏ rực lên môi, lại bung xõa mái tóc uốn xoăn tít trong gió đầy hoang dã.
Con đường ấy, phải chăng… Cũng vui vẻ khôn cùng?
…..
Lúc nghỉ ngơi giữa giờ, trong hội trường lớn rất ồn ào, các sinh viên ra ra vào vào liên tục.
Phó Tiểu Vũ đứng dậy khỏi khán phòng đi về phía bục sân khấu.

Thực ra y đã định đi từ sớm rồi, dù sao những việc nửa phía sau là dạy các sinh viên ghép đôi cụ thể như thế nào.

Có điều trước khi đi y định nói một vài câu ngắn gọn với Văn Kha.

Hôm qua Văn Kha nói mình ngưỡng mộ Phó Tiểu Vũ, chẳng hiểu sao y lại có cảm giác sứ mệnh nào đó, tựa như giáo viên cảm thấy cần phải cho học sinh của mình một sự cổ vũ thích hợp.
Lúc đi tới trước bục sân khấu, Văn Kha đang nói chuyện với mấy phóng viên đến phỏng vấn, chỉ có mình Hứa Gia Lạc đứng bên cạnh.
“Ồ, đến rồi à.” Hứa Gia Lạc lên tiếng chào hỏi y rất tự nhiên, nhưng cũng rất thờ ơ.
“Ừm.” Phó Tiểu Vũ đành phải đáp lời, chờ khi quay đầu nhìn về phía Hứa Gia Lạc, y lại phát hiện Alpha ấy đã ngửa đầu uống nước khoáng.
Hứa Gia Lạc thật sự rất khó hiểu.
Khi Phó Tiểu Vũ xây dựng lớp áo giáp rắn chắc, Hứa Gia Lạc có thể phá vỡ phòng tuyến của y một cách dễ dàng không tốn sức.

Nhưng đến khi y cho rằng hai người họ đã có chút xíu khác biệt vì đêm năm mới ấy, Hứa Gia Lạc lại làm như không có chuyện gì mà lui về khu vực an toàn.
Phó Tiểu Vũ hoàn toàn không hiểu được giới hạn với Alpha này, là gần hay xa đều chẳng do y quyết định.

Với Phó Tiểu Vũ, trải nghiệm xã giao này khá giống với việc cứ xoay quanh tự cắn đuôi mình.

Rõ ràng muốn phát điên rồi, thế nhưng lại không kìm được mà muốn cắn tiếp.
Lúc y đang nghĩ thế, Văn Kha đã phỏng vấn xong, anh bỗng đi đến cạnh y túm lấy tay y rất chặt: “Tiểu Vũ à…”
Sắc mặt của Omega cực kỳ tái nhợt, anh đỡ bụng mình nói: “Tôi, tôi…”
Anh đang có thai, nên thực ra không cần phải nói, Hứa Gia Lạc và Phó Tiểu Vũ đã rất lo lắng: “Có chuyện gì thế? Anh đau bụng hả?”
“Đúng… Mà đột ngột lắm, tôi phải đi một lúc.” Trán Văn Kha mướt mồ hôi lạnh, anh ngẩng đầu lên nhìn Phó Tiểu Vũ, khàn khàn nói: “Chỉ còn phần kết thúc công việc thôi, Tiểu Vũ, cậu, cậu giúp tôi nói nốt nhé, trên bàn tôi có quy trình đấy… Hôm qua cậu đã xem qua, làm phiền cậu rồi.”
“Yên tâm.” Phó Tiểu Vũ nói hai chữ rất ngắn gọn.
“Ông mau về đi, bên này có chúng tôi rồi.” Hứa Gia Lạc đỡ Văn Kha ra ngoài, cũng thấp giọng bảo.
Phó Tiểu Vũ không nói thêm câu an ủi dư thừa nào, y biết bây giờ điều cần nhất chính là tỉnh táo.
Sinh viên của trường B vừa đẩy xe đưa tới ít nước và bánh ngọt.

Đương nhiên Phó Tiểu Vũ không ăn bánh, nhưng lại tiện tay cầm lấy chai nước khoáng đặt trên bàn mà vừa rồi Văn Kha không hề chạm qua.
Lúc vặn mạnh nắp chai ra, tay Phó Tiểu Vũ bỗng ươn ướt vì dính mấy giọt nước, mà hình như nước đó chảy ra từ đáy chai….
Vẫn chưa vặn nắp ra, sao lại rỉ nước được nhỉ.

Phó Tiểu Vũ cúi đầu nhìn bàn tay mình một cái.
Chuyện này khá kỳ lạ.
Nhưng y không có thời gian để nghĩ thêm về thứ chuyện vặt vãnh này.

Sau khi uống một ngụm nước lớn, y mở cặp tài liệu ra để hiểu rõ hơn về phần diễn thuyết trong bài kết thúc công việc vào lát nữa.
Vì Phó Tiểu Vũ ngồi ở vị trí chủ trì diễn thuyết, nên phóng viên vừa rồi còn mấy vấn đề chưa kịp đưa ra đi tới vây quanh y bắt đầu hỏi chuyện.
Phó Tiểu Vũ đã rất quen thuộc với sản phẩm, cũng có kinh nghiệm dày dặn trong việc nhận phỏng vấn như thế này lúc làm sếp.

Y đứng dậy nói dăm ba câu đã biểu hiện phong cách chuyên nghiệp không tầm thường, cánh phóng viên cũng xúm lại càng lúc càng nhiều.
Có điều chỉ một lát sau, Phó Tiểu Vũ đột ngột dừng lại.
Sắc mặt vốn hơi tai tái của y bất chợt ửng đỏ một cách kỳ lạ, thậm chí y còn phải âm thầm dùng sức siết chặt thành ghế…
Không hợp lý, y cảm thấy cơ thể mình có gì đó không đúng.
Có một cảm giác rất đỗi nóng cháy đang chầm chậm dâng lên từ bụng dưới, mà cảm giác đó cũng không lạ lẫm.
Nhưng tại sao lại đúng vào giờ phút này… Nỗi bất an quá mãnh liệt khiến Phó Tiểu Vũ không muốn tin đó là sự thật.
Y cố gắng ép mình tỉnh táo lại, sau đó giải quyết các câu hỏi truyền thông đặt ra với tốc độ cực kỳ nhanh gọn.

Đoạn Phó Tiểu Vũ vội vàng nói với Hứa Gia Lạc đang đứng bên cạnh: “Tôi ra ngoài một chút đây”.

Nói một câu ngắn gọn như thế gần như đã dùng hết chút sức lực ít ỏi còn sót lại của y.

Phó Tiểu Vũ xông ra phía cửa hội trường lớn như bay, chạy vội về phía phòng vệ sinh dành cho Omega nơi góc xa xa.
Động tác của y quá đột ngột, đến mức ngay cả Hứa Gia Lạc vẫn luôn rất bình tĩnh đứng bên cạnh cũng không khỏi ngẩng đầu lên nhìn hồi lâu về hướng y bỏ đi.
Phó Tiểu Vũ cố ý chọn một phòng vệ sinh khác vắng vẻ.

Cũng vì khá xa nên đợi đến khi y tiến vào, cơ thể y đã gần như xụi lơ, y cố gắng vịn vách tường đi tới phòng kế tiếp.
Lúc đóng chặt cánh cửa, y phải sợ hãi xác nhận cảm giác vừa rồi của mình…
Dường như trong khoang sinh sản yếu ớt đang bị ai đó thô bạo châm một mồi lửa.
Phó Tiểu Vũ ôm chặt bụng dưới như muốn cách bụng dập tắt ngọn lửa rực ấy đi.
Nhưng nó quá mãnh liệt, y phân hóa đã mười năm nay mà chưa từng trải qua lần nào phát tình dữ dội đáng sợ đến thế.

Tựa như trong khoảnh khắc ấy, toàn bộ cơ thể bị ném vào biển lửa, mùi Tử la lan trên người y cũng bùng lên tận trời cao giống như lửa dữ.
Không thể….
Phát tình nơi công cộng là ác mộng mà bất cứ một Omega nào cũng chẳng thể tưởng tượng ra nổi.

Dù là Omega cứng cỏi và lợi hại hơn nữa thì vào lúc này cũng chẳng có cách ngăn cản bất cứ vuốt ve và chiếm hữu của bất cứ một Alpha nào.
Kỳ phát tình mang ý nghĩa nguy hiểm, mang nghĩa không thể khống chế tất cả mọi thứ.

Vào lúc này, Omega hoàn toàn là một con mồi.
Phó Tiểu Vũ co rúm mình, đây là đại học B, là nơi đang có mấy nghìn người tụ tập.

Y, y… Y không thể bị người khác phát hiện.

Nhưng mà y không nhịn được bao lâu nữa rồi…
Thêm một giây nữa thôi là y cảm thấy mình sắp hôn mê vì cảm giác đau đớn dữ dội.

Y không thể mất đi ý thức, tuyệt đối không thể….
Nhưng không được rồi…
Phó Tiểu Vũ chầm chậm dựa vào vách tường trượt xuống…
….
Hứa Gia Lạc ngồi trong hội trường đang lấy điện thoại di động ra.

Dáng vẻ chạy vụt đi hồi nãy của Phó Tiểu Vũ khiến hắn khá lo lắng, ít nhiều cũng do dự có nên gọi điện thoại cho Omega ấy hỏi y sao rồi.
Nhưng đúng lúc đang chần chừ, điện thoại bỗng rung lên –
Là cuộc gọi đến từ Phó Tiểu Vũ.
Hứa Gia Lạc nhanh chóng bắt máy: “A lô…?”
“Hứa, Hứa Gia Lạc…” Giọng của Phó Tiểu Vũ yếu ớt khôn cùng, thậm chí cách điện thoại cũng có thể xác định được lúc này y đang run rẩy ở đầu dây bên kia: “Bây giờ tôi đang ở trong nhà vệ sinh dưới tầng một.”
“Tôi phát tình rồi.”
Suýt chút nữa là Hứa Gia Lạc không cầm nổi điện thoại.
“Anh… Anh có thể đến đây một chút được không Hứa Gia Lạc?” Lúc thốt ra tên hắn, gần như trong cổ họng của Omega bật lên một tiếng nấc nghẹn.
Hứa Gia Lạc nhảy dựng lên khỏi ghế, hắn không đoái hoài gì đến buổi công bố nữa mà cầm điện thoại chạy ào ra khỏi hội trường.
Hắn đã ba mươi tuổi rồi, đáng lẽ ra trong đời không nên có trò chạy nước rút 800 mét này.

Từ sau khi tốt nghiệp đại học, đã bao nhiêu năm rồi hắn không còn nhớ mình có từng chạy nhanh đến thế không nữa.
Nhưng mà, một Omega cấp A lúc này đang trốn trong phòng vệ sinh.
Chuyện này quá nguy cmn hiểm, dù chỉ chậm một giây thôi, Hứa Gia Lạc cũng sợ sẽ có người bất thình lình cắn cổ Phó Tiểu Vũ một cái.
Hứa Gia Lạc chạy với cách thức mà hồi còn trẻ cũng chẳng có, gần như chưa đầy một phút đồng hồ đã vọt đến nhà vệ sinh Omega bên dưới.

Phó Tiểu Vũ vẫn không ngốc, y tìm một nhà vệ sinh vắng vẻ không có ai để trốn, bên trong hoàn toàn không có một bóng người.
Nhưng Hứa Gia Lạc vẫn rất cẩn thận, hắn lấy tấm bảng “Đang quét dọn, xin đừng vào” ở bên cạnh treo trước cửa nhà vệ sinh, sau đó đi vào dùng ngón tay gõ cửa từng gian phòng một.
Lúc gõ đến gian thứ ba, cuối cùng bên trong cũng truyền ra tiếng nói yếu ớt của Omega: “Là, là tôi đây…”
“Mở cửa.” Hứa Gia Lạc nói.
Còn chưa dứt câu, cánh cửa kia đã mở ra cách vội vã, một cơ thể nóng hầm hập ngã vào lồng ngực hắn.
Trong nháy mắt đó, hương Tử la lan chiếm cứ toàn bộ đại não của Hứa Gia Lạc.

Mùi thơm ấy không còn chỉ là ngọt ngào mà thôi, pheromone của Omega cấp A bùng nổ đã ngọt đến mức khó tưởng, thậm chí còn hơi ngầy ngật tanh tanh.
Alpha không có cách nào chống lại được, đó chính là mùi thịt thơm phát ra từ tận sâu trong cơ thể của Omega.
Hứa Gia Lạc vừa không kìm lòng nổi mà hít một hơi thật sâu, vừa muốn đẩy Phó Tiểu Vũ ra.
Có lẽ sự chối từ của Hứa Gia Lạc khiến Omega đang nép trong ngực hắn cảm thấy sợ hãi.

Phó Tiểu Vũ ôm ghì lấy hắn thật chặt, gần như vùi cả khuôn mặt sát rạt lên cổ Alpha: “Hứa Gia Lạc, tôi phát tình rồi…”
Phó Tiểu Vũ tựa như một con thú nhỏ cuồng điên ngửi cổ Hứa Gia Lạc, vừa ngửi vừa cố chen vào ngực hắn: “Tôi phát tình rồi.”
Mẹ nó chứ tôi biết mà.
Hứa Gia Lạc thầm nghĩ trong lòng, hắn hơi lùi về sau một chút, kế đó kéo Phó Tiểu Vũ ra khỏi ngực.
“Đừng nhúc nhích.” Hắn nói hơi thô bạo, một tay ôm giữ eo Phó Tiểu Vũ thật chặt, tay kia đặt sau cổ y như bắt mèo, đoạn nhéo tuyến thể của y.
“A…!” Suýt chút nữa là Phó Tiểu Vũ phải thét lên.

Chốn đó là bộ phận mẫn cảm nhất trên cơ thể, huống chi còn trong lúc phát tình.
Chưa từng có bất cứ ai chạm qua y như thế, Phó Tiểu Vũ cảm thấy như có luồng điện chạy dọc cơ thể mình.

Sợ hãi và khoái cảm cùng ập đến rào rạt, y chỉ muốn mãi mãi được kề sát lồng ngực của Hứa Gia Lạc như thế này.
“Sưng to quá.

Sao cậu lại phát tình đến mức này?”
Lúc phát tình tuyến thể của Omega bị sưng lên là bình thường, nhưng Omega này vừa chỉ mới bắt đầu mà tuyến thể đã tựa như một hạt đào nhô lên.

Hứa Gia Lạc biết lúc này khoang sinh sản của Phó Tiểu Vũ phải nóng rẫy như thiêu như đốt đến nhường nào.
“Phó Tiểu Vũ, hãy nhìn tôi này.”
Ánh mắt của Hứa Gia Lạc nghiêm túc trước nay chưa từng có, hắn xoa nắn phần gáy của Omega, một tay kia thì nâng cằm Phó Tiểu Vũ lên.
Giây phút hai người đối mặt trong gian phòng nhỏ hẹp này, Hứa Gia Lạc chỉ có một cảm giác mà thôi.

Toàn thân trên dưới của hắn, tất cả lý trí của hắn đều đang phát ra tiếng “Tít tít tít” cảnh báo gấp gáp.
Trong ngực hắn lúc này đang là Phó Tiểu Vũ ướt sũng vì phát tình.
Da thịt của Omega ấy tựa như đóa mây trước khi ào mưa, nó no đầy hơi nước, nên mềm mại và ẩm ướt khôn cùng.
Giọt mồ hôi vương trên đuôi lông mày thanh mảnh của y, đôi mắt to tròn như mắt mèo đang mở to vì hoảng sợ.

Phía đuôi mắt điểm xuyết giọt lệ, càng khiến cho đôi mắt ấy đẫm tràn dục tình ướt át ảo mờ.
Sợ hãi càng khiến Phó Tiểu Vũ quyến rũ hơn.
“Đau…” Omega nhìn hắn, gốc rèm mi vương đầy những nước.

Y lấy tay ấn mạnh lên bụng mình: “Bên trong đau, còn ngứa nữa… Hứa Gia Lạc, tôi khó chịu lắm.”
Phó Tiểu Vũ vừa tố cáo vừa lần nữa cố gắng kề sát Hứa Gia Lạc.
Nhưng cổ y bị Hứa Gia Lạc túm lấy, làm thế nào cũng không chui nổi vào lồng ngực Alpha.

Cảm giác ấy như muốn làm y vỡ nát, y muốn được nép vào lòng Alpha, tại sao lại không cho y làm thế, tại sao lại túm lấy y thế này.
Hứa Gia Lạc tỉnh táo đến mức gần như cay nghiệt: “Nhìn tôi.”
Hắn nói: “Phó Tiểu Vũ, trước hết tôi sẽ hôn cậu một chút, đừng suy nghĩ nhiều quá.

Cậu sẽ lập tức cảm thấy dễ chịu hơn chút đó…”
Được.
Phó Tiểu Vũ nghĩ, y nhắm mắt lại cố gắng ngẩng đầu lên.
Vì y là một mỹ nam cao gầy, nên lúc ngẩng đầu chờ được hôn nom có cảm giác yếu đuối mà quyến rũ.
Cơ bắp của Hứa Gia Lạc cứng đờ, hắn phải dùng tất thảy tinh thần và trí tuệ để tự nhủ mình, hiện giờ hắn đang là một ống thuốc ức chế, hắn là Alpha cấp A, pheromone của hắn chính là thuốc tốt cho Omega đương lúc phát tình.
Không có tình cảm, chỉ là thuốc ức chế thôi.
Hắn đã xây dựng tất cả tâm lý cho mình, nhưng khi thật sự đặt nụ hôn lên môi Phó Tiểu Vũ, Hứa Gia Lạc thực sự muốn rời khỏi gian phòng này ngay lập tức.
Khoảnh khắc đưa đầu lưỡi vào, hắn biết ngay rằng –
Đây là một Omega chưa từng hôn môi.
“Phó Tiểu Vũ,” hắn không thể không lùi lại một chút, khàn giọng nói: “Hãy dùng mũi để thở, đừng cắn lưỡi của tôi.”
Vào giây phút điên cuồng thế này, Omega vẫn còn lập tức vụng về nói: “Xin lỗi anh.”
Người chưa từng hôn thì không thể nào có kinh nghiệm tình dục.

Điều này đồng nghĩa với việc Omega trong ngực hắn đây chưa từng bị bất cứ Alpha nào ký hiệu lâm thời.
Đệt.
Gần như trong giây phút này, Hứa Gia Lạc đã hạ quyết tâm –
Mình tuyệt đối không thể chạm vào cậu ấy.
Nếu nói đơn giản về mặt giác quan, thì việc giúp một Omega xử nam dịu đi cơn phát tình khiến hắn chỉ mới tưởng tượng đã cảm thấy sướng đến muốn điên, dù còn chưa thực sự hoan hảo.
Nhưng Hứa Gia Lạc cũng biết rất rõ, điều này đương nhiên sẽ kéo hắn tiến vào một mối phiền phức rối như bòng bong, sẽ mang đến cho cuộc sống của hắn vô vàn biến số.
Đây chính là hệ thống cảnh báo mà chỉ Alpha thân kinh bách chiến mới có được.
Nụ hôn còn chưa kết thúc, Hứa Gia Lạc đã đẩy Phó Tiểu Vũ ra.
“Đỡ hơn chút nào không?”
“Ổn, ổn hơn rồi.”
Phó Tiểu Vũ tựa lên vách tường thở hổn hển, y nhìn Hứa Gia Lạc bằng đôi mắt long lanh, nhỏ giọng nói: “Nhưng mà vẫn chưa…”
“Nghe tôi nói này,” Hứa Gia Lạc cắt lời y, hắn cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay một cái, nói: “Tôi ở đây sẽ càng khiến cậu khó khống chế bản thân hơn, nên lát nữa tôi sẽ ra ngoài và đóng cửa lại.

Sau đó tôi sẽ gọi xe cấp cứu cho cậu, nhiều lắm là hai mươi phút sẽ có nhân viên y tế chạy đến.

Phó Tiểu Vũ, từ giờ trở đi sẽ là hai mươi phút, chỉ cần nhịn hai mươi phút thôi, có được không?”
“Không…”
Phó Tiểu Vũ lập tức đứng thẳng người dậy.

Sao y có thể chịu được hai mươi phút lạnh lùng cơ chứ, dù chỉ là một giây thôi y cũng cảm thấy mình sẽ sụp đổ mất.
Y muốn đứng thẳng dậy ôm lấy Hứa Gia Lạc theo bản năng, nhưng vẫn bị tàn nhẫn đẩy ra.
“Tôi đứng ngay ngoài cửa gọi điện đến bệnh viện.”
Hứa Gia Lạc không cho y thêm bất cứ cơ hội nào để nài bớt một thêm hai, hắn dứt khoát bước lùi ra khỏi căn phòng rồi đóng cửa đánh “Cạch”.
Phó Tiểu Vũ đứng trong phòng lay khóa cửa thật lực, nhưng rõ ràng là Alpha bên ngoài đang giữ chặt cửa, cứ thế nhốt y trong này một cách tàn nhẫn.
Cách cửa, tiếng của Alpha ấy truyền tới: “Phó Tiểu Vũ, cậu có thể nghe được tiếng của tôi, tôi đang gọi điện thoại.”
“Đừng mà…”
Phó Tiểu Vũ cạn sạch sức lực rồi, hai chân y bủn rủn dựa vào cửa trượt xuống đất.

Y biết Hứa Gia Lạc không làm sai.
Alpha ấy không có nghĩa vụ phải giúp y.
Dù y đã từng mơ thấy người ấy, dù y… Có suy nghĩ kỳ lạ và khó nói nên lời với hắn.
Nhưng mà không sai, Hứa Gia Lạc không có nghĩa vụ phải giúp.
Hóa ra y không thể giống như Gia Trân trong “Ẩm thực nam nữ”, hóa ra dù y có khiến mình mất khống chế, có để mình bột phát, để mình mất sạch mặt mũi, thì cũng chẳng có cách nào ngồi trên chiếc xe gắn máy cuồng dã kia.
Không có ai chở y tiến vào màn đêm.
Dù có phát tình, y cũng chẳng có sức hấp dẫn.
Bởi vì y thật sự không đáng yêu.
…..
Hứa Gia Lạc chặn chặt cửa gọi điện thoại.

Có một lúc động tĩnh trong phòng ít hơn một chút, hắn nghĩ, có lẽ cuối cùng Phó Tiểu Vũ cũng nghe lời rồi, đây là chuyện tốt.
Trong điện thoại truyền đến tiếng hỏi: Chào anh, đây là tổng đài cấp cứu, xin hỏi anh đang cần giúp đỡ đúng không ạ?
“Chào cô, chỗ tôi đang có một Omega phát tình đột ngột rất nghiêm trọng, cần được giúp.”
Người bên kia điện thoại tiếp tục hỏi: Xin hãy cung cấp địa chỉ của anh.
Hứa Gia Lạc hắng giọng một cái, đang lúc muốn mở miệng, hắn chợt nghe Phó Tiểu Vũ vốn yên tĩnh thật lâu bên kia cánh cửa bỗng nhiên bật khóc.
“Hứa Gia Lạc…”
“Anh hãy giúp tôi chút đi, tôi khó chịu lắm.”
Tiếng khóc của Omega rất yếu ớt, nếu như không yên lặng thì gần như không nghe thấy tiếng của y: “Xin anh đấy, xin anh hãy giúp tôi chút đi.”
Người bên kia điện thoại vẫn còn đang thúc giục: A lô? Anh gì ơi? Xin hãy cung cấp địa chỉ của anh.
Hứa Gia Lạc lập tức biến thành câm điếc.
Đương nhiên hắn biết mình làm không sai.

Về logic, về quy trình, về lý trí đều chẳng hề sai, có lẽ không có giây phút nào hắn làm chính xác như bây giờ.
Nhưng *** mẹ nó, tại sao Phó Tiểu Vũ lại phải khóc?
Sự phẫn nộ dữ dội khiến đầu Hứa Gia Lạc ù lên ong ong, nhưng một giây sau hắn lại nói với điện thoại: “Không cần nữa.”
“Tự chúng tôi có thể giải quyết.”
Hắn cúp điện thoại, cũng thẳng tay cúp luôn lý trí của mình.
Hứa Gia Lạc đẩy cửa phòng vệ sinh ra đánh “Rầm”, sau đó nâng Omega đang cuộn mình dưới đất dậy rồi thô bạo nhấn y lên cánh cửa.
“Đứng thẳng lên…”
Hứa Gia Lạc nghiêm nghị nói.
Không nên như thế, nhưng mà không kìm chế được.
Hứa Gia Lạc gần như thô bạo đè lên Phó Tiểu Vũ, dùng môi ngậm lấy phần tuyến thể nóng hừng hực đang sưng tấy của y.
Từ khi biết được quan hệ thực sự của Phó Tiểu Vũ và Hàn Giang Khuyết, hắn đã nghĩ phải cách xa Omega này.
Bởi vì Phó Tiểu Vũ khiến Hứa Gia Lạc hoàn toàn nhớ đến người cha Omega của mình, Mộ Dung Tĩnh Nhã.
Hai người họ giống nhau như đúc.
Dùng khuôn mặt xinh đẹp mỹ lệ, dùng cơ thể hoàn hảo để bắt lấy Alpha tầng lớp cao nhất, sau đó dùng người ấy để giúp mình hoàn thành dã tâm trong sự nghiệp.
Sau khi trưởng thành hắn tránh Mộ Dung Tĩnh Nhã không kịp, tại sao lại muốn đến gần Phó Tiểu Vũ?
Phó Tiểu Vũ –
Tại sao lại chọn tôi.
Hắn vừa dịu dàng liếm mút tuyến thể, vừa tức giận nghĩ.
*** mẹ nhà nó, chuyện này không công bằng.
Omega nghiêng đầu run run cố đứng thẳng, y tựa mình vào cửa, hàng mi dài ẩm ướt như đang đổ mưa.
Tại sao cậu ta lại ướt đẫm đến thế.
Hứa Gia Lạc nghĩ, trời ạ, trong cơ thể cậu ta ướt át đến nhường nào cơ chứ.
*******
Hết chương 21.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui