Lần thành kết này vừa cương quyết vừa thô lỗ, Hứa Gia Lạc hoàn toàn không chừa chút không gian né tránh nào cho Phó Tiểu Vũ.
Hắn ghì chặt Omega dưới thân, mãi đến khi người ấy hoàn toàn bị hắn ký hiệu triệt để.
Phó Tiểu Vũ nhắm nghiền mắt mà vẫn cảm thấy đất trời quay cuồng, trọn châu thân dường như chẳng còn thuộc về mình nữa…
Đâu là khoảnh khắc thực sự đạt đến đỉnh cực khoái?
Phó Tiểu Vũ mệt lả nghĩ, có lẽ là giây phút Hứa Gia Lạc nói “Mẹ kiếp cậu thật xinh đẹp”.
Chính thời điểm ấy y trở nên hoàn toàn mềm nhũn, cũng tựa như một bãi bùn ướt nhão.
“Phó Tiểu Vũ, cậu đổ nhiều mồ hôi quá.”
Tôi biết chứ.
Phó Tiểu Vũ sầu não nghĩ, nhưng y chẳng còn tí sức nào để mở miệng.
Y rất hay đổ mồ hôi, nên bản thân cũng để ý đến chuyện này.
Hễ vào mùa hè mỗi ngày y lại nghiêm túc tắm hai lần, chỉ là lúc này y không còn sức để đứng dậy tắm rửa nữa.
Hứa Gia Lạc thấp giọng cười một tiếng.
Mặc dù là Omega nhưng phần bụng dưới của Phó Tiểu Vũ vẫn có một lớp cơ mỏng do vận động lâu dài, đương nhiên đây là một vóc người xinh đẹp hoàn hảo.
Nhưng ở chiếc bụng ngầu như thế lại có một chiếc rốn tròn tròn xinh xinh.
Trong chiếc rốn, đang đựng một chút nước.
Hứa Gia Lạc ngắm một chút, bỗng nhiên cúi người liếm sạch chút mồ hôi trên rốn Omega.
“Ưmm…” Phó Tiểu Vũ nhỏ giọng rên một tiếng, không nhịn được mở cặp mắt mơ màng ra.
Đầu lưỡi của Alpha nong nóng đang liếm phần bụng mẫn cảm của y như động vật ăn thịt.
Bởi vì hành động này quá kích thích, bụng Phó Tiểu Vũ bỗng sôi ùng ục, nghe vô cùng xấu hổ trong căn phòng yên tĩnh.
Đúng là y đói rồi.
“Chờ tôi một chút.”
Hứa Gia Lạc không nhịn được cười, sau khi nói xong vội vàng nhảy xuống giường.
Thời tiết này khiến ngay cả Alpha cũng cảm thấy lạnh quá đỗi, có điều hình như Hứa Gia Lạc rất vui, hắn để trần người run run chạy ra khỏi phòng ngủ.
Chỉ qua năm, sáu phút, chỉ nghe một chuỗi bước chân vội vàng vang lên, Alpha xông vào phòng với một luồng gió lạnh.
“Nào nào.” Hứa Gia Lạc vừa cầm bát vừa kéo Omega dậy.
“Anh nấu lúc nào thế Hứa Gia Lạc?” Phó Tiểu Vũ giật mình hỏi.
“Lúc vừa gọi McDonald tôi tiện tay nấu cháo luôn, may đây là nồi giữ nhiệt nên qua hồi lâu vẫn không bị nguội.”
Hứa Gia Lạc rất thản nhiên, rõ ràng là lúc gọi đồ ăn hắn nhận ra Phó Tiểu Vũ sẽ không ăn McDonald nên mới chuẩn bị cháo từ sớm.
Hắn đưa bát cháo cho Phó Tiểu Vũ, sau đó lấy chiếc bàn nhỏ dưới giường ra để đặt bát lên trên.
Trên bàn có một bát cháo trắng nhỏ, một đĩa dưa muối, và cả hai quả trứng gà luộc.
Đây là một bữa sáng giản dị đến mức hơi chất phác.
“Vừa dùng nước nóng luộc trứng đấy, nhanh lắm.”
Alpha vừa nói vừa ngồi xuống giường bắt đầu bóc vỏ trứng.
Nghĩ đến dáng vẻ trần truồng luộc trứng gà trong bếp của Hứa Gia Lạc, Phó Tiểu Vũ thật sự không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
Vỏ trứng rất nóng, Hứa Gia Lạc vừa bóc vừa không ngừng thổi đầu ngón tay.
Mặc dù hắn cực kỳ biết cách bóc vỏ hải sản, nhưng đến lượt trứng gà những ngón tay không hề mảnh khảnh ấy nom có vẻ hơi vụng.
Dưới bàn tay bóc vỏ của hắn, phần lòng trắng bị bong lỗ chỗ, trông thật xấu xí.
Lúc Hứa Gia Lạc tách quả trứng gà xấu xí kia làm hai nửa đút cho Phó Tiểu Vũ, y hơi nghiêng đầu: “…Không thích ăn lòng đỏ trứng đâu.”
“Chậc –“
Hứa Gia Lạc hừ một tiếng như chê y phiền phức, nhưng sau đó lại ăn hết lòng đỏ rồi mới đút miếng lòng trắng tới miệng Omega.
Phó Tiểu Vũ ăn một bát cháo và hai quả trứng gà đã thấy no, y ngẩng đầu nhìn Alpha, mặt đỏ bừng lên.
Sau mấy giây nhìn Hứa Gia Lạc, y bỗng nhổm người dậy ôm chặt cổ Alpha rồi kéo hắn xuống giường.
Hai người họ trần truồng kề khít bên nhau trong chiếc chăn ấm áp.
Hứa Gia Lạc thật tốt với y, Phó Tiểu Vũ không thể hình dung nổi, chỉ là cảm thấy Hứa Gia Lạc thật tốt, tốt mà không nói rõ được tốt như thế nào.
Dù có vô dụng về mặt tình cảm, y cũng trở nên thân thiết trước mặt Hứa Gia Lạc.
“Hứa Gia Lạc này.” Phó Tiểu Vũ kề sát mặt Hứa Gia Lạc nói: “Vừa rồi… Anh nói tôi là, là… Lẳng lơ.”
Y lắp bắp, chữ kia quả thực khiến miệng y bỏng cháy, nhưng vẫn không nhịn được mà hỏi: “Nó nghĩa là tốt hay xấu?”
Là phản hồi tích cực hay tiêu cực, quả thực điều này cực kỳ quan trọng trong suy nghĩ của y.
Hứa Gia Lạc cảm thấy hơi cạn lời vì câu hỏi của Phó Tiểu Vũ, hắn im lặng một chốc mới đành bất đắc dĩ nói: “Đương nhiên là tốt.”
Không chỉ tốt thôi đâu, mà là quá tốt.
Nhưng sau đó hắn nghĩ đến chuyện gì đấy, lập tức cảnh giác ôm chặt Omega một chút, thấp giọng bảo: “Trên giường thì không sao nhé Phó Tiểu Vũ, nhưng bình thường không được cho phép bất cứ ai nói cậu như thế, biết chưa?”
Dặn dò chuyện như vậy lại một lần nữa not cool, Hứa Gia Lạc tự ghét bỏ chính mình, nhưng hiện giờ hắn không thể kìm nỗi bận lòng được.
Một lát sau, Omega trong lòng hắn bỗng mở miệng: “Hứa Gia Lạc, vậy…”
Phó Tiểu Vũ chần chừ một chút như biết bản thân mình cũng không phải, nhưng vẫn tiếp tục hỏi: “Vậy biểu hiện trên giường của tôi ổn chứ?”
“Cái gì cơ?” Hứa Gia Lạc kinh ngạc trợn tròn mắt.
Ngay cả Alpha để ý đến biểu hiện của mình đi chăng nữa, hình như cũng ít ai thật sự hỏi thành lời vấn đề này.
“Thì là… Biểu, biểu hiện của tôi là xuất sắc, trung bình hay đạt tiêu chuẩn?” Phó Tiểu Vũ giải thích, sau khi vượt qua được nỗi xấu hổ ban đầu y nói lưu loát hơn nhiều: “So với những Omega khác thì sao?”
Hứa Gia Lạc thực sự nghẹn họng vì câu hỏi này.
Ngay trong chuyện này Phó Tiểu Vũ cũng có ham muốn hơn thua, quả thực khiến Hứa Gia Lạc muốn trợn ngược mắt rồi cốc đầu một cái.
“Phó Tiểu Vũ”, hắn quở trách không hề khách sáo: “Chuyện này chẳng có gì hay để cạnh tranh cả, cũng không phải là công việc.
Đừng tạo ra một sex life phức tạp, được không?”
Nghe thấy thế, Omega bỗng ngẩng đầu lên nghiêm túc nhìn hắn rồi cố chấp hỏi bằng được: “Có phải là biểu hiện của tôi… Không tốt lắm đúng không.”
“….”
Hứa Gia Lạc biết, xong rồi, Omega cứng đầu nhất thế giới kia lại đến nữa rồi.
“Đê mờ.” Hắn không nhịn được chửi một câu, nhưng lúc đang tức giận lại chợt có cảm giác cùi không sợ lở.
Được rồi, sướng thì sướng, sướng cũng không đại diện cho cái gì cả.
Hắn không thẹn với lương tâm, chả có gì để ngại thừa nhận.
“Phó Tiểu Vũ, biểu hiện của cậu cực kỳ tốt, gần max điểm, suýt nữa đánh gục tất cả bạn trong lớp, hài lòng chưa?”
“Thật ư?”
Trong đôi mắt mèo tròn xoe của Omega lập tức chứa chan niềm vui.
Bởi vì nhận được lời khen trên giường của Hứa Gia Lạc mà Phó Tiểu Vũ không hề che giấu cảm xúc vui vẻ của mình.
Hứa Gia Lạc bỗng cảm thấy giống như đang trên một sân thi đấu, Phó Tiểu Vũ rất vui mừng vì thắng được hắn, mà hắn lại cảm thấy hơi bực bội.
Chẳng lẽ hắn đang trong đường đua chạy cự ly dài?
“Hứa Gia Lạc này.” Ngay lúc Alpha đang rầu rĩ không vui, Phó Tiểu Vũ bỗng xoay người đè lên, đôi mắt sáng long lanh: “Tôi có thể kiểm tra anh không?”
Hứa Gia Lạc nghĩ: Chẳng lẽ tôi lại có thể nói không được à.
Thế là Omega thật sự đang sờ hắn.
Đó là những ve vuốt vừa hơi thăm dò vừa mang theo tò mò.
Phó Tiểu Vũ bắt đầu từ phía dưới, sau đó lên bắp đùi, rồi dần dần… Đến chỗ quan trọng.
Hứa Gia Lạc biểu hiện rất bình tĩnh, nhưng vẫn âm thầm nghiến răng hàm một chút.
Thật sự rất khó tưởng tượng được rằng ngay lúc gặp mặt ở đại học B, hai người họ còn chào nhau bằng cách gật đầu lạnh nhạt.
Vậy mà chưa đầy 24 tiếng sau, Omega này đã phủ phục trên người hắn sờ mó cơ thể hắn một cách phấn khởi.
“Giống…” Phó Tiểu Vũ nghĩ nghĩ một chốc rồi mới nói ra một ví von kỳ quặc: “Giống như cái đuôi ấy.”
“…” Hứa Gia Lạc cảm thấy đây không phải là miêu tả hay, nhưng hắn từ chối hỏi câu ngốc nghếch “Là tốt hay xấu” như Phó Tiểu Vũ.
Phó Tiểu Vũ buông “cái đuôi” ra, tiếp tục dò dẫm ngón tay lên trên.
Y thích chạm vào Hứa Gia Lạc như thế này.
Thực ra Alpha nom vừa lười vừa bất cần này vẫn luôn tập gym, bên eo có hai đường nhân ngư, lúc dùng sức sẽ lộ ra đầy hấp dẫn.
Cơ ngực lại càng cực kỳ rắn chắc, cũng vì thế mà núm vú trông rất phẳng, rất nhỏ, rất không đáng chú ý.
Phó Tiểu Vũ không kìm nổi tò mò sờ chỗ đó, nhưng vừa sờ…
“Ê này…”
Hứa Gia Lạc bỗng giật bắn lên.
“Phó Tiểu Vũ, đừng chạm vào chỗ đó.” Alpha hung dữ trừng Phó Tiểu Vũ một cái.
“Tại sao?” Phó Tiểu Vũ tò mò hỏi.
Hứa Gia Lạc không trả lời y mà chỉ túm lấy cổ tay định đẩy tay y ra.
“Tại sao thế?”
Phó Tiểu Vũ bỗng có ý chí chiến đấu, Hứa Gia Lạc định hất tay thì y càng ghé sát vào ngực Alpha kề mặt lên chỗ đó.
Thực ra y cũng giật mình lắm chứ.
Nếu là Phó Tiểu Vũ của ngày hôm qua, y quả thực không thể tưởng tượng nổi mình lại làm ra hành động đó.
Cho đến giờ y vẫn là một học sinh ngoan đúng quy đúng củ, là một người đâu ra đấy.
Nhưng hôm nay thì khác, y của hôm nay không phải là một y nhạt nhẽo của bình thường.
Hôm nay y đã nhẹ nhàng hơn, y rất thân rất thân với Hứa Gia Lạc, thân đến mức có thể tinh nghịch xấu xa trước nay chưa từng có.
“Nếu anh không nói cho tôi thì tôi không dậy đâu Hứa Gia Lạc.”
Phó Tiểu Vũ nói như chém đinh chặt sắt.
“Chậc…”
Đương nhiên là Hứa Gia Lạc không thể nào đẩy mạnh một Omega đang ở trong kỳ phát tình, thế là chỉ đành bực bội chậc một tiếng ngửa người ra sau.
Dường như hắn bỗng đánh mất tất cả ý chí chiến đấu, đoạn dùng tay che trán.
“Nói cho tôi đi.” Phó Tiểu Vũ thừa thắng xông lên.
“Phó Tiểu Vũ, cậu thật là…”
Alpha nuốt những câu chửi đằng sau lại, giọng rất ư yếu ớt.
Qua hồi lâu hắn vẫn cứ che trán không nhìn Omega, nói: “Mẹ sư tôi mắc hội chứng đầu nhũ buồn, được chưa?”
“Cái gì cơ?”
Phó Tiểu Vũ còn cho là mình đã nghe nhầm.
“Sad nipple syndrome.”
*Hội chứng này nghĩa là khi bị chạm vào đầu v* sẽ cảm thấy buồn bã, căng tức hoặc khó chịu, khá giống với triệu chứng sưng đầu v* của phụ nữ mang thai.
Mọi người có thể tìm hiểu thêm về hội chứng này bằng tiếng Anh, chứ mình không tìm thấy tài liệu nào bằng tiếng Việt về hội chứng này cả, vì nó khá mới.
Bí mật mất mặt này khiến Hứa Gia Lạc hoàn toàn mất đi ý chí chiến đấu, hắn ủ rũ cúi đầu nói: “Cậu lên mạng tìm hiểu một chút là biết ngay.
Đừng chạm vào ngực tôi, tôi… Tôi sẽ rất buồn.”
Hắn không chọc cười, mà thật sự buồn.
Phó Tiểu Vũ lại còn đặt tay nơi chỗ đó của hắn nữa chứ, Hứa Gia Lạc bỗng có cảm giác cuộc đời đã đến hồi kết, bàng hoàng, tịch mịch, gì cũng có cả.
Lá rơi, thu sang, hoàng hôn, những suy nghĩ này cũng bắt đầu xoay tròn vô tận trong đầu hắn không thể ngăn lại nổi.
Ngay lúc này, Hứa Gia Lạc đã mặc người chém giết.
Phắc, hắn thật sự buồn quá đỗi.
“Hứa Gia Lạc…”
Ban đầu Phó Tiểu Vũ còn nhịn, nhưng sau đó y chịu không nổi nữa bèn phá lên cười, thậm chí ngay cả bả vai cũng không ngừng run rẩy.
“Xin lỗi.”
Omega vừa cười vừa run rẩy nói.
Y không nhớ từng có khi nào mình cười to không hề kiêng dè như thế hay chưa, thậm chí còn vô sỉ muốn chạm vào cái chỗ buồn kia một chút.
“Mẹ kiếp Phó Tiểu Vũ, cậu thật sự chả ra gì cả.”
Hứa Gia Lạc nhân cơ hội kéo Omega đang đè lên người mình vào lòng, xoa tóc Phó Tiểu Vũ.
Chẳng hiểu sao khi nhìn thấy Phó Tiểu Vũ lần đầu tiên cười vui vẻ như thế, hội chứng đau lòng của hắn dường như cũng được xoa dịu đi chun chút.
“Đây là bí mật của tôi đấy, biết chưa?”
Hứa Gia Lạc nói hời hợt thế thôi, ngay cả Omega đang nằm trong lòng cũng không để ý, nhưng thực ra hắn rất nghiêm túc.
Đây là bí mật của hắn, một bí mật kỳ quái mà lại hài hước, bí mật mà ngay cả Cận Sở đã kết hôn bảy năm với hắn cũng không hay biết.
Thật ra cũng mãi đến khoảnh khắc buồn cười này, Hứa Gia Lạc mới bỗng nhiên cảm thấy có nỗi trống rỗng khó tả đang len lỏi vào người mình –
Hóa ra nhiều năm qua Cận Sở chưa bao giờ tò mò cẩn thận vuốt ve cơ thể hắn thật lâu.
Tác giả có lời:
Nói cho tui biết có bao nhiêu người đã đi search hội chứng này rồi nào?
Chờ mai vào viện nha
___________
Hết chương 30.
.