Liều thuốc bác sĩ tiêm cho Phó Tiểu Vũ đã có tác dụng.
Khoang sinh sản không còn đau nhức dữ dội từng cơn như trước nữa, nhưng kèm theo đó là cảm giác đói bụng đang cồn lên.
Bởi vậy lúc Hàn Giang Khuyết lo lắng chạy vào phòng bệnh, Phó Tiểu Vũ đang ngồi trên giường bóc quả quýt thứ hai.
Nghe thấy tiếng động, y ngẩng đầu lên và không khỏi kinh ngạc hỏi: “Hàn Giang Khuyết? Sao cậu lại đến đây?”
Theo sau lưng hắn còn có Văn Kha.
Mặc dù lúc này dáng người anh đã hơi cồng kềnh, nhưng bước chân lại rất nhanh, giống như đuổi theo Hàn Giang Khuyết cùng tiến vào.
Phó Tiểu Vũ hỏi xong mới phát hiện ra chàng Alpha cao to này nom quá đỗi nhếch nhác, hốc mắt và trán đỏ lên vì hình như bị ai đó đánh, khóe mắt còn hơi sưng.
“Cậu bị gì…?” Phó Tiểu Vũ rất đỗi giật mình.
Đúng là người bạn này của y không quá thông minh, nhưng nếu nói về đánh nhau, từ trước đến giờ Phó Tiểu Vũ chưa từng nhìn thấy bất cứ Alpha nào dám lên mặt trước Hàn Giang Khuyết.
Đến mức khi nhìn thấy Văn Kha đầy mặt sốt ruột ở đằng sau, y thậm chí còn tưởng rằng là Văn Kha đánh Hàn Giang Khuyết.
Hàn Giang Khuyết thật sự rất lo lắng, suýt chút nữa hắn đã vọt tới bên người áp lên mặt Phó Tiểu Vũ.
Có điều mùi Tử la lan thơm lừng nồng nàn trong phòng đã nhắc nhở hắn –
Hắn là Alpha, xông tới bên cạnh người Omega vẫn chưa hoàn toàn kết thúc kỳ phát tình là không được.
Vậy nên hắn chần chừ lùi về sau hai bước, hỏi: “Tôi đưa Văn Kha đến tiêm.
Tiểu Vũ, cậu, cậu vẫn khỏe chứ?”
“Tôi không sao… Cậu đừng lo lắng.” Phó Tiểu Vũ đáp.
Có một khoảnh khắc dường như cả y và Hàn Giang Khuyết đã quên –
Rằng hai người họ vẫn còn đang chiến tranh lạnh.
Đúng lúc này Hứa Gia Lạc rốt cuộc cũng đẩy cửa vào phòng bệnh.
Hắn là người đi sau cùng nhất vì mắt cứ mơ hồ không thấy rõ, nên không thể không đi chậm hơn.
Toàn bộ sức chú ý của Phó Tiểu Vũ đều bị Hứa Gia Lạc hút lấy, y trợn tròn mắt hỏi: “Anh, anh làm sao thế hả Hứa Gia Lạc? Kính của anh đâu?”
Chỉ thấy chiếc jacket da màu đen của Alpha lộn xộn nhăn nhúm, cổ áo len bên trong cũng xộc xệch, kính mắt không cánh mà bay.
Trên mặt hắn còn dính một vết bùn bẩn, nhìn thoáng qua trông như dấu giày.
“Hỏi bạn cậu ấy.” Hứa Gia Lạc đáp thẳng tưng không hề khách sáo.
Hàn Giang Khuyết cũng nổi giận: “Hứa Gia Lạc, vừa rồi trên báo cáo có viết rõ ràng.
Rốt cuộc anh thừa dịp Tiểu Vũ phát tình làm gì thế hả?”
Hứa Gia Lạc vốn đang là thùng thuốc nổ, nghe thấy câu chất vấn này hắn lập tức bùng phát thêm lần nữa: “Cậu đã thấy rồi thì hỏi cái đếch gì nữa, cậu còn không biết tôi đã làm gì à?”
“Anh!”
Hai Alpha lần nữa trợn mắt lườm nhau.
Sắc mặt Hàn Giang Khuyết tái xanh, hắn siết chặt nắm đấm.
“Hàn Giang Khuyết! Cậu làm gì thế!”
Phó Tiểu Vũ bỗng hơi tức giận, y ngồi thẳng người lên nghiêm nghị nói.
Omega đột nhiên hung dữ khiến Hàn Giang Khuyết hơi lo sợ và khó hiểu.
Hắn thả nắm đấm ra nhìn thoáng qua Phó Tiểu Vũ.
Có lẽ cái nhìn ấy ngốc nghếch đến mức trong lòng Phó Tiểu Vũ cảm thấy rất có lỗi, y lập tức dịu giọng nói: “Là tôi yêu cầu đấy.”
“Cái gì?”
Trong chớp mắt, Hàn Giang Khuyết ngây người, mà Văn Kha thì đỡ eo nhẹ nhàng hít một hơi.
Đây là một tình cảnh quá đỗi lúng túng.
Nhưng lời cũng nói ra miệng rồi, Phó Tiểu Vũ kìm chế cảm xúc của mình ngay tắp lự rồi tiếp tục nghiêm túc nói: “Tôi đột nhiên phát tình sớm, hôm qua tôi là người tìm Hứa Gia Lạc, xin anh ấy giúp đỡ mình.”
“Cậu…”
Hàn Giang Khuyết bối rối đi đi lại lại trong phòng mấy bước, sau đó hắn quay phắt đầu lại nhìn chằm chằm Hứa Gia Lạc: “Dù là Tiểu Vũ muốn đi chăng nữa thì anh không biết nhẹ một chút hả? Cứ phải dữ dội thế sao? Anh… Chẳng lẽ anh không biết Omega sẽ đau à?”
Câu nói này của Hàn Giang Khuyết không hề gay gắt như câu chất vấn hồi nãy, nhưng không ngờ Hứa Gia Lạc vừa rồi còn vô cùng hung dữ lại im lặng.
Hắn cúi đầu lấy trong túi áo da một bao thuốc lá, vừa định mở ra thì lập tức dừng lại rồi vứt bao thuốc vào trong sọt rác.
“Hàn Giang Khuyết à, thật sự chuyện không liên quan đến Hứa Gia Lạc đâu.
Tôi đã nói rồi, là tôi muốn đấy.”
Mặc dù Phó Tiểu Vũ vẫn đang nói chuyện với Hàn Giang Khuyết, nhưng ánh mắt y lại chăm chú dõi theo Hứa Gia Lạc đang bực bội đứng tựa lên tường không nói lời nào.
Alpha ấy thực sự rất nhếch nhác, trán đẫm mồ hôi, mặt dính dấu bùn, ngay cả trên cằm cũng đã mọc râu lún phún không biết từ bao giờ.
Phó Tiểu Vũ nhớ hồi nãy bác sĩ cũng từng chất vấn Hứa Gia Lạc thì lập tức áy náy, bèn không thèm đoái hoài đến thể diện nghiêm túc nói: “Hứa Gia Lạc đã chăm sóc cho tôi rất tốt.
Vả lại… Không phải tôi cứ luôn đau đâu.”
Omega này dám nói những lời như thế trước mặt mọi người, chuyện này khiến Hàn Giang Khuyết hoàn toàn chấn động: “Tiểu Vũ, cậu…”
Hắn lắp bắp một chút.
Hàn Giang Khuyết thật sự cảm thấy khó hiểu với tình huống này, nên đành bực bội đi vào nhà vệ sinh trong phòng bệnh rửa tay, tạm thời tránh mặt Phó Tiểu Vũ và Hứa Gia Lạc.
“Được rồi, Phó Tiểu Vũ.”
Hứa Gia Lạc bỗng mở miệng, vẻ mặt của hắn cũng chợt bình tĩnh lại.
Hắn làm như không có chuyện gì mà đi đến cạnh giường bệnh hỏi Phó Tiểu Vũ: “Đêm nay phải qua đêm ở đây, trước tiên tôi cần về nhà lấy kính dự phòng, cậu chờ tôi nhé.
Muốn ăn chút gì không?”
Phó Tiểu Vũ không trả lời ngay, đầu tiên y đặt quả quýt sang bên, sau đó rút một tờ giấy lau vết bùn dính trên mặt Alpha.
Y lo lắng Hứa Gia Lạc sẽ mang luôn cả dấu giày này ra ngoài, mãi đến khi đảm bảo mặt Hứa Gia Lạc sạch sẽ xong mới ôm cổ Alpha nhẹ nhàng đáp: “Muốn ăn trái cây.
Tôi không thích ăn quýt, nhưng mà muốn ăn quả khác cơ.”
“Ừm.”
“Với cả trong bệnh viện không có đồ tắm rửa gì.
Lát nữa tôi muốn tắm, anh nhớ mang sữa tắm, dầu gội, còn cả dầu xả nữa.
À đúng rồi, tôi còn muốn bộ sữa rửa mặt hôm qua dùng nữa.”
Bản tính ưa sạch của Phó Tiểu Vũ lại ào lên, dù chỉ nằm viện một đêm y cũng nghiêm túc liệt kê: “Với cả đồ đánh răng.”
“Lằng nhà lằng nhằng.” Hứa Gia Lạc không nhịn được mắng y một câu, nhưng sau đó lại hơi dừng rồi nói tiếp: “Tôi hỏi cậu ăn gì cơ mà.”
Nói đoạn hắn ôm đầu Omega nhấn vào ngực mình một chút.
Có lẽ vì Văn Kha vẫn còn ở đây nên động tác này của hắn khá qua loa, còn thêm chút thô lỗ.
Phó Tiểu Vũ mềm nhũn người vì cái ôm này của hắn.
Có một nháy mắt y cảm thấy mình đói chết đi được, cho nên mới không nhịn được mà kề bên tai Hứa Gia Lạc nhẹ nhàng phát ra một tiếng gru gru từ trong cổ họng.
Ngay chính y cũng không nói rõ rốt cuộc tiếng động ấy là gì, dường như đó là âm thanh mà y chỉ bật ra lúc ở trước mặt Hứa Gia Lạc.
“Có muốn ăn càng cua nữa không?” Hứa Gia Lạc hỏi.
“Có.” Phó Tiểu Vũ nói: “Với cả… Coca không đường.”
“Vậy cậu chờ thêm một chút, khi nào khó chịu thì gọi điện thoại cho tôi.”
Hứa Gia Lạc căn dặn một câu ngắn gọn, sau đó lập tức ngồi thẳng lên định đi.
Nhưng vừa cầm chìa khóa xe trên tủ đầu giường, hắn mới nhận ra gì đó, sau đấy bực bội ném chìa khóa lại: “Mẹ nó chứ nhìn gì cũng mờ mờ ảo ảo, tôi gọi xe đây.”
….
Hứa Gia Lạc vừa đi Hàn Giang Khuyết mới ra khỏi nhà vệ sinh.
Đương nhiên hắn vẫn còn canh cánh trong lòng, có điều chưa kịp nói thêm gì với Phó Tiểu Vũ đã bị Văn Kha cắt lời.
“Hàn Tiểu Khuyết, tự dưng anh thèm uống trà sữa quá, em có thể đi mua cho anh một cốc không? Tiểu Vũ thì sao, cậu có muốn uống không?”
“Có chứ.”
Phó Tiểu Vũ gật đầu không chút do dự.
Hai người họ còn không cần liếc nhìn nhau đã biết đôi bên có ý gì.
Văn Kha đang muốn đuổi Hàn Giang Khuyết ra, đúng lúc Phó Tiểu Vũ cũng có ý này.
Đương nhiên Hàn Giang Khuyết không phản ứng kịp, vừa nghe thấy Omega của mình và Phó Tiểu Vũ đều nói muốn uống trà sữa, hắn vội vàng gật đầu: “Vậy em đi mua đây.
Hai người uống ít đường đúng không? Tiểu Kha, anh có muốn thêm ít trân châu khoai môn không?”
Câu nói bổ sung phía sau của hắn khiến Phó Tiểu Vũ phải nhìn với cặp mắt khác.
Không ngờ tên Hàn Giang Khuyết này sau khi ở chung với Văn Kha lại có thể nghĩ được những vấn đề tinh tế như thế.
Suy nghĩ này xoay tròn trong đầu Phó Tiểu Vũ, y cầm quýt ngơ ngẩn một chốc –
Nhưng y đột nhiên nhận ra, hình như mình có gì đó khang khác.
Đêm nay khi nhìn dáng vẻ thân mật của Hàn Giang Khuyết và Văn Kha, y lại có cảm giác như nhìn hai người bạn thân ở bên nhau.
Phó Tiểu Vũ chỉ thấy ấm áp, trừ cái đó ra trong lòng y chẳng hề gợn nổi bọt sóng.
Dường như y đã hoàn toàn và thật sự trở thành người đứng xem bên cạnh Hàn Giang Khuyết và Văn Kha.
Nhưng Phó Tiểu Vũ không kịp nghĩ thay đổi này có ý nghĩa như thế nào đã thu hồi suy nghĩ, y có chuyện quan trọng hơn cần nói với Văn Kha.
“Văn Kha, ngày đó ở đại học B tại sao anh lại đau bụng? Về sau đi kiểm tra bác sĩ có nói gì không?”
Phó Tiểu Vũ ngồi thẳng người lên, vẻ mặt khá nghiêm túc.
“Tôi không sao, chỉ là không nghỉ ngơi tốt thôi.” Văn Kha đi tới ngồi cạnh giường bệnh lo lắng nhìn.
Vẻ mặt anh hơi sầu lo, anh dừng một chút mới hỏi ngược lại: “Còn cậu thì sao hả Tiểu Vũ? Tại sao cậu lại phát tình đột ngột thế? Nếu như sớm cảm thấy có gì không ổn thì cậu không thể nào đến đại học B được đúng không?”
Vừa rồi khi Hàn Giang Khuyết và Hứa Gia Lạc bất hòa Văn Kha đều không nói nhiều lời, vẫn luôn chờ đến khi để Hàn Giang Khuyết đi và cùng ngồi cạnh Phó Tiểu Vũ nói chuyện anh mới nhận ra cả hai bên đều cảm thấy có gì đó không thích hợp.
Lúc ngồi gần như thế này Phó Tiểu Vũ mới chợt phát hiện ra đôi mắt của mình và Văn Kha có màu sắc rất giống nhau, đều là nâu nhạt.
Đúng thế, y và Văn Kha dường như có sự ăn ý nào đó, không chỉ ở việc ngầm hiểu đuổi Hàn Giang Khuyết đi, mà còn trong trải nghiệm và quan sát chuyện kỳ lạ.
Thực ra có rất nhiều việc không thể nào tỉ mỉ cân nhắc khi kỳ phát tình xảy ra được.
Hai ngày nay Phó Tiểu Vũ luôn bị dục vọng sinh lý chi phối, có rất ít khi bình tĩnh suy nghĩ nổi.
Mãi đến khi bác sĩ tiêm cho y một mũi, cưỡng ép chấm dứt kỳ phát tình y mới khôi phục sự tỉnh táo trước đây để cẩn thận ngẫm lại…
Có rất nhiều thứ kỳ lạ, mà chỉ có Omega mới đủ nhạy cảm nhận ra.
Kỳ phát tình có hiện tượng hỗn loạn không? Đúng là có, cơ mà bình thường đều là vì suy nhược pheromone nên mới tạo thành hiện tượng lâu dài.
Nhưng đối với một Omega cấp A, việc đột nhiên phát tình sớm mà chẳng hề hay biết gì thật sự kỳ quặc quá đỗi.
Phó Tiểu Vũ thấp giọng nói: “Đúng thế, tôi chưa bao giờ phát tình dữ dội như thế cả Văn Kha ạ.
Lần này tôi đau đến mức phải gặp bác sĩ cũng bởi vì quá kịch liệt, hai hôm nay tôi vẫn luôn cực kỳ khao khát… Gần như là không hề ngừng lại.
Nên chuyện này thực sự không thể trách Hứa Gia Lạc được.”
Nói tới đây, dù có bình tĩnh đến cỡ nào y cũng không thể không lúng túng dừng lại một chút: “Ngay cả bác sĩ cũng nói tình huống này rất hiếm thấy.
Nhưng qua kiểm tra lại không phát hiện có gì kỳ lạ, thế nên bác sĩ chỉ đành để tôi ở lại bệnh viện quan sát trước đã.
Như vậy có thể nhìn ra rằng ngay cả bác sĩ cũng cảm thấy bất thường.”
“Cậu cho rằng…”
Vẻ mặt Văn Kha rất nghiêm nghị, anh nhíu mày trầm ngâm thật lâu, sau đó người bỗng cứng đờ.
Qua một hồi lâu, anh mới nói: “Tiểu Vũ, hôm đó… Trác Viễn có đến đại học B.
Lúc tôi định vào bệnh viện, gã thậm chí còn chặn tôi ở bãi đỗ xe.”
Nhắc đến cái tên Trác Viễn, mắt Văn Kha trợn to, ngón tay hơi run rẩy.
Anh cầm lấy tay Phó Tiểu Vũ nói: “Tiểu Vũ…”
“Tiểu Vũ.” Mặt Văn Kha sầu lo vô cùng, anh nói với giọng khàn đục: “Trước tiên cậu cứ nghỉ ngơi cho khỏe đi.
Chuyện Trác Viễn ngày mai tôi sẽ bắt đầu điều tra.
Nhất định phải tra cho rõ ràng, cậu hãy yên tâm.”
Khoảng thời gian này Hàn Giang Khuyết cứ luôn khư khư cố chấp trả thù Trác Viễn, khiến cái tên này vẫn luôn là ký hiệu không vui vắt ngang trong lòng tất cả mọi người.
Đương nhiên Phó Tiểu Vũ cũng cho rằng Trác Viễn là mối nguy hiểm, chỉ là bây giờ y vẫn chưa có cách xâu chuỗi tất cả mọi chuyện lại.
Y nhìn Văn Kha đang tái mặt, cũng trở tay nắm chặt tay anh một cái, sau đó thả ra.
Trên mu bàn tay của Omega này vẫn còn dán băng gạc sau khi tiêm xong, nom thần sắc tiều tụy khôn cùng.
Y biết, lúc này điều trong lòng Văn Kha sợ nhất có lẽ chính là Trác Viễn vốn định gây bất lợi cho anh, nhưng lại vô tình làm liên lụy đến y.
“Văn Kha, anh cứ điều tra trước đi.”
Phó Tiểu Vũ nói rất trầm ổn, y gằn từng chữ một: “Có điều đừng báo cho Hàn Giang Khuyết.
Đây chỉ là những nghi ngờ bóng gió không có căn cứ, thậm chí có thể là ảo giác.
Nhưng bây giờ bất cứ chuyện gì liên quan đến Trác Viễn Hàn Giang Khuyết đều không thể nào tỉnh táo để phán đoán.
Tôi sợ cậu ấy sẽ làm chuyện ngu ngốc, anh hiểu ý tôi chứ?”
“Hiểu rồi.” Văn Kha ngẩng đầu lên.
Dù trong mắt anh vẫn còn ngập tràn lo âu, nhưng ngay lập tức anh đạt được liên minh với Phó Tiểu Vũ: “Tôi sẽ giấu em ấy để điều tra, vừa có tin gì chúng ta sẽ liên lạc với nhau.”
Đúng lúc đó, Hàn Giang Khuyết đi mua trà sữa về.
Vành tai Alpha ửng đỏ vì hứng gió lạnh.
Hắn tiến đến đặt ly trà sữa vào tay Văn Kha, sau đó để ly của Phó Tiểu Vũ lên đầu giường.
Văn Kha ngẩng đầu, mặc dù vẻ mặt vẫn chưa hết vương lo sầu, anh vẫn tự nhiên nắm chặt bàn tay lạnh lẽo của Alpha trong tay mình chà xát.
“Em uống một ngụm trước đi cho ấm.”
Trong mắt Văn Kha, chàng Alpha ngốc nghếch ấy hẳn rất đáng yêu nhỉ.
Khoảnh khắc đó Phó Tiểu Vũ bỗng nhiên thất thần.
Y biết bệnh của Hàn Giang Khuyết.
Đầu óc của hắn thật sự xảy ra vấn đề chứ không phải là câu chửi bới.
Cho nên nhiều khi mặc dù giận lắm, nhưng y cũng chỉ có thể tha thứ cho rất nhiều hành động bốc đồng và ngu ngốc đến mức không giống Alpha trưởng thành của Hàn Giang Khuyết.
Nhưng Văn Kha – người hoàn toàn không biết gì về bệnh không thể nói của Hàn Giang Khuyết lại có thể tha thứ đầy dịu dàng một cách tự nhiên đến thế.
Đây mới là chốn khiến y bất chợt cảm thấy rung động.
Nhiều năm qua Phó Tiểu Vũ rất ít khi nghĩ đến vấn đề này, nhưng cho đến hôm nay y mới nhận ra –
Y tha thứ cho Hàn Giang Khuyết là bất đắc dĩ, là mỏi mệt, là xây dựng trên suy tính lý trí, là góp nhặt từ cơ sở tình bạn của người trưởng thành.
Nhưng chỉ duy nhất một điều, đó là sự tha thứ của y không hề được xây trên tình yêu thương vô cùng vô tận.
Hóa ra, y thật sự không yêu Hàn Giang Khuyết.
Giây phút xác nhận rõ điều này, không ngờ Phó Tiểu Vũ lại thở dài một hơi.
Chính y cũng cảm thấy khó mà tin nổi, nhưng trong nháy mắt đó y thật sự nghĩ rằng, nếu lần phát tình này đã giúp y nhận rõ điều này, thì bản thân y cũng không cảm thấy khó chịu là bao –
Y chỉ cảm thấy nhẹ nhõm trước nay chưa từng có.
**
_____________
Hết chương 34.
.