Lúc này đây, mấy người đang ngồi trong phòng làm việc đều vờ như không có chuyện gì, chỉ nhìn chăm chú vào màn hình máy tính ra chiều nghiêm túc lắm, nhưng mà sự thật là – Chẳng ai đang làm việc cả.
Trong group chat “Đi làm thuê không có tình yêu” đang rất náo nhiệt.
Tiêu Vân: Các đồng chí vẫn chưa đến êy, đây là livestream trực tiếp từ office đây.
Hai anh đại chủ chốt của tụi mình đang chiến nhau rất dữ dội!
Hồ Hạ: Tại sao thế?
Lý Tinh Tinh: Đang uýnh nhau vì việc rốt cuộc giữ lại bao nhiêu câu hỏi trong bảng trắc nghiệm chứ còn sao nữa.
Hồ Hạ: Úi đù má, vậy anh Hứa có thắng không?
Tiêu Vân: Bầu không khí vẫn hoàn toàn là dáng vẻ giám đốc Phó chiếm thượng phong như trước.
Có điều anh Hứa vẫn chưa từ bỏ giãy giụa, còn đang chờ trọng tài đến nha.
Hồ Hạ: Mưa dông thế này mà sếp lớn nhà mình vẫn phải tới á? Không phải anh ấy đang mang thai sao?
Lý Tinh Tinh: Haizzz, nói phí lời thế.
Giám đốc Phó đã lên tiếng,ai có thể nói “Không” chứ.
Anh ấy không muốn đến cũng phải đến, còn phải đến nhanh ơi là nhanh nữa kìa.
Có lẽ câu nói này đã khiến mọi người cùng có chứng PTSD với Phó Tiểu Vũ.
Hồ Hạ nhớ có lần mình đi vệ sinh nửa tiếng, sau khi quay lại chỗ ngồi đã ngơ ngác thế nào khi nhìn thấy Phó Tiểu Vũ xuất hiện sau lưng mình, lạnh lùng hỏi: “Tại sao vị trí của anh lại trống rỗng trong mười phút làm việc?”
Tiêu Vân nhớ đến nỗi sợ hãi khi đột nhiên bị tin nhắn DingTalk khống chế vào trước lúc tan tầm nửa tiếng.
Hồi tưởng lại những giây phút đáng sợ này, mọi người rối rít mất đi ham muốn hóng hớt, bắt đầu gửi icon mèo khóc ròng ròng trong group.
….
Trong thời gian chờ đợi Văn Kha đến, Hứa Gia Lạc và Phó Tiểu Vũ ngồi chỉ cách nhau một vị trí, nhưng chẳng ai để ý đến người còn lại.
Cả hai đều tự mình xụ mặt điên cuồng gõ chữ trên máy tính, tiếng lạch cà lạch cạch hòa vào tiếng mưa rào rạt bên ngoài.
Văn Kha đến rất nhanh.
Anh chỉ là một Omega cấp E, lại còn vừa mang thai đôi, có lẽ rất vất vả.
Trên mặt anh vương nét mỏi mệt khi vội vàng chạy đến trong thời tiết mưa to gió lớn, nhưng khi vừa đến đã chào hỏi tất cả mọi người.
Dù là sếp lớn, anh vẫn rất dịu dàng hiền hậu, ấn tượng của mọi người trong công ty dành cho anh rất tốt.
Văn Kha đi tới vỗ vỗ vai Phó Tiểu Vũ trước: “Tiểu Vũ à.”
“Anh đến rồi hả.”
Phó Tiểu Vũ cũng đứng dậy.
Lúc quay đầu nhìn về phía Văn Kha y hơi dừng lại một giây rất ngắn ngủi.
Thực ra y đã quen Văn Kha cũng lâu rồi, nhưng lần nào cũng vậy, y đều sẽ không kìm lòng được mà nhìn Văn Kha nhiều thêm một chút –
Quá lắm cũng chỉ được gọi là có tướng mạo trắng trẻo thanh tú thôi, lại còn có hương vị pheromone nhạt đến mức gần như không có cảm giác tồn tại.
Mỗi một lần Phó Tiểu Vũ đều sẽ không nhịn được nghĩ: Đúng thế, là một Omega bình thường vậy đấy, thế mà lại khiến y thất bại thảm hại trên tình trường.
Nhất định y phải cố gắng nén thứ cảm xúc đang sôi trào này mới có thể duy trì được sự tỉnh táo vốn có.
“Văn Kha,” Phó Tiểu Vũ đi thẳng vào vấn đề: “Tôi muốn có cổ phần từ anh.
Không cần nhiều đâu, chỉ cần 1% là đủ rồi.”
Văn Kha hơi sửng sốt.
Anh không hề ngốc, sau khi liếc nhìn Hứa Gia Lạc và Phó Tiểu Vũ một chút thì lập tức nhạy bén nói: “Đã xảy ra chuyện gì à? Hứa Gia Lạc, có phải ông lại nói gì không hả?”
Anh không nói Phó Tiểu Vũ mà hỏi thẳng Hứa Gia Lạc, đương nhiên bởi vì hai người là bạn hồi cấp ba, đã quá rõ tính cách của Hứa Gia Lạc.
“Ầy.”
Hứa Gia Lạc không trả lời ngay lập tức mà nheo nheo mắt lấy ngón tay cái xoa xoa cằm.
Hiển nhiên trước mặt Văn Kha, hắn vẫn muốn cân nhắc từ ngữ.
“Trước đó tôi không cần cổ phần là cảm thấy không nhất thiết phải thế.
Nhưng Hứa Gia Lạc đã nói tôi chỉ là một kẻ làm thuê, vậy nhất định tôi phải thay đổi suy nghĩ của mình.”
Phó Tiểu Vũ lại không cho Hứa Gia Lạc cơ hội né tránh, y nhìn chằm chặp vào Văn Kha rồi nhấn mạnh từng chữ: “Văn Kha, tôi gia nhập vào bất cứ hạng mục nào nhất định đều muốn lời nói của mình có trọng lượng.
1% này chính là quyền phát biểu tôi muốn từ anh.”
“Tiểu Vũ à, cho dù có cổ phần hay không thì ở đây lời nói của cậu vẫn có trọng lượng.”
Vẻ mặt của Văn Kha cũng nghiêm túc, anh rành rọt nói với Phó Tiểu Vũ.
Sau đó anh lập tức quay lại nhìn chằm chằm Hứa Gia Lạc.
Hiển nhiên ban đầu anh cũng không được vui lắm, nhưng rồi anh lại thở dài đỡ lấy bụng mình, nhẹ giọng nói với Hứa Gia Lạc: “Hứa đại thiếu ơi là Hứa đại thiếu, ông bị sao thế hả? Lại đột nhiên phát bệnh cay nghiệt à?”
Giọng điệu của anh có đôi chút châm chọc, nhưng lại không chứa quá nhiều giận dữ trong đó.
Phó Tiểu Vũ không hình dung rõ được, y chỉ cảm thấy Văn Kha kiểm soát nỗi khó chịu của mình rất tốt.
Dù là đang chất vấn, anh cũng không để người khác tức giận.
“….”
Hứa Gia Lạc im lặng một chốc rồi thở dài: “Cũng phải để tôi giải thích một câu chứ nhỉ?”
Hắn nhìn thấy Văn Kha đỡ bụng thì hơi lo lắng, bèn kéo ghế qua để Văn Kha ngồi xuống trước mới tiếp tục nói.
“Ông cũng biết đấy, bộ câu hỏi này tôi mang đến từ đại học M.
Trước đó đã nói rồi mà, mặc dù sản phẩm Tình cuối này là app hẹn hò, nhưng điều khác biệt nhất của nó đối với những phần mềm khác trên thị trường đó chính là – nó không xây dựng hệ thống ghép đôi pheromone, mà là dựa vào kiểm tra tâm lý để tìm kiếm nội tâm con người, dùng cách này để tiến hành ghép đôi một cách đặc biệt.
Đây cũng chính là nguyên nhân mà trước đó ông tìm tôi gia nhập, đúng không?”
Có lẽ là vì có Văn Kha ở đây mà thái độ của Hứa Gia Lạc không còn gay gắt như lúc nãy.
Hắn cười khổ một cái, cộng thêm đôi mắt dài nhỏ với chiếc mí cụp mà khi cười lên nom có vẻ thờ ơ bất cần.
Hứa Gia Lạc đẩy kính mắt, thấp giọng nói: “Học thuật cũng là nghệ thuật.
Ông cũng không thể nói rằng mời tôi làm đầu bếp Michelin, nhưng kết quả lúc bắt đầu lại lấy lý do thị trường cần mà đột nhiên bảo tôi bán xiên nướng ở vỉa hè đúng không.
Từ 400 câu hỏi bảo xóa xuống còn 40, lại vẫn muốn dùng đại học M để tạo mánh khóe marketing, điều này thực sự quá đáng lắm.”
Văn Kha im lặng một lúc, lại hỏi: “Nhất định phải xóa còn trong khoảng 40 câu hả?”
“Chắc chắn.” Phó Tiểu Vũ nói một cách chém đinh chặt sắt: “Một người dùng download app này về phải thuận lợi hoàn thành tất cả chương trình đăng ký và tư liệu cá nhân trong vòng ba phút, bắt đầu trải nghiệm nội dung.
40 câu hỏi, không thể nhiều hơn được nữa, trước thứ sáu tuần này phải sửa xong.”
Đương nhiên y cũng biết mình cứng rắn đến mức không có tình người.
Lúc này, y không chỉ nhằm vào Hứa Gia Lạc, là còn đang cố áp đảo Văn Kha.
Nhưng đây lại chính là phong cách của y.
Một khi đã gia nhập vào cuộc chiến, y vừa hiếu chiến vừa ngoan cố.
Không đạt được thắng lợi triệt để, tuyệt đối y sẽ không bỏ qua.
Bên ngoài lại vang lên một tiếng sấm “Đoàng” dữ dội.
Sắc mặt Văn Kha rất yếu ớt, có lẽ anh thật sự khó chịu.
“Văn Kha…”
Hứa Gia Lạc ngồi xổm xuống.
So với app thì hiển nhiên hắn quan tâm đến sức khỏe của Văn Kha hơn: “Có phải ông không thoải mái không? Để tôi đi rót cốc trà nóng cho ông nhé?”
Văn Kha gắng gượng phẩy tay, anh trầm tư chốc lát rồi nói: “Thế này đi, chúng ta không hoàn toàn xóa bỏ 400 câu hỏi.
Suy nghĩ của tôi là thế này, hãy đưa những câu hỏi kiểm tra tâm lý nối tiếp nội dung, chia thành rất nhiều module nhỏ để tạo nó như cửa ải.
Sau đó khiến người sử dụng hoàn thành từng cái một khi tự mình tìm tòi.
Nhưng trong giai đoạn đăng ký sẽ giảm bớt câu hỏi xuống còn 40 câu để hạ mức độ tiếp cận xuống.
Điều quan trọng nhất trước mắt là khiến Lam Vũ cảm thấy đề án của chúng ta có thị trường.
Chuyện này Tiểu Vũ hiểu rõ hơn chúng ta, hãy để cậu ấy chỉ đạo điều khiển đi.”
Tốc độ nói của anh rất nhanh, khi nói đến đây Văn Kha bỗng dừng lại rồi không kìm được mà dùng tay che miệng nôn khan.
Mọi người giật nảy cả mình, ai nấy ồn ào lo lắng vây lại.
Có người cầm nước ấm, có người đưa sô cô la.
Dù sao đây cũng là một Omega đang mang thai, phải vô cùng cẩn thận.
Ngay lúc này, một bóng người cao to bước nhanh đến.
Trên thân hắn đượm hương vị pheromone hệ rượu đậm đà mà chỉ Alpha đỉnh cấp mới có.
Cảm giác áp đảo ấy khiến tất cả mọi người phải vô thức tránh một con đường ra cho hắn –
Là Hàn Giang Khuyết.
Hàn Giang Khuyết không chào hỏi Phó Tiểu Vũ, có lẽ giờ phút này trong mắt hắn chỉ có mình Văn Kha mà thôi.
“Tiểu Kha ơi…” Hắn hốt hoảng vuốt ve bụng Omega: “Anh sao thế? Khó chịu lắm hả? Anh có muốn đi bệnh viện không?”
“Không sao đâu.” Văn Kha lắc đầu: “Anh không nôn được, chỉ là muốn nôn thôi, đi về nghỉ ngơi một chút là ổn rồi.”
Nói đoạn anh cũng đứng lên.
Hàn Giang Khuyết vội vã ôm anh để anh tựa vào bờ ngực vững chãi của mình, thấp giọng nói: “Được, vậy chúng mình về nhà nhé.”
Omega mang thai đang được vây quanh, Hứa Gia Lạc và Hàn Giang Khuyết đều cách anh rất gần, xa hơn một chút xíu là những đồng nghiệp khác.
Chỉ có Phó Tiểu Vũ là đứng ở nơi xa nhất, chân y như bị dính chặt xuống đất.
Y không tiến lên, cũng không hề nói bất cứ câu quan tâm nào.
Nhưng Văn Kha lại chưa quên chuyện Phó Tiểu Vũ nói: “Tiểu Vũ à, chuyện cổ phần không có vấn đề, nhất định tôi sẽ chuyển cho cậu.
Vừa rồi tôi đã nói cậu hãy điều khiển chuyện đề án nhé.”
Lúc này Hàn Giang Khuyết mới ngẩng đầu lên liếc Phó Tiểu Vũ một cái.
Hắn mím chặt môi, chẳng nói một câu nào.
Phó Tiểu Vũ quen hắn lâu như vậy, y biết Hàn Giang Khuyết đang không vui.
Đương nhiên Hàn Giang Khuyết sẽ tức giận –
Y đã gọi Omega đang mang thai của hắn đến trong mưa to gió lớn, mà tại sao lại chỉ vì chuyện cổ phần chứ.
“Còn nữa, Hứa Gia Lạc…”
Văn Kha lại nhớ đến gì đó, anh quay đầu định căn dặn.
“Tôi biết rồi.” Hứa Gia Lạc nói: “Tôi chỉ làm thuê thôi, làm thuê thôi, ông với Phó Tiểu Vũ đều là sếp của tôi, không sao hết.”
Hắn giơ hai tay lên bày ra tư thế đầu hàng, ôn hòa mỉm cười: “Ông nhanh về đi, trong bụng còn có hai đứa nhóc đấy, chú ý một chút.”
Trong cuộc chiến này hắn đã thua không hề nghi ngờ.
Nhưng mà hắn thua rất đỗi tự nhiên, rất chi thoải mái.
Giống như quân địch đấm một cú, hắn lại thuận thế lười nhác nằm xuống đất.
Sau khi Văn Kha và Hàn Giang Khuyết đi, các đồng nghiệp cũng quay lại vị trí của mỗi người.
Nhất thời trong khu làm việc nho nhỏ bỗng có hơi yên tĩnh vắng lặng.
Phó Tiểu Vũ đứng tại chỗ, bình tĩnh tuyên bố: “Xin lỗi mọi người, bắt đầu từ hôm nay mỗi đêm đều phải tăng ca, mãi cho đến khi đề án hoàn thành.”
Trước máy tính truyền đến vài tiếng đáp lời uể oải.
Mà lúc này Hứa Gia Lạc vừa lúc pha ly cà phê đi tới cạnh y, tùy ý nói: “Đêm nay tôi mời mọi người ăn tôm hùm đất nhé, mọi người đã vất vả rồi.
Phí bắt taxi công ty sẽ thanh toán.”
Phó Tiểu Vũ quay đầu lại nhìn về phía Hứa Gia Lạc, nhưng Alpha ấy chỉ để lại cho y một bóng lưng.
….
Tối đến, Phó Tiểu Vũ tự mình lái xe đến quán ăn có bán salad rau củ mà y đã quen.
Thực ra bữa tối của y đều do trợ lý chuẩn bị, hôm nay bận rộn đến đói meo Phó Tiểu Vũ mới nhớ ra mình chưa ăn gì.
Khi quay về y dính chút mưa, và lúc bước vội vào tòa nhà đi qua hành lang, Phó Tiểu Vũ vừa hay nhìn thấy mấy người Hứa Gia Lạc đang gọi ship tôm đến.
Họ ăn uống trong căn tin ở lầu một, rất đỗi náo nhiệt.
“Giám đốc Phó ơi, ăn chung không ạ?”
Nhìn thấy y, Tiêu Vân hô lên một câu.
Phó Tiểu Vũ trông thấy Hứa Gia Lạc cũng nhìn qua, ánh mắt rất lạnh lùng.
Y lắc đầu, sau đó đi mà không hề quay đầu lại: “Mọi người ăn đi.”
…..
Lúc một mình chờ thang máy lên, Phó Tiểu Vũ chợt nhớ đến chuyện hồi cấp hai.
Hình như cũng có một buổi tối tự học trời mưa tầm tã như vậy.
Giáo viên dạy Văn có chuyện phải rời khỏi đây, nên giao cho lớp trưởng là y ngồi ở phía trước quan sát xem có ai nói chuyện riêng hoặc nghịch ngợm thì ghi tên lên bảng, chờ giáo viên về xử lý.
Thế là Phó Tiểu Vũ ngồi trước bục giảng nhìn chăm chú cẩn thận.
Dần dần trong lớp có người ném giấy cho nhau, có người lén lút nói chuyện, có hai người yêu sớm đang hôn môi.
Y không quản được họ.
Thế là y ghi lại từng tên, từng tên một, ghi đến mức nửa trái bảng đen chi chít tên.
Đến lúc buổi tự học sắp kết thúc, cuối cùng giáo viên cũng quay về.
Cô nhìn bảng đen, không nhịn được cười: “Ôi chao nhiều tên thế à.
Thôi được, hôm nay tha cho các em một lần.”
Thế là giẻ lau bảng được vung lên, những cái tên mà y đã nhớ kỹ hết lần này đến lần khác bị xóa sạch, giống như chưa từng tồn tại.
Mọi người lập tức cười ồ lên, bên ngoài mưa to như trút nước.
Phó Tiểu Vũ còn nhớ rất rõ, khi đó y mới tròn 13.
Trên đường về nhà, y không nhịn được mà len lén bật khóc –
Y là một đứa trẻ không được người khác yêu thích như thế đấy.
______________
Hết chương 5.
.