Hứa Gia Lạc và Phó Tiểu Vũ đứng trông ở ngoài phòng sinh muốn nhìn bé con một cái, nhưng không được.
Hai đứa nhỏ vừa được sinh ra thì từ Hàn Chiến – cha của Hàn Giang Khuyết, đến mấy ông anh trai và họ hàng đều chen chúc ở đằng trước.
Đám người nhà họ Hàn không hổ là có máu mủ ruột rà với Hàn Giang Khuyết, ai nấy đều có vóc dáng cao to.
Họ đứng chung với nhau cứ như thể làm thành ba tầng trong ba tầng ngoài vây quanh hai đứa bé, kín kẽ đến mức không còn một khe hở.
Sau đó y tá vội vã bế hai đứa đặt vào lồng giữ nhiệt.
Hai người muốn nhìn Văn Kha và Hàn Giang Khuyết thêm một lát, nhưng Văn Kha vừa sinh con xong đã mệt mỏi muốn chết, chỉ một chốc sau đã thiêm thiếp mê man.
Còn Hàn Giang Khuyết đương nhiên chẳng rời anh lấy một ly.
Người nhà họ Hàn ồn ã đi theo Hàn Chiến tới chỗ bé cưng, hành lang mới nãy còn ngập tràn náo nhiệt cũng lập tức yên tĩnh.
Nỗi quạnh quẽ sau lúc ồn ào đủ để thấy thứ mà nhà họ Hàn thật sự quan tâm nhất vẫn chính là huyết mạch.
Còn đến cùng, Omega đã nhọc nhằn vất vả, thậm chí còn nguy hiểm đến tính mạng để mang thai và sinh con kia vẫn ở phía sau.
Hứa Gia Lạc hiểu những gia tộc lớn như thế này, cộng thêm tính cách thẳng A của họ, nên cũng không bất ngờ cho lắm.
Chỉ là ngồi như thế cả buổi, vừa rồi cũng vui sướng đến ngây ngẩn một lúc lâu, vậy mà giờ đây biển người bất chợt tản mác đi cả, bỗng nhiên có chút cô đơn ùa tới không biết từ đâu.
Hứa Gia Lạc và Phó Tiểu Vũ cứ ngồi trên ghế, được một lúc Phó Tiểu Vũ đột nhiên thốt lên một câu: “Hứa Gia Lạc, anh nói đây có thể coi như tất cả đều vui vẻ không?”
“… Coi như?” Hứa Gia Lạc hơi sửng sốt.
Cụm từ tất cả đều vui vẻ không thường được dùng.
Phó Tiểu Vũ bất chợt nói ra như thế chẳng hiểu sao lại khiến hắn nhớ bộ phim “Tiệc cưới” do Lý An quay.
Ngoài phòng sinh, trong tiệc cưới, tất cả đều vô cùng náo nhiệt như thế này.
Nhưng đằng sau vui vẻ nhường đó lại vẫn cảm thấy có gì đó nhạt nhẽo.
Bản chất chán đời từ tận sâu trong hắn bỗng dưng lại khơi lên.
“Đúng thế.
Hàn Giang Khuyết… Cậu ấy có thể tỉnh lại, có thể bầu bạn với Văn Kha khi anh ấy sinh con, có thể vĩnh viễn ở bên cạnh Văn Kha rồi.”
Giọng của Phó Tiểu Vũ hơi khàn, nhưng ánh mắt lại lấp lánh đến lạ, trong đó là cảm động không gì che giấu nổi: “Tốt quá rồi.”
Hàn Giang Khuyết đã tỉnh lại, giống như đám mây đen u ám cuối cùng trên bầu trời cũng đã tiêu tan.
Y cảm thấy thật sự vui vẻ, vì Hàn Giang Khuyết, cũng là vì Văn Kha.
Bốn phía tĩnh lặng vô cùng, Phó Tiểu Vũ không kìm được mà tiến lại gần lặng lẽ trao một nụ hôn cho Hứa Gia Lạc.
Đó là một cái hôn rất nhẹ rất khẽ như chuồn chuồn lướt nước, cũng rất nhanh.
Omega chỉ chạm một chút thế thôi rồi lại lùi về như không có chuyện gì xảy ra…
Điện thoại của y vang lên, là do Vương Tiểu Sơn gọi tới bàn công việc.
Còn người được hôn là Hứa Gia Lạc lại hơi híp mắt lại.
“Cậu nói đi.” Phó Tiểu Vũ gật gật đầu: “Được, vậy lát nữa cậu gửi cho tôi.
Tối nay tôi sẽ sửa một lần với cậu, ngày mai tới công ty điều chỉnh.
Ừm, không sao, cậu không cần tới đâu, dù sao tôi cũng không trả tiền tăng ca cho cậu đâu.”
Hiển nhiên tâm trạng lúc này của y không tệ, thậm chí còn đùa giỡn một cách hiếm thấy.
Chỉ là hiệu quả của trò đùa này có lẽ lại khó mà chịu đựng nổi.
Hai người họ lại chờ thêm một chốc, nhưng đến cuối ngày cũng không được thấy Hàn Giang Khuyết và Văn Kha.
Có điều chuyện này cũng hết cách rồi, Văn Kha vừa sinh xong, Hàn Giang Khuyết thì hôn mê nằm trên giường lâu như thế mới tỉnh lại.
Cả hai đều cần nghỉ ngơi nhiều, lúc này không phải là thời điểm tốt để ôn chuyện.
Cho nên Hứa Gia Lạc và Phó Tiểu Vũ ăn một bữa cơm ở cạnh bệnh viện, sau đó chỉ có thể gửi một tin nhắn chúc mừng cho Văn Kha rồi về thành phố B trước.
Hết cách rồi, khoảng thời gian này công việc quá sức bận rộn, quả thực rất bận rộn.
Lượng người dùng tương tác hàng ngày của Tình cuối cứ tăng lên dần dần qua từng ngày từng ngày, bên Lam Vũ đẩy mạnh thêm một đợt trong kỳ nghỉ.
Tài nguyên các bên truyền thông và quảng cáo đang gióng giả chuẩn bị, đương nhiên người bận rộn nhất chính là Phó Tiểu Vũ.
Đến lúc về nhà đã hơn chín giờ tối rồi, trước tiên Hứa Gia Lạc phải hầu hạ công chúa Hạ An, sau đó tới phòng tắm mở nước ấm ra, định cùng ngâm bồn với Phó Tiểu Vũ.
Tắm bồn xong, còn có thể làm một vài chuyện khác nữa.
Nào ngờ lúc vừa quay lại, Phó Tiểu Vũ đang gọi điện thoại cho Vương Tiểu Sơn.
“Đúng, lưu lượng tiến vào là một chuyện, nhưng chất lượng sản phẩm và trình độ của server có thể xử lý được hay không là một vấn đề.
Đừng để hôm nay lưu lượng đổ vào ngày mai đã biến mất sạch, như thế số tiền bỏ ra đó đã bị quăng xuống sông xuống biển cả rồi.”
Hứa Gia Lạc đi qua.
Đầu tiên hắn chỉ đứng bên cạnh lắng nghe thôi, nhưng khi nhìn thấy Phó Tiểu Vũ đứng trước tủ quần áo của hắn vừa dùng tay nới lỏng cổ áo sơ mi vừa lạnh lùng gọi điện thoại, hắn không nhịn được mà cắn mạnh vào vành tai của Omega một cái vì cái dáng vẻ “Giám đốc Phó” kia.
“Cho nên thứ hai hãy bảo mấy người Tiêu Vân chuẩn bị một báo cáo đánh giá để gửi lại cho tôi – Á ui!”
Phó Tiểu Vũ lập tức ôm tai nhìn Hứa Gia Lạc, đôi mắt y tròn vành vạnh, tựa như một chú mèo đang kinh hoảng.
“Sếp? Anh sao thế?” Bên kia Vương Tiểu Sơn cũng giật nảy mình: “Xảy ra chuyện gì sao?”
“Không sao đâu.” Phó Tiểu Vũ trấn định thấp giọng nói ngay: “Có người dẫm phải tôi.
Cậu tiếp tục đi.”
Omega này lại còn muốn tiếp tục kìa.
Hứa Gia Lạc ngẩng đầu nhìn đồng hồ một cái – Mười giờ hai mươi phút.
Mẹ sư, không thể nào tha thứ được.
Thời gian biểu của hắn, à không đúng, phải nói là thời gian biểu của Phó Tiểu Vũ rất chặt chẽ.
Nếu như sáng mai phải đi làm thì Omega này nhất định phải đi ngủ trước mười hai giờ tối hôm đó, không thể trì hoãn được, dù là bất cứ lý do gì cũng không thể lùi lại.
Thấy sắp đến giờ rồi, Hứa Gia Lạc nhíu chặt mày.
Hắn cúi đầu lấy điện thoại ra gửi thẳng một tin nhắn DingTalk cho Vương Tiểu Sơn: “Vương Tiểu Sơn, đi ngủ ngay.”
Sáu chữ này chỉ nhìn qua thôi đã thấy có cảm giác nghiến răng nghiến lợi nói.
Vương Tiểu Sơn nhắn lại cho hắn: “QAQ.”
Nhưng ngay lập tức, Hứa Gia Lạc vểnh tai nghe thấy cậu trợ lý đó nhỏ giọng nói trong điện thoại: “Giám đốc á, bên em không sao đâu.
Vả lại em đang hẹn với Alpha của mình tới nhà anh ấy xem phim nữa, anh ấy cũng đã chờ em lâu lắm rồi, anh xem…”
Tuyệt lắm.
Hứa Gia Lạc nghĩ thầm –
Nhìn xem người ta đi Phó Tiểu Vũ, hãy nhìn xem Vương Tiểu Sơn người ta thu xếp cuối tuần với Alpha của mình như thế nào đi kìa.
“Lại hẹn hò.”
Phó Tiểu Vũ không khỏi nhíu mày lại.
Nhưng ngẫm lại thì dù sao hôm nay cũng là thứ sáu, nên y vẫn nói: “Được rồi, nghỉ ngơi chút đi, thứ hai sẽ bàn lại.”
Hai chữ cuối cùng còn chưa nói xong, y đã bị Hứa Gia Lạc bế bổng ném lên giường.
“Hứa Gia Lạc…”
Đầu tiên y còn thảng thốt kêu lên một tiếng, nhưng ngay sau đó ý cười lại chan chứa trong mắt y.
Chiếc sơ mi trên người Phó Tiểu Vũ bị Hứa Gia Lạc làm cho lộn xộn hết lên, nhưng y vẫn vui vẻ ôm lấy hắn nói: “Không phải anh vừa nói cùng nhau tắm trước sao?”
Thực ra y rất thích tắm bồn chung với Hứa Gia Lạc.
“Tắm cái con khỉ.”
Hứa Gia Lạc lột sạch quần áo trên người Omega, sau đó cúi đầu hôn xương quai xanh mảnh dẻ của y, nói: “Mai là thứ bảy đấy Phó Tiểu Vũ.
Em vốn phải tăng ca mà, hay là đến công ty muộn chút nhé? Hoặc là dứt khoát ở nhà luôn?”
“Không được.” Phó Tiểu Vũ lại đưa mắt nhìn điện thoại, nghiêm túc nói: “Buổi hẹn với bộ phận vận hành và phát triển sản phẩm đã sắp xếp trước em vẫn phải đi.”
“Vậy không “làm” hả?” Hứa Gia Lạc nheo mắt nói.
“Không phải.” Nói đến đây Phó Tiểu Vũ dừng một chút, đoạn xấu hổ kéo kéo ống tay áo sơ mi của Hứa Gia Lạc một cái: “Muốn làm mà.”
Nhất thời Hứa Gia Lạc không nói gì.
Điều kì diệu nhất của Phó Tiểu Vũ chính là, rõ ràng đã bị hôn đến nhũn người, rõ ràng vừa nhắc đến chuyện làm tình mắt đã sáng lấp lánh là thế.
Nhưng chỉ cần đụng đến công việc đã sắp xếp, y vẫn không hề nhường một bước…
Muốn âu yếm, muốn làm tình, nhưng phải làm trong giới hạn thời gian mà giám đốc Phó đã quy định.
“Con mẹ nó, anh không dỗ ngon dỗ ngọt em đâu đấy nhé, giờ anh đang không có thời gian.”
Hứa Gia Lạc lật Omega lại hung dữ nói.
Đúng vậy, hắn phải giành giật lấy từng giây từng phút để cưỡi người thương.
Mặc dù nói dữ dằn là thế, nhưng cuối cùng Hứa Gia Lạc vẫn quản lý thời gian tương đối xuất sắc với bản thân mình.
Hắn không vượt quá giới hạn thời gian, thậm chí còn bất đắc dĩ chừa lại hai mươi phút để nhanh chóng tắm rửa cho Phó Tiểu Vũ, lại rửa mặt đánh răng.
Omega vẫn cảm thấy hơi mệt, sau khi rửa mặt xong y bèn vùi mặt vào hõm vai hắn.
Hứa Gia Lạc dùng lưng ngón tay xoa xoa mặt Phó Tiểu Vũ, đoạn ôm trọn người y vào ngực, thủ thỉ: “Em mệt rồi hả?”
Thực ra hắn làm rất dịu dàng, có điều quả thật gần đây rất bận rộn, việc đòi hỏi đến mức độ này đối với một Omega không trong kỳ phát tình ít nhiều gì cũng hơi quá mức.
“Không phải.”
Phó Tiểu Vũ ngước mắt lên nhìn hắn: “Em đang nghĩ, Văn Kha…”
“Hả?”
“Hứa Gia Lạc à, Văn Kha sinh tự nhiên.
Anh nói xem có phải sinh tự nhiên… khá là đau không?”
“Đúng thế.” Hứa Gia Lạc nghĩ nghĩ rồi nói: “Lúc sinh bằng cách tự nhiên khá đau, nhưng sinh mổ cũng không dễ dàng.
Chờ khi thuốc tê hết tác dụng phải chịu đau một thời gian rất lâu, còn phải chú ý không để nhiễm trùng vết thương.”
Hàng mi dài của Phó Tiểu Vũ khẽ run run.
“Với lại, sau khi sinh xong cũng không hề thoải mái.
Cơ thể sẽ xuất hiện tình trạng cho bú bị đau mà không cho bú cũng đau.
Lúc đi cũng đau, và còn cả đau thắt lưng nữa – bởi vì khi mang thai sẽ kéo sa xương sống, thế nên mới bị đau lưng.
Có rất nhiều rất nhiều cơn đau mà có lẽ em chưa hề nghĩ tới đều sẽ ập đến, trên sinh lý, trên tâm lý…”
Nói đến đây giọng của Hứa Gia Lạc bỗng dần dần chùng xuống.
Hắn không nói tiếp nữa.
“Lúc chiều khi ở phòng sinh và nhìn thấy Văn Kha như thế, thật ra em…”
“Em không biết nên nói thế nào.” Phó Tiểu Vũ khẽ nói: “Em cảm thấy anh ấy rất giỏi.”
“Đương nhiên.”
“Nhưng mà em…” Phó Tiểu Vũ hơi chần chừ, y ngước mắt lên nhìn, chậm rãi nói: “Hứa Gia Lạc, nếu em… Em vẫn chưa nghĩ đến chuyện sinh đẻ này.
Anh cảm thấy, thái độ của em với anh… Thái độ của em với quan hệ chúng ta không quá nghiêm túc không?”
Y nói câu nói này rất khó khăn, cũng rất chậm chạp.
Toàn bộ những từ ngữ y cân nhắn lựa chọn đều đang cố gắng duy trì một thứ kiềm chế nào đó.
Phó Tiểu Vũ của hai mươi lăm năm trước sẽ chỉ cúi đầu xông về trước, trong bản kế hoạch cuộc đời của y chỉ có sự nghiệp.
Bởi vì yêu đương bất ngờ xảy ra, cộng thêm hết thảy những gì tự mình mắt thấy tai nghe trong phòng sinh, khiến đây có lẽ là lần đầu tiên trong đời y nghĩ đến chuyện sinh nở như thế này.
Dường như y không còn cảm thấy sinh nở là một chuyện tuyệt đối sai lầm giống như trước đó, nhưng cũng chính vì như thế…
Nên y mới cảm thấy vô cùng hoang mang.
Trong nỗi hoang mang này thậm chí còn chất chứa cả chun chút sợ hãi.
________________
Hết chương 73.
.