“Buổi họp sáng nay đến đây kết thúc, mọi người cố gắng hơn nhé.
Tan họp.”
Tổng giám đốc bình tĩnh phất tay, nhấc mông dậy rời đi, chỉ để lại đằng sau những ánh mắt si mê trai đẹp.
Tổng giám đốc họ Ngụy tên Nam, là du học sinh chuyên ngành MBA, bởi vì chỉ dùng một vạn nhân dân tệ làm vốn khởi nghiệp đã tạo nên phim hoạt hình W, trở thành thần thoại tinh anh của công viên khoa học công nghệ A ở thành phố T, trở thành một nhà kinh doanh trẻ tuổi tiếng tăm lừng lẫy ở thành phố T.
Chỉ mới hơn ba mươi, vẻ ngoài tuấn tú nhã nhặn, khiến cho anh trở thành một trong ba người đàn ông hoàng kim ở thành phố T.
Trong một lần tụ tập, nhân viên trong công ty từng cược nhau xem sếp tổng nhà mình thích kiểu style con gái thế nào để thuê các mỹ nữ với nhiều kiểu style khác nhau đi dụ dỗ, Hạ Hiểu cảm thấy rất vô vị, sau mấy lần định chuồn nhưng cuối cùng lại bị tóm lại, bị đẩy lên cái ghế nhà cái.
Kết quả toàn bộ các chiến sĩ mỹ nữ lúc đi thì anh dũng bao nhiêu, lúc về lại xám xịt bấy nhiêu, bởi vì sếp tổng còn chẳng thèm liếc lấy một cái.
Vậy là Hạ Hiểu lại lật ngược ván cờ một cách khó hiểu, vui vẻ đáp ứng lời lừa gạt của Phạm Đông Đông trong cùng bộ phận, mời cậu ta một bữa đồ ăn Nhật Bản.
Kết quả là mỗi lần bạn học Phạm Đông Đông chạy tới gần nhà hàng đó đều cảm thấy đau lưỡi.
Không còn cách nào cả, kí ức nuốt sống chú liệt sĩ bạch tuộc sắp chết chỉ vì muốn ra oai trước mặt các vị con gái, rồi bị nó mãnh liệt cắn chặt đầu lưỡi quá mức thê thảm, cậu ta chẳng muốn nhắc tới nữa.
Thực ra Hạ Hiểu không có ý chê cười cậu ta, bởi vì bản thân cô cũng chẳng có gan ăn món đó.
Nhưng là mỗi lần nhìn thấy cái lưỡi mập mạp của bạn học Phạm thì lại không khống chế nổi mà phun trà, cho dù có giải thích thế nào thì cũng cảm thấy không có tí thành ý nào cả.
Có thể nói Phạm Đông Đông cũng là một đóa hoa hiếm có khó tìm trong công ty.
15 người trong bộ phận thiết kế thì chỉ có hai người là nam, trong đó còn có một tên đàn ông hèn mọn không đáng nhắc tới, mà người còn lại chính là Phạm Đông Đông.
Phạm Đông Đông cao 1m85, da màu lúa mì sáng bóng khỏe khoắn, chất da tinh tế tới mức đến một cái lỗ chân lông cũng không nhìn thấy, khiến cho những cô gái trong công ty phải ganh tỵ mà tóm lấy cậu ta dò hỏi xem cậu ta dùng loại mỹ phẩm dưỡng da nào.
Mỗi lần tới lúc này, bạn học Phạm Đông Đông sẽ vung vẩy mái tóc ngang vai mang tính biểu tượng của mình, vỗ vỗ cái bụng to như bà chửa tám tháng mà nói: “Trời sinh ra thế rồi, các cô không làm được đâu*.”
(*Câu này PĐĐ dùng tiếng Hàn, bản gốc là: “Không được simita”)
Thực ra Hạ Hiểu lại cảm thấy, sở dĩ không thể nhìn ra bất cứ một lỗ chân lông nào trên người cậu ta, là vì cậu ta nhiều thịt quá, lấp kín hết rồi.
Đúng vậy, Phạm Đông Đông là một nhóc béo, hơn nữa còn là một nhóc béo siêu to khổng lồ cao 1m85.
Cân nặng chiều cao của cậu ta cũng từng được nhân viên trong công ty mang ra cược, chỉ là cho đến tận hôm nay vẫn còn là một bí mật.
Bởi vì cho dù đánh chết bạn học Phạm cũng không nói ra, cho dù kiểm tra cân nặng cũng sẽ không bước lên cân.
Nhưng tất cả mọi người trong công ty đều biết một chuyện đó chính là: Tuyệt đối không được bao Phạm Đông Đông ăn cơm! Sẽ có người hi sinh đó!
Bởi vì vẻ ngoài của bạn học Phạm, bạn có thể tưởng tượng ra lượng cơm của cậu ta.
Cái dạ dày của cậu ta chẳng khác gì cái động sâu không đáy.
Nếu như bạn bao cậu ta ăn một bữa, thì phải chuẩn bị sẵn tinh thần nhịn đói tới chết cả tháng nhé.
Tuy rằng nói ra thì hơi khoa thương thật, nhưng đúng là tôi thương bạn chết đi được đấy.
Nếu như không phải Hạ Hiểu cảm thấy áy náy vì đã kiếm được một lợi bất chính từ vụ cá cược kia, thì cô tuyệt đối sẽ không thoải mái đồng ý với cậu ta như vậy, còn có thể ăn những món ăn Nhật Bản ngon nghẻ nhưng đắt đỏ tới nỗi bình thường cũng chẳng dám ăn thì có gì mà lại không vui chứ?.