Siêu thị vào cuối tuần chẳng khác gì đường cao tốc mỗi dịp quốc khánh, bạn vĩnh viễn sẽ không biết đội ngũ xếp hàng đến lúc nào mới kết thúc.
“Socola, kem, khoai tây chiên, cà phê~”
Phạm Đông Đông càn quét hết kệ để đồ này đến kệ để đồ kia, Hạ Hiểu cảm thấy bản thân chẳng khác gì nhân viên vận chuyển, vô dụng đi theo sau địa chủ làm ô sin.
Mỗi lần cùng Phạm Đông Đông đi siêu thị, Hạ Hiểu chỉ muốn hét to: “Quỷ đến quét sạch đấy! Vườn không nhà trống mất rồi!”
“Tôi đi tới phía trước xem xem.
”
Hạ Hiểu bỏ rơi Phạm Đông Đông, một mình chạy đến khu hoa quả.
Vậy mà một giây sau, Hạ Hiểu cảm thấy bên tai mình cứ thể vang lên tiếng “Ông ông”.
Cô chỉ cảm thấy hai chân mình như bị dính chặt lại tại chỗ, không thể động đậy được.
“Không phải cô nói đi tới phía trước à? Đứng sững ở đây chi vậy?”
Phạm Đông Đông khó hiểu nhìn Hạ Hiểu đứng trước, hai mắt nhìn chằm chằm về phía trước, không hề động đậy.
Quầy hoa quả ở phía bên trái, có một người đàn ông trẻ tuổi đang đứng đó, nghiêm túc cúi đầu chọn chọn lựa lựa, thỉnh thoảng lại ngửi ngửi mùi, sau đó, vừa cười vừa hỏi con gái đang níu lấy cánh tay của mình:
“Cái này tươi này, có muốn không?”
Hạ Hiểu không còn nghe nổi xem cô gái kia trả lời thế nào, cô chỉ nhìn thấy đôi mắt cười đang cong lên của người đàn ông, khóe môi đang nhếch lên, vẻ mặt dịu dàng, và cả cánh tay đang được người con gái kia khoác lên.
Hạ Hiểu không nói gì, quay người rời đi.
Phạm Đông Đông thở dài, lại nhìn thấy ánh mắt của người đàn ông kia phóng tới đây, còn có cả sự sững sờ trong giây lát.
Hạ Hiểu không biết bản thân về nhà thế nào, không biết Phạm Đông Đông đã đi đâu, không biết bản thân nên làm gì, trong đầu cô không ngừng lặp lại những câu hỏi dịu dàng của người đàn ông kia: “Có muốn không?” “Có muốn không?” “Có muốn không?”.
Có thể bản thân cô nghĩ quá đơn giản rồi, tình yêu dễ dàng đến thế chắc?
29 miếng trứng rán, đại diện cho sự thổ lộ từ tận trái tim.
Vậy mà người kia chỉ lấy trứng, chứ không lấy người.
Hạ Hiểu cảm thấy lồng ngực khó chịu, hốc mắt nóng lên, liều mạng muốn rút lại những giọt nước mắt không nghe lời.
Nếu đã có bạn gái rồi thì tại sao lại nhận trứng của tôi?
Nghĩ tới đây, nước mắt lại không thể nghe lời mà tuôn ra, tựa như một cơn sóng biển cọ rửa đi lớp sa mạc, cọ đi mất sự nảy mầm của tình yêu mà Hạ Hiểu từng có, hiện tại lại làm nguội lạnh đi trái tim cô.
Một mối tình không có sự mở đầu thì sẽ đi vào ngõ cụt mà chết như vậy.
Hạ Hiểu vù một tiếng đứng dậy, không thể ý tới đồ đạc đang rơi đầy đất lộc ca lộc cộc, lau nước mắt của mình.
“Mình chỉ cảm thấy tiếc vì lãng phí nhiều trứng thế thôi, mình không tổn thương đâu!”Tác giả có lời muốn nói:
– Có bạn đọc bảo tui miêu tả không đầy đủ, tui sẽ khiêm tốn chấp nhận ý kiến này nha.
.