- Chỉ cần nhóc biết có 1 người luôn quan tâm nhóc là đủ rồi. Tôi sẽ ko hối hận vì những zì đã làm cho nhóc đâu, mãi mãi như thế và vĩnh viễn là như thế. – Tên Quân bắt loa gọi với theo tôi, thế nhưng tôi sẽ ko wan tâm, ko chú ý đến mà cũng sẽ ko nghe. Tôi ko hứng thú mà. Nhưng sao… những câu nó đó vẫn lọt vào tai tôi đc và nó… nằm sâu đó đó, chạy vào tận não, xuống tận tim.
Tim tôi thổn thức từng hồi, nó đập loạn xạ và thỉnh thoảng hát 1 bài hát nào đó như để trấn an tôi.
Tôi muốn mình “thuỷ chung” với tình yêu nhưng ông trời ko cho tôi làm thế, bây giờ là những chuỗi ngày yêu đương “tay 4” của tôi, nó sẽ diễn ra và bắt đầu chạy mãi ko thôi.
Sáng nay ra cũng như mọi ngày, tôi mở mắt trong mơ hồ và ngáp ngủ, cái đồng hồ chết dịch đã thôi ko réo nữa khi tiện tay đập 1 cái lên đầu nó, thế là nó im ru pà rù luôn. Sáng bảnh mắt là nó đã réo inh ỏi, tôi ko tài ngủ nướng thêm đc nữa dù chỉ là 5’ ngắn ngủi.
- Hôm qua, hi vọng mọi chuyện chỉ là 1 giấc mơ. Mình phải tỉnh lại thôi hỉ!! – Tôi lấy tay và tự bẹo mặt mình 1 cái, tôi bắt mình thôi ko mơ mộng nữa và chấp nhận hiện thực của mình, tôi đã có 2 người yêu thương rồi và bây giờ tôi đang hạnh phúc trong cuộc sống đó, tôi sẽ vui vẻ, sẽ đắm chìm trong tình yêu bất tận.
Nhưng, áh!!! Tôi đã bị trễ và tôi phải tắm rửa cho nhanh kẻo ko thì tôi sẽ bị lột da bởi bà Thái Hậu mất. Tôi ko thể đi trễ nữa, hồi năm ngoái hạnh kiểm của tôi đã ở mức Khá rồi, năm nay sẽ bị tuột thành Trung Bình mất thôi. (T_T) Tôi ko muốn ở lại lớp!!!
…
Cuộc đời của bạn sẽ đẹp vô cùng nếu bên cạnh bạn có 1 ai đó để yêu thương và sẽ đẹp hơn nếu người đó luôn wan tâm đến bạn, luôn cho bạn những điều bất ngờ trong cuộc sống này. Và, tôi cũng thế. Sáng hôm nay, khi tôi bước vào lớp là trên bàn tôi đã có 1 hộp quà gói cẩn thận, trên gói quà có 1 cành hoa hồng để trên đó. Tôi sẽ thét lên và wăng cái hộp quà đó ra cửa sổ nếu ko vì nghi là của thằng Khoa. Hộp quà nhìn thật là biến thái chết đc, 1 cành hồng – hừ hừ, làm như tôi là con gái ko bằng, thằng Khoa này đôi khi còn khùng điên hết biết nữa. Tôi thích nó lắm nhưng cũng ko phải là “lậm” nó đến nỗi cái zì cũng tán thành, cũng đồng ý và ko phải lúc nào cũng phải tươi cười nếu như đó là 1 việc làm ngốc nghếch! Cực ngốc nghếch!
- Sáng ra ai rãnh rỗi làm chuyện tầm phào vậy chời? – Tôi muốn tái mặt khi mấy chục con mắt bắn thẳng về tôi, rõ ràng là tôi đang đc mọi người chú ý, biến thành tẩm điểm để mọi người “xì xầm” 1 lần nữa.
- Ko biết luôn. Tao đi từ 6h30 là đã thấy nó rồi. - Thằng Atisô lắc lắc cái đầu ra vẻ ko biết.
Tôi quay sang hỏi thằng Dững mỏ nhọn (tôi chúa ghét thằng này) vì nó là người thường đi sớm nhất.
- Ai để cái khùng này ở đây vậy mày?
- Đi mà hỏi đầu gối mày ấy! - Thằng mỏ nhọn đã thấy ghét vì cặp mắt kính rồi bây giờ tôi còn ghét nó hơn vì kiểu nói năng chảnh chẹ đó với tôi nữa.
Àh, ko phải thằng mỏ nhọn đi sớm nhất đâu. Thông thường thì là con Mai dù nó đi sớm nhất, mới bảnh mắt là nó ở trong lớp rồi. Nó chắc là biết.
“Nói thiệt mà, ko có… sao ko tin hả chòy??? Tui bắt đc ông rồi thì ko bắt thêm thằng nào nữa đâu. Tin hay ko tuỳ ý đó…”
“Vậy sao ko mau wẳng nó đi! Để lại thêm chướng mắt àh, tôi ko thích ai wen tôi rồi đi cặp với con này thằng khác. Bị 1 con Nhung là ngứa lắm rồi.”
“(*_*) Sao mà bảo thủ vậy?? Ko biết cảm thông cho ngừơi ta. Mà K. cũng đi ngoại tình tùm lum tôi có nói zì đâu, tôi chỉ cười cho wa rồi mà bắt bẻ tôi sao?”
“Hứ, đi “xã giao” thôi chứ wen biết zì mấy con mắm đó. Bây giờ đổ thừa cho tui nữa hả”
“Ko có đổ thừa, tại vì bực mình thôi. Ai bảo dám làm ko dám nhận.”
“Làm zì mà phải nhận, tôi ko làm sao phải nhận?! P. ghen tuông vô cớ rồi đổ thừa ngược lại tôi, P. nói vậy nghe đc sao?”
“Chính K. mới cần phải nghe tôi nói những câu này mới đúng. Tôi ko nói thì K. làm tới hả?”
“Bực mình, ko nói nữa!”
“Ko thèm!!”
Tôi bực mình nhét điện thoại vô túi, đang wạo nên tôi có thể làm liều bất cứ cái gì… kể cả giết người, ngoại tình, nổi máu khùng… Tôi đang điên lên, nếu tôi biết ai gửi hộp quà này tôi sẽ xé xác nó ra.
- Hứ. – Tôi liếc thằng Khoa 1 cái rồi mở luôn cái nắp hộp quà ra. Tôi phải chọc điên nó cho bỏ ghét.
Thằng Khoa ko nói mà liếc xéo lại tôi, nó trợn mắt lên thách thức tôi xem tôi có dám ko. Nó tin là tôi ko dám. – “Có ngon thì mở ra!” – Tôi đọc trong mắt thằng Khoa đc câu này.
“Tại sao ko dám chứ?”- Tôi kênh mặt đấu lại với nó, nó thách tôi thì tôi tội zì mà ko chọc nó điên lên đc, tôi ko thể nào bị người ta ức hiếp đc, trong cuộc sống cũng vậy mà trong tình yêu cũng thế.
Tôi đặt cái nắp hộp quà xuống rồi đưa tay vào lấy món đồ trong ấy ra, phải nói là vừa lấy vừa kênh mặt chọc tức nó.
Thề có các thiên thần chứng giám là tôi muốn buông tay xuống liền, trên tay tôi là 1 sợi dây chuyền bằng vàng thật – dây chuyền 24k. (~_~) Lúc đó, tôi tưởng mình nằm mơ chứ ko ngờ mình có thể đc 1 người nào đó ưu ái đến mức độ này.
Cả lớp tôi im lặng, đứa nào đứa nấy im rù rù vì hết hồn, mặt cắt ko còn 1 hột máu nào, phải nói là sững sờ vì tôi đc “ân huệ” như thế. 2 con mắt tụi nó hiện ra chữ tiền $_$ ở trển vì ganh tị với tôi. Dám tin, ai cũng mong có thể như tôi và chỉ cầu sao cho tôi wẳng nó đi để tranh nhau mà lấy đc.
Thằng Khoa thì cứng họng lại, mặt nó đờ ra rồi từ trạng thái thách thức nó chuyển sang trạng thái lo âu, cuối cùng là ão não và rồi… nó gục đầu xuống bàn, mặt buồn thỉu buồn thiu.
Tôi biết là mình đã đi hơi xa 1 tí rồi, tôi đã làm cho người mình thương bị buồn, tôi đã vô tình phạm vào “điều cấm kỵ” của tình yêu là thách thức người tình của mình bằng 1 kẻ vô danh nào đó. Đem so sánh để chọc tức nhau. Bây giờ, tự nhiên tôi hối hận hơn là phải hãnh diện vì đc tụi nó trầm trồ như thế. Tôi hết biết nói zì luôn @[email protected]
- Vàng thật ko hả Atisô?? - Thằng Phô trố mắt ra nhìn sợi dây chuyền, 2 tay nó thì tự ngắt mặt mình để xem có nằm mơ ko.
- Thiệt đó mày ơi. Đồ xịn… có cả “hột xòn” nữa!!
- Đem bán đc khối tiền ^_________^. - Thằng Lùn chen vô giữa đám đông, nó lấy ngón tay chỉ chỉ vô để giám định xem có thật ko?
- Mày wen ai mà sang vậy Phong? Má ra, nằm mơ cũng ko ngờ có người sang giàu đến mức độ đi tặng vàng cho người wen. - Thằng Nguyên mập há hốc miệng ra.
- Ăn đi con! - Thằng Khang lấy 1 tờ giấy nhét vô họng nó để nó đừng há họng ra nữa, hôi miệng thí pà áh (>_..< Nhưng sao toàn bị người mình thích ức hiếp, chẳng hiểu nỗi.
- Chútút… chụt…
- Mịa… - Tôi quay đầu lại đụng bụng cho thằng Khương vài đá vô bụng để nó bớt điên đi.
Ông trời thật thích trêu tôi. Ở đằng sau tôi chẳng phải là thằng Khương, càng ko phải thằng Khang cù nhây mà cũng ko phải thằng Atisô nữa… chỉ có tụi này biết tôi là ghét nghe nút chuộc nên hay chọc, ai có ngờ kẻ ở đằng sau lại là tên đáng ghét đó.
- Hi cưng. - Hắn nở 1 nụ cười mà hắn cho là vô cùng thân thiện tặng cho tôi, nhưng hắn đâu có biết với tôi đấy cũng là 1 nụ cười vô duyên nhất mà tôi từng đc nhìn thấy.
Hắn ở đây ko nói ra hẳn ai cũng biết là ai rồi chứ nhỉ?
- Đồ khùng. – Tôi quay mặt sang chỗ khác khi thấy hắn nhìn mình. Tôi chẳng muốn nhìn cái bản mặt đáng ghét của hắn 1 chút nào cả.
Tôi ko tin là hắn lại thuộc dạng tâm thần nặng như thế, ai đời có xe ko chạy mà lại đi dắt bộ theo tôi. Hãy tin tôi đi! Hắn dám 1 mình dắt chiếc xe “ngựa thần” của mình đi theo tôi, người hắn nếu mà nói đô con thì cũng có thể hình dung là tàm tạm bự thôi chứ ko có bự, hắn chỉ đc cái là bo – đì rất chuẩn chứ cái kiểu “nực nưỡng cơ bắp” thì còn kém xa. Có đôi khi tôi bị hắn làm cho giật mình vì bộ cơ bắp của hắn nhưng thật ra hắn lại thuộc dảng “mỏng” chứ ko có lớn con lắm đâu. Chỉ đc cái đẹp trai! Khổ thế đấy… mà đẹp trai thì ko nói, cái này vừa đẹp trai vừa khùng mới thấy sợ.
- Sao mắng anh vậy? Anh làm zì sai nào? – Quân gãi đầu như phân trần, hắn ko hề biết là làm như thế tôi rất ghét. Mà tôi ko biết hắn ko biết thực hay giả vờ ko biết ấy chứ.
- Đừng có xưng hô anh em ở đây. Nghe thí ớn quá (>_