Tình Yêu Lạ

17h - Chiều Chủ Nhật.

- Ê mày chơi kỳ vậy mày. Tao nói ko đc thất hẹn mà sao còn chơi xỏ tao? – Tôi giậm chân 1 cái uỵch xuống đất, máu họng tôi lên tới 2 con mắt rồi.

- Tao xin lỗi, con Kiều nó ko đi được, mà tao cũng lỡ hẹn làm bài tiếp nó nữa. Mày cho tao xin đi!! – Giọng thằng Khương bên kia đầu dây có vẻ cầu khẩn. Tôi thừa biết nó có vạn ngàn lí do để nói mà.

- Mày nói đại có tới hay ko thôi!

- Thì… ko tới.

Thằng Khương vừa nói xong là cúp máy cái rụp, tôi chưa kịp hả họng để đánh lưỡi lên mà chửi nó, đáng lí ra tôi sẽ gọi lại và dập cho nó 1 tăng để bớt tức đi. Nhưng mà, tôi thôi ko làm vậy. Tôi biết tôi với nó có thân thì cũng phải chừa kẽ hở cho người ta ở bên cạnh bạn gái người ta, mình dẫu sau cũng người dưng nước lả cũng hổng có nên làm vậy. Thế là tôi thôi!!

Tôi bỏ con dế vào túi rồi bỏ đôi dép ngoài hành lang, tôi bước vô quầy hàng của cô Loa.



Bạn phải biết là đi dạo 1 mình đã buồn, thế nhưng khi phải đi mua cái zì đó mà mình thấy ko biết nên mua làm sao mà lại phải đi 1 mình thì còn chán hơn. Tôi đã có hẹn nhưng zờ bị thất thế nên tôi ko thể tìm ra ai nữa, tôi đi có 1 mình àh. Bạn hẳn đang hỏi vì sao tôi ko gọi cho con Nhung bảo nó đi cùng. Xin ko đi!! Cái thứ 1 là nhà nó xa lắc xa lơ, bảo nó chạy ra thì lâu chết được, tội con nhỏ *_*. Cái thứ 2, bạn đi mua cái zì tặng cho người ta thì ko thể rủ người ta đi cùng để người ta biết mình sẽ tặng cái zì sao? Hơn nữa, tôi đâu phải chỉ tặng cho nhỏ ko thôi đâu.

Và thế là, tôi đành phải sử dụng đến chính bản thân mình. Ko thể cái zì cũng nhờ vả được đâu.

Thiệp năm nay có hơn mấy trăm tấm, cũng có số là mới cũng có là cũ của năm ngoái nhưng tôi thích kiểu cũ hơn vì nó ko bị đụng hàng, hàng đã qua lượt thì ko ai nhớ đến nữa. Cái thiệp chứ ko phải cái quần cái áo mà theo thời đc, mấy cái cũ coi vậy mà đẹp ghê lắm, kiểu cũng lạ mắt nữa.

Tôi đang loay hoay với chồng thiệp của mình, cả đống chứ ít zì, mà mỗi quầy lại có tới mấy chục tấm, nhiều hết biết luôn!! Lựa khó muốn chết >__< mọi mặt, nhưng tụi tôi ko uống rượu vì trường ko cho nên cô ấy đi theo tâm lí chế ra nước trái cây. Phải nói là tuyệt! Cái chỗ này còn là 1 nơi hẹn hò cũng lí tưởng vì khi màn đêm bao trùm là nó trở nên thơ mộng với dãy chuông gió kêu linh kinh, trường tôi ban đêm vẫn thức đấy nhưng nó chì hoạt động đến 8h30’ là đóng cửa rồi. Tụi tôi còn học sinh mà. Nói chung quy, cái quầy hàng kiểu xịn này nằm gọn trong khuôn viên trường và ko lấn sân lấy của tụi tôi tấc đất nào cả vì nó được hợp đồng đường hoàng mà!!

Nhưng thôi, bạn hãy quên cái quầy hàng 3 in 1 này đi, đi cùng tôi mua thiệp và gặp phải chuyện dở khóc dở cười sao đây nè.



Tôi bước đến bên 1 cái kệ nhỏ, ở trên kệ có 2 túi sáp thơm vị chanh – cái vị này ko hiểu sao tôi thích nhất!! Nó làm tôi dễ chịu hẳn ^_______^. Và, tôi ngước lên cao, ở trên tôi 1 chút xíu là tấm thiệp có hình 1 chiếc lá được gia công bằng dây cói và lá lục bình phơi khô, tấm hiệp có màu xám đặc trưng và đi cùng nó là 1 dòng chữ “In Love” màu trăng trắng rất bắt mắt, phải nói là màu nền đi cùng màu phối nhất thể lưỡng nghi, hoà làm 1 khiến tôi thích chết được. Tôi thích cái zì màu tôi tối ấy!! Tôi đã chấm tấm thiệp này và tôi quyết định lấy nó, 1 tấm thiệp đậm chất nam tính… thì nam tính đấy, ừa hửa!!

Tôi kéo tay lấy tấm thiệp và lôi nó xuống kệ, nhưng mà… sao tôi ko rút ra được vậy. Tấm thiệp này sao dính chắc quá!! Bộ có dán keo hả? Mà ai làm thế, thiệp để bán mà dán keo thì bán cho lợn mua à, khi người kéo nó ra để mua thì bị rách thì tặng được cho ai?? Ai đời nào làm cái trò ngớ ngẩn này chứ.

Chợt, tôi thấy 1 ngón tay ở trên kệ, biết ngay 1 đứa ngang ngược đang muốn tranh giành với tôi mà. Mà ngón tay trông thô lắm chứ ko có mảnh dẻ như tay con gái, tôi đoán đó là tên con trai. Con trai thì càng ko thể nhường, của người ta mua tặng người yêu chứ bộ để chơi sao mà bị giật. Trong tiệm có cả tá sao nó ko đi chọn đại 1 tấm khác đi mà lại giành giật với tôi. Tôi chúa ghét cái trò đó, tôi ko có nhịn đâu!!

Và, tôi quyết định ko nhượng bộ. Tôi phải giành cho bằng được tấm thiệp này. Thế nên, tôi giật tấm thiệp 1 cái rõ mạnh. Cái kệ tủ đột nhiên rung rinh và… mấy chồng thiệp rơi xuống phía bên kia. Rơi… rơi…

Cả chồng thiệp mấy chục tấm rơi xuống 1 cái độp trước mặt tôi, tôi há hốc mồn ra vì ngạc nhiên, tiếc là lúc đó ko có cái gương để tôi tự soi cái mặt ngố của mình lúc đó, phải nói là tôi 1 lúc nông nỗi đã gây ra chuyện.

Cái gã con trai kia nhìn tôi tựa như muốn nuốt sống vậy đó (>___


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui