- Bưu phẩm của mày kìa Phong. – Con Ngân chỏ tay về phía con nhỏ bên tổ chuyển phát hàng.
- Của tui hả?? – Tôi há hốc cái miệng ra vì ngạc nhiên. Xưa nay, làm zì tôi có wen ai nhà giàu, tốt bụng với lại thân thiết với tôi tới mức độ tặng quà cho tôi mỗi khi “hứng thú” như vậy chứ? Đó là 1 câu hỏi khó trả lời.
Tôi lết cái thân mình và đứng lên 1 cách nặng nề.
- Vậy chứ lớp này còn ai tên Phong nữa ngoài ông. Hứ, mới sáng ra đừng chọc họng con này chửi àh.- Con nhỏ 4 mắt tên Như của lớp chuyên khối 11 háy tôi 1 cái. Tôi thì ko thể nói là ko wen nhỏ này, nó hồi lớp 9 học kế bên lớp tôi chứ đâu xa lạ gì. Dạo nì nó chảnh chẹ, hung dữ rồi còn hay nổi xung bất thường nữa nên tôi tốt nhất là ko nhận mặt người thân, mắc công người ta nói: “thấy sang bắt quàng làm họ” – “thấy học sinh giỏi cái nói là bạn thân” thì nhục chết. Cái miệng pà 8 của mấy con nhỏ trường tôi thì bạn cũng đã hơi hơi biết rồi đó, nhiều chuyện vô cùng…
- Từ từ… - Tôi chụp cây viết để trên bàn con Ngân lúc đi qua bàn nó, chẳng là chỉ để dành kí tên biên nhận thôi.
- Ế, mượn đồ người ta ko hỏi hả? Đồ của chùa hả? Zô chùa mà lấy đi! – Con Ngân tự nhiên nổi máu nóng lên, nó giật cây viết lại.
- Dạ, chị Ngân cho em mượn đi mà!! Em cần kí nhận gấp. – Tôi giả vờ lễ phép cúi đầu xuống để năn nỉ nó.
Vậy mà con Ngân cũng ko cho, nó một hai giấu cây viết đi để ko cho tôi lấy. Thiệt bực bội!!!
- Nhanh! Sáng ra chưa ăn sáng nha, đừng có chọc chửi. Mỏi cẳng rồi đó. – Con Như lấy tay đẩy gọng kiếng lên, mặt nó bắt đầu hầm hầm. Trên tay nó vẫn là hộp quà nhưng mà… nếu tôi còn dùng dằng nữa là 30s sau nó sẽ nằm gọn dưới đất.
- Từ từ… - Tôi lần này đã gỡ đc tay con Ngân, tôi chụp luôn cây viết rồi chạy thẳng ra hành lang để kí nhận.
- Ăn cướp quá àh!!!!!
Trong lúc tôi kí nhận thì ở đằng sau lưng là con Ngân ko ngớt miệng chửi rủa, mà hổng phải rủa bình thường, nó rủa toàn lời độc địa, trù yếm ko mới ghê chứ @[email protected]!
- Sáng nào mà cũng bị ám kiểu này chắc ế sớm. – Con Như ẹo 1 cái rồi đi tuốt về phía cầu thang. Mặt nó mụn bắt đầu nổi lên từng tảng vì quạu.
- Ế sẵn rồi khỏi đợi nữa…
- Hứ. Tán bạt tay méo mặt zờ.
Tôi chọc con Như xong thì bắt đầu tò mò vì hộp quà của mình – 1 cái hộp quà ko có người gửi và cũng ko có địa chỉ liên lạc cũng như số phone tai để liên lạc. Ôi!! 1 cái hộp bí ẩn… lại 1 món đồ bí ẩn như những cú điện thoại ko người nghe. Chỉ nghĩ đến đó là tôi lại rợn gáy vì đã mường tượng ra kẻ biến thái đó (>_.._____