Tình Yêu Màu Hoa Anh Túc

Tony nghỉ việc ở phòng thực nghiệm của Hứa Mai, chuyển sang một công ty dược. Anh vốn là người được Hứa Mai tin tưởng và yêu quý nhất phòng thực nghiệm. Bà ta mấy lần khuyên anh ở lại, còn hứa tăng lương cho anh nữa, nhưng anh vẫn kiên quyết ra đi. Bởi vì lương năm của công ty đó cao gấp đôi ở đây, chưa kể tiền thưởng cuối năm nữa. Bởi thế mới có câu rằng con người thì luôn luôn tiến lên chỗ cao hơn, còn nước thì luôn đổ về chỗ trũng.

Tony đi được ít lâu, thì Hứa Mai nhận thêm một nữ tiến sĩ từ Toronto Canada đến. Cô này tên là Stacy cô có dáng người cao ráo, thanh mảnh, tính cách hoạt bát, vì vậy cô nhanh chóng chiếm được cảm tình của mọi người trong phòng. Cô còn rất thích tìm hiểu văn hóa Trung Quốc, vì vậy cô thường xuyên nói chuyện với Ngô Tiếu Thiên và Giang Cốc, hỏi này hỏi nọ, những lúc rảnh rỗi còn nhờ hai người dạy cô nói tiếng Hoa. Cô nói là hai năm trước cô đã từng tới Tây Tạng, nơi đó không có vẻ kỳ bí như cô vẫn từng tưởng tượng, chỉ là một cao nguyên rất thu hút du khách mà thôi.

Ngô Tiếu Thiên không muốn cùng cô nói về chủ đề nhạy cảm như vậy, nên chỉ nói vài câu là đi làm thí nghiệm. Anh mới từ Trung Quốc tới, chưa hiểu phụ nữ nước ngoài mấy. Chỉ có Giang Cốc là huyên thuyên đủ mọi thứ về sự khác nhau giữa các nền văn hóa với cô. Thực ra Giang Cốc cũng không hiểu biết mấy về văn hóa Trung Quốc, nhưng với một người con gái nước ngoài, ít hiểu biết về Trung Quốc như Stacy thì anh ta cũng đủ để làm cho Stacy ngưỡng mộ rồi.

Ngô Tiếu Thiên ngồi một bên nghe, cười thầm trong bụng.

Stacy nghe nói Giang Cốc đến từ Đại học J, liền hỏi anh đã có bạn gái chưa. Giang Cốc nói có lâu rồi nhưng chưa kết hôn. Anh không muốn lấy vợ sớm, vì lấy vợ khác gì tự đeo gông vào cổ.

Ngô Tiếu Thiên nghĩ, anh chàng Giang Cốc này còn muốn cợt nhả với Stacy, chuyện này Bạch Quả mà biết thì cô sẽ tức giận xé xác anh ta ra mất. Xem ra có lẽ khi ở Đại học J, Giang Cốc chắc chắn rất đào hoa, anh ta đẹp trai tuấn tú, lại khéo mồm khéo miệng như vậy, đúng là mẫu người lý tưởng của các cô gái.

Nhưng bây giờ Ngô Tiếu Thiên ngay cả chuyện của mình còn chưa giải quyết xong thì hơi đâu mà đi lo chuyện của người khác. Bình thường, khi rảnh anh chỉ biết lang thang tới mấy rạp chiếu phim xem phim, hay là đến các viện bảo tàng tham quan, ra biển dạo chơi mà thôi.

Thỉnh thoảng anh cũng gọi điện cho Hà Như, lúc nào anh cũng nghe một giọng chẳng ra hờ hững cũng chẳng ra nhiệt tình của cô: “Có chuyện gì không?” những câu đại loại như vậy. Sau đó anh dứt khoát không thèm gọi điện thoại nữa. Anh nghĩ, trước một người con gái nhạy cảm và hay tự ái cao như Hà Như thì nếu như anh cứ đối xử với cô quá thân mật, có lẽ sẽ càng làm cho cô ghét anh thêm.

Trong thời gian này, hầu hết thời gian rảnh rỗi, Ngô Tiếu Thiên đều ở phòng thí nghiệm. Thời gian biểu mỗi ngày của anh rất đơn giản: ban ngày từ nhà trọ đến phòng thí nghiệm, ăn cơm ở ngoài, cho tới tối khuya lại từ phòng thí nghiệm trở về nhà trọ.

Mặc dù chỉ có như vậy, nhưng anh vẫn cảm thấy hài lòng về cuộc sống của mình. Anh đã quen với cuộc sống cô đơn, hơn nữa một người độc thân đến một nơi đất khách quê người, sống thoải mái là đã ít nhiều giảm bớt được áp lực của cuộc sống. Anh nghĩ, chỉ cần dựa vào sự cố gắng của bản thân mình thì nhất định sau này sẽ thành công.

Từ sau lần cãi nhau với Trần Thu Địch trong quán ăn, anh gần như cũng đã quên hẳn cô. Yêu được một người con gái là điều không dễ nhưng quên được họ lại càng khó hơn. Anh chỉ còn biết vùi đầu vào công việc để quên đi mọi phiền muộn.

Hơn một tháng sau, công việc của anh cuối cùng cũng có tiến triển khá hơn. Hứa Mai cũng không còn đối xử với anh như trước nữa. Bà ta thường xuyên gọi anh đến văn phòng thảo luận một số vấn đề, để anh chuẩn bị làm luận văn. Lúc còn trong nước, Ngô Tiếu Thiên luôn luôn chan hòa và ngay thẳng với mọi người, nên chỉ làm chung với Hứa Mai một thời gian, anh đã tạo được ấn tượng rất tốt.

Tối ngày lễ Phục Hưng, Hứa Mai mời tất cả mọi người từ thạc sĩ, tiến sĩ đến kĩ thuật viên cùng người nhà của họ đến nhà dự tiệc. Giang Cốc viện lý do Bạch Quả bận tăng ca nên anh chỉ đi một mình. Thực ra, anh sợ khi có Bạch Quả thì anh không thể vui vẻ thoải mái được. Suốt cả buổi tối anh cứ đeo dính lấy Stacy, hai người nói chuyện với nhau rất là vui vẻ.

Hai vợ chồng Hứa Mai đều là chuyên gia về ung thư tiền liệt tuyến, mấy năm trước Hứa Mai đã để vuột mất giải Nobel y học, đến nay mọi người vẫn lấy làm tiếc. Hai vợ chồng đều dốc lòng cho khoa học, cho đến nay đã năm mươi tuổi đầu rồi mà vẫn chưa có con cái. Căn nhà của họ rất rộng, xung quanh treo những bức tranh nổi tiếng mà họ đã thu thập được trong nhiều năm qua. Các căn phòng được bố trí rất đẹp mắt, giàu tính nghệ thuật.

Hứa Mai nấu nhiều món ăn Trung Quốc trông vừa bắt mắt vừa ngon, mặc dù bình thường hai vợ chồng họ đều ăn món Tây. Đây là điều mà Ngô Tiếu Thiên chưa bao giờ nghĩ tới.

Hôm đó Hứa Mai còn đích thân xuống bếp làm mười mấy món ăn, tất cả đều rất đặc sắc.

Từ lúc Tiếu Thiên rời khỏi Trung Quốc, anh cũng đã nếm thử nhiều món ngon vật lạ nhưng nhìn mấy món ăn này, anh vẫn thấy thèm thuồng. Chồng Hứa Mai thong thả dẫn mọi người đi tham quan hết các phòng và giảng giải lai lịch của các bức họa. Giang Cốc và Stacy tỏ ra hết sức yêu thích các bức họa này.

Ngô Tiếu Thiên không hào hứng mấy với hội họa. Anh nghĩ đó là cách giải trí của những người nhàn hạ, chỉ có khoa học mới là thực tế. Nhưng anh thực lòng thán phục những thành tựu của hai vợ chồng Hứa Mai. Nếu sau này anh cũng được như họ thì sống thế mới đáng...

Lúc này, đột nhiên anh nghĩ tới Hà Như, tự nhiên anh có một cảm giác hụt hẫng, chua xót và buồn khó tả.

Chủ nhà không uống được rượu, nhưng ông lại đem ra một chai rượu pha. Tối hôm đó ông làm mọi người bất ngờ vì ngón tuyệt chiêu của mình. Ông pha rượu Gin vào rượu Brandy, sau đó thêm nước cốt chanh, bỏ một lát cam vào rồi thêm đá nữa thành một thứ sô đa tuyệt vời.

Ngô Tiếu Thiên ngồi bên xem, anh nổi hứng uống rượu. Anh uống cạn hai ly rượu, dạo này anh rất buồn. Hãy uống cho những buồn khổ ấy trôi đi hết. Anh lại uống liền năm chai bia, anh uống say đến nỗi đầu óc quay cuồng đi không nổi.

Sau bữa tiệc, Giang Cốc và Stacy lái xe chở Ngô Tiếu Thiên về nhà trọ, bà Trình nhìn thấy mà hết hồn. Ngô Tiếu Thiên nằm xuống là luôn miệng ú ớ gọi tên Hà Như, sau đó anh mơ màng chìm vào giấc ngủ.

Tối hôm đó, Giang Cốc nghe Ngô Tiếu Thiên gọi tên của Hà Như, liền nghĩ: Cô Hà Như này có phải là bạn của Bạch Quả không nhỉ? Tiếu Thiên và Hà Như từng có quan hệ như thế nào nhỉ? Về đến nhà, anh hỏi Bạch Quả ngay.

Bạch Quả nói:

- Lạ nhỉ, em có nghe Hà Như nói là cô ấy có bạn trai bao giờ đâu! Anh xem cô ấy đấy, vẫn kiêu sa và lạnh lùng như vậy, hay là anh nghe lầm?

Giang Cốc cười nói:

- Rượu vào thì lời ra, đó là những lời chân thật nhất. Chắc chắn là anh không nghe lầm đâu!

Giang Cốc nói chắc như đinh đóng cột nên trưa hôm sau Bạch Quả gọi điện ngay cho Hà Như. Lúc đó Hà Như đang bận tiếp đón một khách hàng Nhật, không tiện nói chuyện nên cô nói Bạch Quả tối nay gọi điện lại cho cô, sau đó sẽ nói chuyện sau.

Hai người cũng khá lâu chưa gặp, Bạch Quả thì lại đang rất tò mò về chuyện của Hà Như và Tiếu Thiên, nhưng cô cũng phải cúp máy đợi tới tối. Trớ trêu thay, lúc cô sắp tan ca thì sếp của cô đột nhiên cầm một xấp tài liệu tới nhờ cô sắp xếp lại, sáng hôm sau ông ta có việc cần dùng.

Bạch Quả bận tối mày tối mặt cho tới hơn 8 giờ tối, cô vội vàng về nhà. Vừa về đến nhà thì thấy Giang Cốc đang thảnh thơi lên mạng.

Giang Cốc nói:

- Sao em về tối thế? Anh sắp chết đói rồi đây.

Bạch Quả bực mình nói:

- Anh không tự nấu mì được sao?

Giang Cốc im lặng.

Đã muộn, Bạch Quả lại không thích nấu nướng gì cả, nên cô chỉ làm một ít mì thôi.

Giang Cốc ăn gì cũng phải thật cay, còn Bạch Quả thì không ăn được cay, nhưng sau này cô cũng tập ăn cay được rồi. Có một lần Giang Cốc trêu cô:

- Đó là lấy chồng thì phải theo chồng.

Bạch Quả nói:

- Ai nói lấy anh cơ chứ?

Giang Cốc vẫn không buông tha, anh nói:

- Câu này là do em nói đấy nhé!

Bạch Quả nói:

- Thì có gì phải chối đâu chứ!

Lần này Bạch Quả biết ý nên đã cho tương ớt vào nhưng Giang Cốc vẫn thấy chưa đã. Cô để sẵn một chai tương ớt trước mặt anh.

Bạch Quả làm mì xong, hai người xì xụp ăn. Giang Cốc như chợt nhớ ra điều gì bèn nói với Bạch Quả:

- Lúc nãy Hà Như gọi điện tìm em đấy.

Bạch Quả nghe xong vội nói:

- Sao anh không chịu nói sớm?

Giang Cốc cười nói:

- Anh sợ là hai đứa em mà nói chuyện thì cũng phải mất cả buổi, như vậy thì sao anh ăn tối được?

Bạch Quả liếc anh một cái, vừa định gọi điện cho Hà Như thì đã nghe tiếng chuông điện thoại reo lên. Cô nghĩ có lẽ là Hà Như gọi tới, nhưng vừa nghe giọng thì cô liền chuyển máy cho Giang Cốc, cô nói:

- Cô bạn người nước ngoài của anh đấy. Thiệt tình, tối thế này rồi mà còn điện thoại tới nữa.

Giang Cốc nghe là biết ngay đó là Stacy. Anh đã từng nói với Stacy là nếu có chuyện gì thì hãy gọi điện di động cho anh, không ngờ tối nay cô lại gọi đến nhà anh. Anh len lén quan sát Bạch Quả, nói vội mấy câu trong điện thoại rồi cúp máy.

Thấy Bạch Quả đang nhìn mình cười nhạt, anh vội vàng nói:

- Cô ấy mới đến phòng thí nghiệm của bọn anh, cô ấy là tiến sĩ, lúc nãy gọi tới là muốn hỏi anh cách làm món mì Trung Quốc.

Bạch Quả nhìn anh một cái rồi nói:

- Anh mà cũng dám dạy nấu mì cho người ta sao?

Giang Cốc cười nói:

- Cô ta là người nước ngoài mà, sao biết nấu mì được, anh nói là ngày mai anh sẽ chỉ cho cô ta.

Thực ra thì Stacy gọi tới không phải muốn hỏi anh cách làm mì gì cả, chỉ là cô ta đang ở một mình trong nhà trọ, buồn quá nên uống vài ly rượu, muốn tìm anh để nói chuyện thôi. Giang Cốc sợ Bạch Quả nghi ngờ nên nói dối cô ấy.

Bạch Quả cũng không truy hỏi gì nhiều, cô bấm số điện thoại của Hà Như. Hà Như nói:

- Sao cậu về muộn thế, không sợ ông xã tưởng cậu bị bắt mất rồi sao?

Bạch Quả giải thích nguyên nhân xong rồi cười nói:

- Mình già thế này thì còn ai cần nữa chứ? Đàn ông có bắt thì cũng chỉ bắt những cô gái xinh đẹp như cậu thôi.

Hà Như nói:

- Buổi trưa cậu gọi điện cho mình có phải là muốn nói chuyện gì đó phải không?

Bạch Quả nói:

- Thực ra thì cũng không có chuyện gì đâu, nhưng mà mới ăn cơm trưa xong, rảnh rỗi không biết làm gì nên muốn nói chuyện với cậu thôi.

Hà Như cười nói:

- Cậu không cần phải nói xạo như vậy với mình đâu, cậu nhất định là có chuyện gì đó muốn nói với mình.

Bạch Quả nói:

- Cũng không phải chuyện gì cả. Lần trước có một người bạn là tiến sĩ mới qua đây làm trong phòng thí nghiệm chung với Giang Cốc, mình có dẫn anh ta đi mua một chiếc xe có hai tay lái. Anh ta tên là Ngô Tiếu Thiên, không biết cậu có biết anh ta không?

Hà Như cười nói:

- À, thì ra người cậu nói là cái anh chàng ấy à. Anh ấy chính là bạn trai của mình hồi đại học đấy. Khi mình xuất ngoại, anh ấy không đồng ý đi nên tụi mình đã chia tay, bây giờ tụi mình chỉ là bạn bè bình thường thôi. Bạch Qủa, có phải là anh ấy và Giang Cốc đã nói gì mình không?

Bạch Quả sững người một lát rồi nói vội:

- Không có, không có, cậu đừng hiểu lầm, mình chỉ hơi tò mò một chút thôi, hỏi đại ấy mà.

Miệng nói vậy nhưng trong lòng cô thấy hơi thất vọng. Cô cứ tưởng Hà Như nghe xong câu nói của cô sẽ rất ngạc nhiên, không ngờ Hà Như vẫn bình tĩnh đến như vậy, như là không quen biết gì với Tiếu Thiên vậy. Điều này chứng tỏ chính cô mới là người ưa xía vào chuyện của người khác.

Đang nghĩ thì đột nhiên Hà Như hỏi cô:

- Bạch Quả, dạo này cậu có gặp Lưu Đông Khởi không?

Bạch Quả nói:

- Anh ta ấy à, đã hơn một tháng không liên hệ gì với nhau rồi, không biết bây giờ anh ta đang làm cái gì nữa? Có phải là cậu có tin tức gì của anh ta không?

Hà Như định hỏi tiếp xem Bạch Quả nghĩ như thế nào về Lưu Đông Khởi, nhưng lại không muốn nói nữa. Sau đó hai người hỏi thăm tình hình của nhau.

Hà Như cảm thấy, tính cách của Bạch Quả không kín đáo như cô nghĩ, nhưng đây chính là điểm đáng yêu nhất của Bạch Quả, ai mà làm bạn với cô cũng đều thấy vui. Hà Như rất thích điểm này ở Bạch Quả.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui