Thoáng một cái đã đến tháng 10, Bạch Quả và Giang Cốc đã mua được một ngôi nhà ở chung cư liên kế phía Tây Los Angeles (Rất gần phòng thí nghiệm của Giang Cốc), chỉ mất 10 phút là đến phòng thí nghiệm. Họ mất hết một ngày để dọn đồ vào nhà mới. Hằng ngày, vừa về đến nhà là Bạch Quả luôn tay luôn chân dọn hết phòng này đến phòng khác, trang trí, bày biện nhà cửa cho đẹp. Giang Cốc cũng không được ngồi yên, đụng vào cái gì là bị cô càu nhàu. Chỉ sau vài ngày, anh muốn phát khùng lên. Anh nói: “Biết vầy chẳng dọn nhà thì hơn, việc gì phải khổ như vậy? Chẳng khác nào tự chuốc họa vào thân. Chịu không nổi. Bạch Quả liền đáp:
- Anh thường ngày làm biếng quen rồi, nhà mới thì phải có nề nếp mới chứ, cứ như anh thì cái nhà này sẽ biến thành bãi chiến trường cho mà xem.
- Nề nếp gì? Đó chẳng phải là do em tự đặt ra hay sao?
Nhà cửa đâu đó đường hoàng, Bạch Quả bàn với Giang Cốc cuối tuần này mời Hà Như và Đông Khởi tới nhà mới chơi. Bạch Quả nói:
- Lần trước em có hơi quá với Ngô Tiếu Thiên, lần này em muốn mời họ tới nhà chơi để chuộc lỗi.
- Em nghĩ sao vậy? Đã mời Thiên và bạn gái anh ta thì làm sao mời Hà Như và Đông Khởi được. Họ chẳng ưa gì nhau, cứ như mặt trời và mặt trăng vậy.
- Người ta không nhỏ mọn như anh đâu, vả lại còn có em họ phải nể mặt tụi mình chứ.”
Về phần Hà Như và Đông Khởi. Kể từ hôm hục hặc ấy, họ đã 2 tuần rồi không gặp. Tuy rằng nói hết suy nghĩ của mình, Hà Như cũng buồn rầu suốt mấy ngày liền, nhưng cũng đã giảm đi một mối nặng lòng. Không phải cô không thích trẻ con mà là cô chưa có sự chuẩn bị cho cuộc sống gia đình như vậy. Theo cô, hôn nhân là sự tổng hợp của nhiều yếu tố, nhưng ái tình cần có sự công bằng và đó cũng là nguyên nhân trước đây cô từ chối Ngô Tiếu Thiên. Đôi khi cô còn suy nghĩ một cách bi quan là với tính nết như vậy của cô thì không nên yêu làm gì, bởi vì tình yêu là ích kỷ và hẹp hòi mà. Do đó mà những gì cô yêu quí phải toàn mỹ và không có khuyết điểm nào. Theo năm tháng cô nhận ra rằng cái tính nết ấy chẳng những không dung hòa mà còn càng rõ hơn. Cô tư lự: Con gái đã ngoài 30 rồi mà còn sửa đổi lại tính tình thì thật chẳng ra làm sao cả. Khi nhận điện thoại của Bạch Quả mời đến nhà chơi thì Hà Như liền hỏi còn mời ai nữa không? Bạch Quả nói:
- Thì cậu và Đông Khởi, Tiếu Thiên với bạn anh ấy chứ có ai nữa đâu.
Hà Như im lặng một lát, rồi đáp:
- Vậy để mình đến sớm một tí, giúp cậu làm cơm.
Bạch Quả cười:
- Cô Hà Như mà xuống bếp thì còn gì bằng.
Thật ra thì Hà Như có ý giúp Bạch Quả chỉ là viện cớ thôi, lúc này cô tạm thời không muốn mọi người biết vì chuyện gia đình Đông Khởi mà hai người trục trặc, nhất là trước mặt Tiếu Thiên, cô không muốn cho Thiên biết. Nhắc đến Tiếu Thiên, Hà Như không biết sao mình còn suy nghĩ đến anh ta. Chẳng lẽ cô còn vấn vương Tiếu Thiên sao? Nghĩ đến đây cô giật mình và gạt bỏ ngay cái suy nghĩ ấy.
Ngược lại, Đông Khởi vừa nghe Bạch Quả nói thì đồng ý ngay. Mấy ngày qua, Khởi đã gọi cho Hà Như nhiều lần, muốn gặp cô bàn về chuyện bé Cầm nhưng Hà Như đều viện cớ từ chối. Từ hôm Hà Như bộc bạch hết suy nghĩ của mình, cô hình như muốn tránh mặt anh, ngay cả quán ăn Tứ Xuyên quen thuộc cô cũng không đi, hầu như không thấy tăm hơi cô đâu cả, làm cho Đông Khởi cảm thấy thiếu vắng một cái gì đó. Anh đã từng nghĩ hãy quên cô ấy đi nhưng chỉ hoài công vô ích, càng cố quên lại càng nhớ thêm. Anh nghĩ, có lẽ đàn ông ngoài ba mươi thì chẳng nên yêu đương gì nữa. Giống như Thi Nại Am đã từng nói: Đàn ông đã qua ba mươi tuổi mà chưa lấy vợ thì không nên lấy nữa. Tình yêu sau tuổi ba mươi hình như rối rắm hơn nhiều so với tuổi hai mươi.
Giang Cốc chỉ mời Stacy và Tiếu Thiên, người làm việc cùng phòng thí nghiệm. Nghe Giang Cốc mới mua nhà, Stacy nóng lòng muốn tới xem thử chỗ anh ở ra sao. Nhưng khi mời Tiếu Thiên, Tiếu Thiên lại nhớ đến những lời nói không vui hôm ấy của vợ Giang Cốc, nên anh còn phân vân, chần chừ mãi. Cốc thấy bộ dạng do dự của Thiên liền nói: "Trời ạ!... Anh Hai ơi! Đàn ông con trai gì mà lại như vậy? Ông cứ tới đi, nếu ông không tới, Bạch Quả lại nghĩ này nghĩ nọ. Tiếu Thiên nói để hỏi ý kiến bạn gái nữa."
Trần Thu Địch nghe Tiếu Thiên nói Bạch Quả cũng mời Hà Như và Đông Khởi liền đáp:
- Đi chứ!... Sao lại không đi?... Anh sợ cái gì chứ? Em muốn xem thử Hà Như cô ấy có tài cán gì mà làm cho anh điêu đứng vậy!
Thiên thở dài đáp:
- Thôi em bớt nói một chút đi, đến nhà người ta chơi mà cứ như cãi nhau, thì người ta cười vào mũi đấy. Thu Địch nhếch mép cười:
- Có gì mà đáng cười chứ? Em chẳng biết anh quá còn gì, ngoài mặt thì hùng hùng hổ hổ, nhưng khi gặp người ta thì sợ đến nỗi dẫm lên đuôi người khác.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...