Tình Yêu Mày Đi Ra Đi


Tôi đã làm quản gia ở dinh thự họ Thành ba mươi năm, đã tận mắt chứng kiến chủ nhân của nó kết hôn, sinh con.

Đối tượng kết hôn của chủ tịch là cô cả của nhà họ Tống.

Khi mới vừa gả tới, phu nhân tao nhã học thức, rất có phong thái quý tộc, nhưng không biết từ khi nào, nàng lại trở nên điên điên khùng khùng.

Nguyên nhân có thể bắt nguồn căn bệnh thần kinh di truyền trong dòng tộc nàng, hoặc cũng có thể chất xúc tác là sự thật chủ tịch không hề yêu nàng.
Sau khi phát giác người vợ điên có ý định bỏ kim khâu vào đồ ăn của mình, chủ tịch đã ly thân với nàng không chút do dự.

Ngài không quay về ngôi nhà này nữa, hơn nữa còn yêu cầu tôi nghiêm túc trông chừng phu nhân.
Công việc của tôi ngoài giám sát phu nhân, thì còn kiêm cả việc chăm sóc cậu chủ nhỏ Thành Tương.

Chủ nhân của tôi ghét bỏ cô vợ điên của ngài, do đó cũng ghét lây đứa con do phu nhân sinh ra, cảm thấy đứa bé này chẳng chóng thì chầy cũng trở thành một kẻ điên nhỏ.
Song cậu chủ Thành Tương khác hẳn mẹ cậu.

Từ bé cậu đã nhút nhát thái quá, mỗi khi phu nhân lên cơn điên, cậu đều sẽ run rẩy tìm chỗ trốn theo bản năng.

Chuyên gia tâm lý nói cậu chủ mắc chứng rối loạn tâm lý rất nghiêm trọng, nguyên nhân chính là do mẹ cậu đã ảnh hưởng tiêu cực đến cậu.

Cậu chủ Thành Tương từng có các dấu hiệu của bệnh trầm cảm, thậm chí đến năm mười mấy tuổi vẫn tự kỷ nặng.
Thảng hoặc những khi không phát bệnh, vị phu nhân điên sẽ trông bình thường đến không thể bình thường hơn.

Lúc này nàng sẽ trở thành một bà mẹ nghiêm khắc, yêu cầu cậu chủ Thành Tương học tập rất nhiều thứ, hy vọng cậu trở nên ưu tú về mọi mặt, được lòng cha cậu và khiến ngài ấy quay về với cái gia đình này.
Phu nhân tìm cho cậu chủ Thành Tương rất nhiều gia sư, bất kể là đàn piano, đàn violin, đàn cổ hay thư pháp hội họa, cậu đều phải học.

Cậu chủ Thành Tương không đến trường, mỗi ngày chỉ ở nhà, đối mặt hết gia sư này đến gia sư khác.

Kì thực cậu hẳn là đứa trẻ rất thông minh, nhưng sự ảnh hưởng của mẹ lên cậu quá lớn, thậm chí chỉ cần nhìn thấy mẹ là cậu đã run lẩy bẩy, bị mẹ quở trách thì sẽ lập tức nôn mửa, co giật theo phản xạ.
Thiếu niên mười mấy tuổi đầu lại cực kì gầy guộc, sắc mặt mỗi ngày đều tái nhợt, biểu cảm luôn hoang mang sợ sệt, phảng phất từng giây từng phút đều đang sợ hãi thứ gì đó.

Đam Mỹ Hay
Bởi vì đủ loại nguyên nhân, rất nhiều gia sư của cậu chủ Thành Tương không kiên trì được bao lâu.

Có người là không chịu nổi những cơn điên bộc phát của phu nhân mà tự từ chức, có ngươi là phu nhân sa thải khi điên tiết.

Thế nhưng không sao cả, nhà họ Thành có tiền, và chỉ cần có tiền, tự động sẽ có các gia sư khác tìm đến.
Có một cô gái trẻ tuổi tên Giang Du xuất hiện vào năm cậu chủ Thành Tương mười bốn tuổi.

Cô ấy là giáo viên hội họa mới của cậu chủ, phụ trách dạy cậu vẽ tranh sơn dầu.
Năm đó Giang Du mới hai mươi tuổi, là người trẻ tuổi nhất trong dàn gia sư.

Nghe nói cô ấy còn đang học đại học, bởi vì vẽ quá xuất thần nên đã được thầy hướng dẫn giới thiệu đến đây.
Tôi cho rằng cô gái trẻ này rồi cũng sẽ như những người tiền nhiệm, bị bầu không khí quái đản nơi dinh thự, nữ chủ nhân điên khùng, cùng cậu chủ nhỏ hở ra là nôn mửa co quắp dọa cho chạy mất dép, nhưng Giang Du không như thế.
Ngày mà phu nhân nổi điên đột nhiên nhào vào giáo viên của cậu chủ Thành Tương, trùng hợp thay tôi cũng có mặt và tận mắt chứng kiến hết thảy.

Cô gái trẻ chỉ sững người một lát rồi lập tức ngăn cản phu nhân.

Nhìn sơ qua thì cô ấy hết sức vô hại, nhưng động tác lại rất nhanh nhẹn dứt khoát, trực tiếp dùng khăn lông trói vị phu nhân phát rồ lại.

Sau đó nhìn thấy cậu chủ Thành Tương cuộn tròn trong góc đang nôn mửa không ngừng vì hoảng loạn, cô ấy bước đến cưỡng chế cậu ngồi thẳng người, giúp cậu súc sạch chất nôn trong cổ họng, rồi đưa cậu ra ngoài vườn hoa tiếp tục bài dạy vẽ vật thực.
Về sau, chỉ cần là ngày dạy của Giang Du, cô ấy đã hoàn toàn cách ly phu nhân khỏi cậu chủ Thành Tương.

Tính tình cô ấy rất dịu dàng, nói chuyện nhỏ nhẹ, bộ dạng làm chuyện gì cũng đều chậm một nhịp, chỉ có lúc vẽ tranh là cực kì nhập tâm.

Tranh của cô ấy quả thật rất có hồn.
Tôi thường xuyên thấy cô ấy cùng cậu chủ Thành Tương ngồi cùng nhau, cô ấy nghiêm túc dạy cậu chủ pha màu vẽ tranh, dạy cậu vẽ hoa hướng dương trong vườn, vẽ biển cả và bầu trời xanh thẳm.
"Cô giáo ơi."
"Ơi?"
Cậu chủ Thành Tương run run nhỏ giọng nói gì đó, Giang Du sẽ nhấp môi, nhẹ nhàng xoa đầu cậu giống như trấn an em trai nhỏ vậy, tiếp đó chấm cọ vẽ trong tay vào thuốc màu, đặt nó vào trong tay cậu, rồi nghiêm túc dạy cậu vẽ.

Giang Du không nói quá nhiều, cũng không giỏi an ủi người khác.

Nhưng chỉ cần ở bên Giang Du thì dù là động tác nào của cô, dường như cậu chủ Thành Tương cũng sẽ được vỗ về ủi an.
Có thể nhìn ra được, cậu chủ Thành Tương rất thích Giang Du, thời điểm cậu gọi 'cô giáo ơi', đôi mắt sẽ long lanh lấp lánh.

Có lẽ là vì, từ nhỏ đến lớn, Giang Du là người duy nhất bảo vệ cậu khỏi mẹ.
"Cô giáo ơi, cô giáo cô đừng đi, em sợ lắm, em thực sự sợ lắm......" Mỗi lần Giang Du phải rời khỏi, cậu chủ Thành Tương đều theo cô ấy ra tận cửa, kéo tay áo cô không buông, giống như cún con sắp bị chủ bỏ rơi.
Giang Du cũng không lộ vẻ khó xử, cô ấy nghĩ nghĩ, rồi thì thầm gì đó bên tai cậu chủ Thành Tương.

Cậu chủ lập tức rối rít hỏi lại, "Thật vậy ạ? Thật ạ?"
"Ừ."
Mỗi lần Giang Du sắp đến, cậu chủ Thành Tương đều vô cùng vui vẻ, thậm chí trước đó một ngày, sự háo hức đã viết rõ trên mặt cậu.

Chờ đến buổi sáng ngày Giang Du dạy, cậu sẽ bắt đầu không ngừng trông ra cửa, ngây người.

Tới buổi chiều, khi Giang Du đã suýt soát đến nơi, cậu sẽ đứng ngay cửa, đầu tiên đi đến bên Giang Du, sau đó dùng chất giọng nói reo vui gọi cô giáo ơi.
Không biết bắt đầu từ khi nào, cậu chủ Thành Tương bắt đầu nhổ giò, dần không còn nôn mửa co giật mỗi khi thấy mẹ nổi điên nữa, sự hoảng loạn nơi đáy mắt chậm rãi biến thành thờ ơ.

Cậu đã hết sợ mẹ mình, nhưng vẫn yêu quý Giang Du như cũ, hoặc có thể nói càng ngày càng thích Giang Du.

Tôi không rõ ràng lắm thứ tình cảm này của cậu chủ Thành Tương có phải là yêu không, nhưng tôi khẳng định cậu ấy không cách nào rời khỏi Giang Du, bởi vì những năm qua, nỗi sợ đã bị cậu chuyển hóa thành một thứ khác.
Nếu mất đi Giang Du, tôi nghĩ, đại khái cậu chủ Thành Tương sẽ hai bàn tay trắng, biến trở về cậu nhóc đáng thương năm xưa.
......
Nhìn cậu chủ Thành Tương của hiện tại, nhân vật đã hơn ba mươi tuổi, phong thái mạnh mẽ, gương mặt lạnh lùng không cảm xúc, phảng phất không gì có thể làm cậu chùn bước, tôi sẽ thường xuyên nhớ về cậu chủ Thành Tương của năm mười mấy tuổi.
Liên hệ giữa người đàn ông thành thục trước mặt cùng cậu chủ nhỏ gầy yếu năm nào chỉ còn lại mình Giang Du mà thôi..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui