Một cô gái, toàn thân đầy những vết thương đang đi trên một con đường vắng.
Cô bước đi từng bước nặng nề, đi được một lúc cô ngã xuống đất.
Màn đêm dần buông xuống bao trùm lên cô.
Quay về 5 năm trước, cô gái đầu câu chuyện tên là Á Hiên - tiểu thư của gia đình giàu có.
Trước đó, cô đã có hôn ước với nhà họ Lâm nhưng vì tình yêu giữa cô và vị tổng tài họ Dịch nên Á Hiên đã phản đối cuộc hôn nhân này .
Mẹ cô cố níu giữ con gái lại vì sợ Á Hiên rời đi, cô không do dự mà đẩy mẹ mình ra
- Mẹ đi ra đi, con lớn rồi không cần ba mẹ phải nhọc lòng lo lắng.
Nói xong, cô kéo vali và rời đi trước ánh nhìn của mọi người.
Mẹ Á Hiên chỉ biết quỳ xuống mà khóc, nhìn theo bóng dáng của con rời khỏi biệt thự.
Trước cổng là chiếc xe BMW sang chảnh đợi cô, trong xe là Dịch Khải Liêm đang ngồi hút thuốc.
Anh mở cửa xe cho Á Hiên bước lên.
Nhưng cô không biết được rằng, cuộc đời của mình sẽ thay đổi từ đây.
Thời gian cứ thế trôi qua, hơn một năm trời Á Hiên ở với Dịch Khải Liêm.
Anh ta vẫn luôn nhớ về mối tình đầu sâu nặng với chị cô là Quân Dao, mỗi ngày đều nhìn tấm hình của Quân Dao mà cười mỉm.
Quá tức giận, Á Hiên hét lớn
-Chị ta qua nước ngoài rồi, hà cớ gì anh phải nhung nhớ chị ta?
-Cô có im đi không?
Dịch Khải Liêm hét lớn, cô lập tức đi lên phòng.
Trong căn nhà xa hoa lộng lẫy chỉ duy nhất căn phòng này làm cô có cảm giác an toàn và được che chở.
Á Hiên ngủ thiếp đi lúc nào mà không hay.
Hôm sau, do có chuyến công tác nên Dịch Khải Liêm phải dậy từ sớm.
Anh ta để một chiếc thẻ đen trên bàn cùng với tờ giấy nhỏ nhắc Á Hiên không được lên căn phòng ở tầng 3.
Xong xuôi hết mọi việc, anh ta rời đi.
Á Hiên từ từ bước xuống cầu thang với một gương mặt còn ngái ngủ, cô đọc tờ giấy nhỏ mà Dịch Khải Liêm viết.
Trong lòng nảy sinh sự tò mò, dùng xong bữa sáng Á Hiên đi lên căn phòng ở tầng 3.
Đứng trước cánh cửa, cô do dự không dám mở.
Nhưng sự tò mò đã khiến cô dũng cảm mở cánh cửa đó ra.
Bước vào trong, cô kinh ngạc phát hiện trong căn phòng này toàn những hình ảnh giữa Dịch Khải Liêm và Quân Dao- chị gái cô.
Hình 2 người họ chụp chung nhìn thật hạnh phúc.
-Dịch Khải Liêm cười sao?
Cô bỗng thốt lên, vì thật lạ thay từ khi quen biết Dịch Khải Liêm tới giờ đây là lần đầu tiên Á Hiên thấy anh ta cười hạnh phúc đến vậy.
Cô từ từ bước đến bàn trang điểm và phát hiện một chiếc hộp gỗ có mật khẩu.
Á Hiên đoán mò là sinh nhật của chị cô, không ngờ nó lại chính xác.
Bên trong chiếc hộp là 1 cuốn lưu bút có trang trí hoa khô rât đẹp, cô nhẹ nhàng mở từng trang ra xem
Trang đầu tiên có dán một cành hoa trà với dòng chữ Yêu Lục Quân Dao nhiều lắm
Mở tiếp trang 2 là hình ảnh của họ ở công viên cùng một cành hoa đào, nhưng ở trang 3 lại khác.
Anh ta viết cho Lục Quân Dao những dòng chữ nhớ nhung, đợi chờ cô ấy quay về bên anh một lần nữa.
Á Hiên không hiểu, một người như Dịch Khải Liêm lại có bộ mặt dịu dàng và ấm áp đến thế khác hẳn với thường ngày, anh ta lúc nào cũng vô cảm.
Trang thứ 4, anh ta viết đến Á Hiên.
Dịch Khải Liêm viết rằng cô chỉ là vật thay thế cho Quân Dao.
Anh ta còn viết thêm, anh đã tưởng tượng Á Hiên là Quân Dao trong lúc 2 người thân mật với nhau.
Đọc đến đây, 2 dòng nước mắt từ từ lăn trên má cô.
Á Hiên ngồi xuống, đôi mắt vô hồn nhìn ra cửa sổ, nhớ về lúc 2 người đang yêu nhau
Dịch Khải Liêm từ đâu chạy đến, hắn kéo cô dậy và cho Á Hiên một bạt tay đau điếng lôi cô trở về thực tại.
-Ai cho cô vào đây?
Hắn quát lớn, đáp lại câu hỏi của hắn là một không gian tĩnh lặng.
Á Hiên đứng lặn người một hồi lâu, tay chân cô mềm nhũn không đứng vững.
Cô thều thào hỏi:
- Từ trước đến giờ anh xem tôi là thế thân thôi phải không?
-Phải
Câu trả lời lạnh lùng của Dịch Khải Liêm làm cô rất sốc, tình yêu của Á Hiên dành cho hắn thật sự rất lớn mà giờ đây đáp lại thứ tình cảm đó chỉ là một chữ phải
- Ngày mai, Quân Dao về rồi.
Cô mau chuẩn bị đồ mà rời đi đi
Chưa kịp định thần, lại một cú sốc ập đến.
Nhưng Á Hiên biết cô không có quyền ý kiến ở đây, cô từ từ bước ra khỏi căn phòng địa ngục đó..